Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 12




Ở Tây Đức có một chương trình do học sinh quyết định nội bộ, vào cuối mỗi học kỳ, họ đều sẽ náo loạn ầm ĩ.

Chú Lưu đã coi chuyện đấu trí đấu dũng với đám học sinh là thao tác cơ bản. Những năm trước, vào hai tuần trước kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, chú đã bắt đầu ngồi canh trong mấy nhóm chat.

Nhưng học kỳ này vẫn chưa phát hiện bất kỳ động tĩnh nào.

Chỉ cần không phải người trí lực có vấn đề thì đều biết chuyện này rất khác thường, lại không rõ nguyên nhân tại sao.

Vào đêm trước kỳ nghỉ đông, chú Lưu trực ca. Trong điện thoại, chú dặn dò Trần Vụ ngày mai cố gắng đến đây sớm chút, và không được tháo dùi cui điện trước khi rời trường.

Trần Vụ đã cởi quần áo lên giường nằm, anh cười khổ: “Chú à, chú như vậy làm cháu căng thẳng lắm đấy, không ngủ được mất.”

“Căng thẳng chút cũng tốt.” Trong hai mươi tiếng cuối cùng của hai học kỳ hàng năm, những suy nghĩ hối hận khi đến Tây Đức của chú Lưu sẽ đập vào tim chú với tần suất một trăm nghìn lần một phút.

Ngoài miệng nói mặc kệ đừng quản, còn dạy dỗ đàn em cách tự bảo vệ mình một cách khôn ngoan trong trường dạy nghề hỗn loạn, nhưng chú không hề bớt nhọc lòng về chuyện này.

Hút thuốc uống rượu là việc nhỏ, xem phim trốn học đánh nhau là thường ngày, nam nữ nổi điên thậm chí chảy máu vì cái gọi là chân ái chân tình cũng không có gì đáng kinh ngạc, đánh bảo vệ, phóng hỏa ở rừng cây sau trường cũng chẳng phải chuyện gì hiếm lạ, đáng sợ chính là hút ma túy.

Đám nhãi ranh này gì cũng làm được.

Phụ huynh từ bỏ, thầy cô từ bỏ, chính mình cũng từ bỏ bản thân, thế nào kích thích thì làm, chỉ hưởng thụ hiện tại.

Tất nhiên, không phải tất cả các trường trung học dạy nghề đều như vậy, có lẽ việc quản lý các trường nghề ở thành phố lớn sẽ tốt hơn, dù sao thì Tây Đức đã nát tận cốt lõi.

Nơi sa đọa.

Người còn có thể tìm thấy tương lai và giữ vững không để lạc lối trong vũng bùn này, lật tìm khắp toàn trường không biết có nổi mười người hay không.

Chú Lưu nhớ tới cuộc bạo động ở học kỳ một năm nay, uống xong một ngụm nước mà cảm thấy cay cả họng: “Tiểu Trần, ngày mai thay ca xong chú sẽ không trở về, vẫn đi làm như thường lệ, ban ngày cháu theo chú.”

“Dạ, chú, chú trực ban đi.” Trần Vụ đặt điện thoại bên gối rồi khoác chăn bò dậy ngồi chốc lát, sau đó xuống giường đi cho cá chép nhỏ ăn.

Không mua thức ăn cho cá nên anh lấy bánh bao buổi tối không ăn xong bẻ vụn từng miếng nhỏ, bóp nát rắc vào.

Trần Vụ ngồi xổm trước bể cá, ngắm cá chép nhỏ bơi lội trong nước, đôi mắt rực rỡ sắc màu. Anh ăn luôn miếng bánh bao còn dư rồi về giường nhắn tin.

Trần Vụ: [Bạn học Yến, bao giờ cậu về?]

Khoảng một phút sau, Yến Vi Sí đáp: [Không chắc chắn.]

Trần Vụ dựa vào tường, quấn chăn dùng điện thoại xem phim, một lúc sau lại gửi một tin nhắn.

Trần Vụ: [Chín rưỡi rồi, cậu vẫn đang ăn à?]

Lần này qua vài phút mới có câu trả lời.

Yến Vi Sí: [Ừ.]

Trần Vụ tiếp tục xem phim, khi sắp đến kết cục, anh lại cầm điện thoại lên và gõ một dòng vào khung chat.

Trần Vụ: [Đã khuya rồi, bạn Yến, cậu và bạn cậu định chơi cả đêm à?]

Hơn nửa tiếng sau, điện thoại vang lên tiếng thông báo.

Yến Vi Sí: [Không ngủ được nhắn tin cái gì đấy, chưa xong à? Trần Vụ, anh chưa cai sữa hả?]

Trần Vụ: [… Kể cả tôi chưa cai thì tìm cậu cũng vô dụng mà, cậu cũng không có.]

Yến Vi Sí đọc dòng chữ Trần Vụ gửi tới, khóe môi giật giật, còn nghiêm túc? Hắn đang muốn ấn tắt di động thì thấy đối phương đang gõ chữ.

Trần Vụ: [Tôi muốn chờ cậu trở về, có chuyện nói với cậu.]

Yến Vi Sí nhét điện thoại vào túi áo gió, nằm xuống bậc thềm cạnh bồn hoa để nghe nhạc.

Cách đó không xa, Hoàng Ngộ đứng dưới đèn đường hút thuốc: “Sao anh Sí chốc chốc lại xem di động thế, nhắn tin cho ai đấy? Nhắn lúc ăn, tới quảng trường uống rượu vẫn nhắn.”

Khương Lương Chiêu kéo mở nắp lon: “Không rõ lắm.”

“Em gái mày?” Mạch não Hoàng Ngộ có vấn đề.

Tay Khương Lương Chiêu run lên, bia văng ra ngoài: “Thứ mày uống là rượu, không phải canh giảm IQ.”

Hoàng Ngộ: “…”

“Mùi như kiểm tra người yêu, tao đi hỏi anh Sí thử xem.” Gã hưng phấn đi rồi cụp đuôi trở về bên cạnh Khương Lương Chiêu, “Anh Sí bảo tao lăn.”

Khương Lương Chiêu cười trên nỗi đau của người khác: “Tự mình bẽ mặt.”

Hoàng Ngộ: “Mày không tò mò à?”

Khương Lương Chiêu nhướng mày: “Tao tò mò trên trời có thần linh hay không thì có thể đi lên xem hay sao?”

“Không phải chuyện nào làm mình hoang mang thì cũng nhất định phải làm rõ ràng.” Hắn ta thân cao chân dài, cười văn nhã.

Hoàng Ngộ vẫn mắc kẹt trong câu nói cuối cùng của Khương Lương Chiêu, nét mặt gã vô cùng vặn vẹo: “Chiêu Nhi, mày còn nghĩ về thần minh à, không ngờ mày có tính ngây thơ như thế, nội tâm vẫn là một đứa trẻ.”

Khương Lương Chiêu bị sặc một ngụm bia, phun ra theo một cách tổn hại hình tượng.

Hoàng Ngộ nhanh chóng chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Khương Hi vừa hết tiết tự học buổi tối liền trông thấy, tức muốn hộc máu gọi cho anh mình: “Lại không dẫn em theo chơi! Gửi định vị cho em, giờ em qua!”

“Bẩn lắm, đừng tới.” Khương Lương Chiêu liếc nhìn quảng trường, vỏ hạt dưa, vỏ trái cây, đồ hộp, