Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 13




“Được rồi, tôi đã tỉnh táo.” Trần Vụ rửa sạch mặt trở về, “Bạn Yến, chúng ta nói tiếp đi.”

Trong phòng sáng đèn, ngoài phòng tối om.

Yến Vi Sí nằm trên võng, che hơn nửa khuôn mặt trong chăn, tiếng nói hơi ồm ồm: “Tiếp tục cái gì, lệ thường của Tây Đức, lúc kết thúc học kỳ là dịp vui chơi say sưa của học sinh mới và học sinh cũ. Tôi mà không làm thế, ngày mai các anh không đủ dùi cui điện để rút đâu.”

“Đáng sợ thế cơ à.” Trần Vụ sợ hãi nói, “Thế học kỳ một năm nay, còn có năm trước sao cậu không…”

Yến Vi Sí nhắm mắt lại: “Không muốn, không được à?”

“… Được.” Trần Vụ chân thành cảm thán, “Thật sự là làm phiền bạn học Yến rồi, tôi và các đồng nghiệp khác đều rất cảm ơn cậu.”

“Tranh thủ vui đi.” Yến Vi Sí duỗi thẳng tay treo bên giường, năm ngón tay mở ra khép lại giữa không trung, liên tục cử động các đốt ngón tay, bàn tay rất lớn, đường cong từ xương ngón tay đến cẳng tay rắn chắc có cảm giác an toàn.

“Mai anh cứ chờ tan tầm là được.” Hắn nói.

“A.” Trần Vụ đột nhiên nhớ tới chuyện này, “Thế bạn Tiểu Triệu lúc ấy cũng…”

Yến Vi Sí nhíu mày cắt ngang: “Mới ăn một bữa cơm với người ta đã bắt đầu quan tâm rồi? Cậu ta gọi anh là anh, anh thật sự coi cậu ta là em gái mình à?”

Trần Vụ lắp bắp nói: “Không phải, tôi không hề, tôi nghĩ cha cô ấy là hiệu trưởng…”

“Thì sao, đối với tôi chẳng có gì đặc biệt cả.” Yến Vi Sí lạnh lùng.

“Hiệu trưởng sẽ không làm phiền cậu chứ?” Trần Vụ vẫn lo lắng.

Yến Vi Sí nhấc góc chăn cạnh Trần Vụ lên: “Tôi thấy anh một chốc không hỏi xong đâu, lên giường tôi từ từ hỏi nhé?”

“Hỏi xong, tôi đã hỏi xong rồi.” Trần Vụ xua tay lùi ra sau.

Yến Vi Sí lười biếng thả chăn xuống, đáy lòng lại nảy sinh cảm giác khó chịu không thể giải thích được.

Đàn ông con trai với nhau, tên Trần Vụ này vừa nãy hoảng cái gì.

Trong chăn của hắn có quái thú ăn thịt người, hay là mùi cơ thể của hắn khó ngửi?

Yến Vi Sí vô thức nắm lấy chiếc áo phông trên người rồi ngửi ngửi.

“…”

Hành vi ngu ngốc cực độ.

Ngày hôm sau thật sự gió êm sóng lặng, lãnh đạo nhà trường tổ chức một cuộc họp nhỏ để nhân viên bảo vệ tổng kết cuối năm.

Đội trưởng đã học thuộc bản thảo chuẩn bị trước, sau đó lần lượt phát quà cho từng người —— một hộp táo, một hộp dâu tây.

Còn có một bao lì xì.

Trần Vụ mở ra nhìn, đựng hai trăm đồng. Anh vừa suy nghĩ xài số tiền này thế nào, vừa hỏi chú Lưu: “Học sinh được nghỉ đông, chúng ta không phải đi làm đúng không chú?”

Chú Lưu cho cậu một ánh mắt “Cháu nghĩ đẹp lắm”.

Trần Vụ kinh ngạc nói: “Vẫn đi làm ạ?”

Chú Lưu thắt lưng quần: “Cháu bận dịp nghỉ đông à?”

“Không ạ.” Ánh mắt Trần Vụ không tập trung, không biết tâm tư đã bay đi đâu.

Chú Lưu vuốt tóc người trẻ tuổi một cách quý mến: “Tiểu Trần, hình như chú chưa từng hỏi cháu có phải người Xuân Quế không thì phải.”

“Không phải ạ, quê cháu ở nơi khác.” Trần Vụ phản ứng chậm, lẩm bẩm nói, “Không có tàu hỏa đi Xuân Quế, phải ngồi xe buýt, chỉ có một chuyến, còn rất sớm, hơn nữa muốn kịp chuyến thì phải xuất phát từ nhà từ ba bốn giờ sáng, đi thật lâu không thấy một bóng người…”

“Xa lắm hả?” Chú Lưu nghe không rõ anh đang nói gì, chỉ tưởng anh sợ không về được nhà, bèn an ủi nói, “Chúng ta có ngày nghỉ năm mới, có thể trở về.”

Trần Vụ mím môi cười: “Cháu còn chưa quyết định năm nay có về nhà không, vì cháu mới ra ngoài không được bao lâu.”

“Vẫn nên về đi, trở về mới thật sự là mừng năm mới, bằng không sẽ cảm giác thiếu thiếu gì đó.” Chú Lưu thở ngắn than dài, “Con gái chú bận lắm, nó phải trông vườn, chỉ có thể là chú đi tìm nó.”

“Nhà kính ạ?” Trần Vụ nghi hoặc.

“Một vườn hoa cỏ.” Chú Lưu nói.

Mắt Trần Vụ sáng rực lên: “Người nông nghiệp, rất lợi hại.”

“Này có gì lợi hại đâu.” Chú Lưu không ủng hộ, “Một đứa thất nghiệp lang thang, cả ngày chỉ quan tâm đến chuyện đó.”

Trần Vụ nói: “Sự khác biệt về nhiệt độ, độ ẩm, đất đai, bón phân, diệt sâu, tưới nước… Tất cả đều cần được chú ý.” Anh nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của chú Lưu, ngượng ngùng nói, “Ở quê cháu có rất nhiều đất, cảm giác, ừm, hoa cỏ cùng rau củ hẳn là không khác nhau bao nhiêu.”

Chú Lưu nghĩ thầm, một dân trồng rau, một dân trồng hoa, thật xứng, chú đã nói là muốn giới thiệu đứa nhỏ này cho con gái mình mà.

Suy nghĩ này ngày càng dâng trào, chú Lưu không kìm được gửi tin nhắn thoại cho con gái mình.

Con gái đáp lại ba tin.

“Cha, cha đừng đùa nữa, con độc thân không phải là do không tìm thấy đàn ông, mà là không muốn tìm. Nếu con muốn, xung quanh con nhiều lắm, rất nhiều, đâu cần cha giúp con giới thiệu.”

“Không phải con kỳ thị thị nghề nghiệp và coi thường nhân viên bảo vệ. Ngành nào cũng bình đẳng miễn là làm đúng quy trình để kiếm tiền. Con chỉ thấy, chênh lệch trình độ học vấn quá lớn nên khó ăn chung bữa cơm.”

“Được rồi, con có việc bận, không mang theo điện thoại bên người, có việc khác thì chờ con bận xong rồi nói sau.”

Chú Lưu còn chưa kịp nói chuyện đã bị con gái đuổi, chú liếc qua cửa sổ nhìn người trẻ tuổi đang giúp bọn họ thu dọn rác.

Một đứa trẻ tốt biết bao.

Đội trưởng yêu cầu nhóm Trần Vụ dọn dẹp hết các kiện hàng trước khi học sinh nghỉ.

Đều đã bỏ xó rất lâu.

Về cơ bản, chúng thuộc về nhất thời hứng chí lên mua, lúc đặt hàng rất kích động, nhập mật mã là đã hết hứng. Hàng tới rồi cũng lười đến nhận, hôm nay nghĩ ngày mai nhận, đến ngày mai lại là ngày mai nữa…

Chậm rãi bị choáng ngợp bởi những chờ mong mới.

Đương nhiên cũng không thể loại trừ việc cướp vé tặng thưởng đồ chơi nhỏ ở đâu đó, chính mình quên mất. Hoặc là có khả năng nào đó mà người bình thường không nghĩ tới, nói chung là ném ở phòng bảo vệ.

Ghi rõ số thì gọi điện thoại, bảo tan học lại đây lấy.

Ghi không rõ số thì xem lớp, đưa một chuyến.

Trần Vụ cầm một gói hàng không viết lớp, tên người nhận chỉ một chữ “Lý”, bấm số theo thông tin liên lạc bên trên, là một nữ sinh nghe máy. Sau khi anh cúp máy, dường như giọng nói “Làm ơn làm ơn” của cô vẫn còn văng vẳng bên tai anh.

Một đồng nghiệp vừa thông báo cho một học sinh xong, thấy anh buồn rầu bèn hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Trần Vụ nói: “Học sinh này muốn tôi đưa gói hàng qua.”

“Ai thế?” Đồng nghiệp liếc mắt một cái, “Nghe thấy cái tên này ở đâu rồi nhỉ, hình như là con của giáo viên nào đó, cậu đưa đến lớp người ta đi.”

Trần Vụ: “Nhưng…”

“Còn nhưng nữa?” Đồng nghiệp nhìn ánh mắt đơn thuần của anh, chút khinh thường vừa nảy lên trong lòng liền hóa thành không nói nên lời, “Lần đầu đi làm đúng không, cậu còn phải học hỏi nhiều lắm, đi đi.”

“Tôi đi đây.” Trần Vụ cầm gói đồ đi ra ngoài.

Còn chưa tới lúc tan học, một số ít học sinh đã tự cho mình nghỉ đông trước. Trần Vụ đi ngang qua mấy người đầu vàng, khoảnh khắc áo khoác quân đội và đồng phục chơi bóng song song nhau tạo thành một sự hài hòa đậm tính nghệ thuật.

Trần Vụ đến địa điểm, đợi một hồi lâu cũng không thấy ai, gọi điện cũng không người bắt máy. Ngay lúc anh rét cóng phải đi qua đi lại, đối phương gọi tới, hỏi sao anh còn chưa đến nơi.

“Tôi đã tới từ lâu rồi mà.” Trần Vụ nghi hoặc nói, “Có phải là bạn nói sai địa chỉ không?”

Sau khi xác nhận với anh, đầu kia xấu hổ xin lỗi một cách chân thành: “Hôm nay có rất nhiều chuyện, tôi bận choáng váng luôn, xin lỗi anh, tôi ở tòa nhà số 11, anh qua đây đi, đã làm phiền anh rồi.”

“Không phiền.” Trần Vụ đi theo địa chỉ mới được đề cập đến một tòa nhà ở hướng khác hẳn.

Bên kia hình như là chuyên rèn đúc, rất chếch.

Đi được nửa đường, điện thoại trong tay Trần Vụ rung lên, sau khi bắt máy mà không nhìn số, anh mới biết không phải học sinh đó mà là Yến Vi Sí, bảo anh tan làm đi mua thức ăn.

“Buổi tối tôi muốn ăn ngon.” Yến Vi Sí nói.

“Lẩu được không?” Trần Vụ hỏi.

Yến Vi Sí muốn từ chối, nhưng tiếng lầu bầu của Trần Vụ đã truyền đến trước hắn một bước, “Mùa đông năm ngoái tôi ăn rất nhiều lẩu, năm nay đến bây giờ còn chưa ăn lần nào. Tối hôm trước tôi đã mơ về nó, buổi sáng tỉnh dậy ướt gối một mảng lớn.”

Yến Vi Sí: “…”

Nông nỗi ấy?

“Bạn Yến, chúng ta ăn lẩu được không?” Trần Vụ vẫn đang nói.

“Sao cũng được, miễn là ăn ngon.” Yến Vi Sí ngồi hút thuốc bên cửa sổ hàng sau.

“Thế ăn ở nhà ăn nhé, đi trong tiệm không có bầu không khí, ăn ở nhà mới thoải mái.” Giữa những lời nói của Trần Vụ tràn ngập thăm dò mềm yếu, giống như những chiếc râu thò ra từ động vật nhỏ.

Yến Vi Sí hừ khẽ: “Tùy thích.”

Trần Vụ mừng rỡ reo lên: “Vậy lát nữa tôi đi mua nguyên liệu!”

Yến Vi Sí nghe thấy tiếng thở của anh khi bước nhanh, hỏi một cách tùy ý: “Anh không đứng gác ở cổng à?”

“Tôi đi đưa gói hàng cho học sinh.” Trần Vụ giải thích tình hình đại khái cho Yến Vi Sí.

Yến Vi Sí xoay bật lửa trên tay rồi úp trên bệ cửa sổ: “Người khác đang chơi anh đấy.”

“Tại sao lại chơi tôi?” Trần Vụ bối rối nói, “Khi gọi cho tôi, bạn ấy hỏi tôi là ai, tôi nói mình là bảo vệ trường, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào khác, bạn ấy không quen tôi, không oán không thù.”

Yến Vi Sí thầm nhủ, không lộ ra? Trừ anh mới tới, còn ai sẽ trung thực trả lời học sinh chứ.

Hơn nữa, muốn chơi thì chơi, đâu cần lý do?

Hắn dụi tắt nửa điếu thuốc lên cửa sổ, “Vứt gói đồ đi, vứt đâu cũng được.”

Trần Vụ chần chừ: “Như vậy không tốt lắm.” Anh cười nói, “Thôi, coi như tôi ra trốn việc đi, ở đây một lát cũng không sao.”

“Không sao?” Yến Vi Sí lạnh lùng “xì” một tiếng, “Bây giờ anh qua đó, thứ chờ anh chính là một chậu nước đá.”

“Hả…” Trần Vụ không thể tin nổi, “Giờ vẫn còn dùng cái phương pháp bắt nạt kiểu cũ này à?”

Yến Vi Sí: “…”

Trần Vụ ngẫm nghĩ: “Nếu không tôi mang về phòng bảo vệ, để các đồng nghiệp khác quản nó vậy.”

Yến Vi Sí gần như lên tiếng cùng lúc với anh: “Anh đang ở đâu?”

Trần Vụ thành thật báo vị trí.

Yến Vi Sí đến rất nhanh, hắn chạy tới, mái tóc vàng bị gió thổi tung. Dưới sự phụ trợ của khí chất và ngoại hình, hắn thể hiện sự phóng khoáng không gò bó của người thiếu niên hăng hái khí phách.

Phía sau công trường xây dựng của trường học, Trần Vụ đứng cúi đầu, trong tay ôm một túi giấy. Anh đang dùng giày chà xát tuyết đọng trên sỏi đá ven đường, trên người thấp thoáng cảm giác cô đơn ưu thương.

Giây phút nhìn thấy Yến Vi Sí, Trần Vụ lập tức nở nụ cười: “Bạn học Yến!”

Trong mắt có ánh sáng, ấm áp và trong suốt.

Yến Vi Sí thở ra hơi mát của bạc hà, che đi phần lớn mùi khói. Hắn cũng không nhiều lời, trực tiếp xòe tay trước mặt anh: “Đưa gói đồ cho tôi.”

“Cậu muốn đưa giúp tôi à?” Trần Vụ mờ mịt chớp mắt, “Học sinh này chưa nói lớp học cụ thể, cậu quen sao?”

“Đừng xen vào.” Yến Vi Sí nhận gói hàng từ trong tay anh.

Trần Vụ đứng ở nơi đó chốc lát, phát hiện có điểm không đúng nên vội vàng đuổi theo Yến Vi Sí: “Nhưng gói hàng là do tôi đưa, làm sao sẽ tới tay cậu được, liệu người khác sẽ cho rằng… Trước đó chúng ta đã đồng ý ở trường giả vờ không…”

“Về phòng bảo vệ đi.” Yến Vi Sí thấp giọng bảo anh.

Một lúc sau, Yến Vi Sí mở cửa lớp, một chân đá văng con robot đang uốn éo cạnh cửa.

Mọi người đang nhảy disco với âm thanh ầm ĩ đều nhận thấy có gì đó không ổn, họ luống cuống tay chân tắt âm thanh và mang con robot đi, sau đó dọn lại đống bàn ghế lộn xộn trong hành lang rồi ngồi xuống.

Yến Vi Sí ném gói đồ trên tay lên bàn mình, phát ra tiếng “bịch” khiến mọi người căng thẳng.

Triệu Tiềm ở lối đi nhỏ bên kia vừa liếc mắt một cái đã nghe thấy Yến Vi Sí gọi cô lại.

“Thông báo đứa này, Lý gì đó.”

Yến Vi Sí ngồi xuống ghế, gác chân lên gói đồ: “Bảo cậu ta đến chỗ tôi lấy hàng chuyển phát nhanh.”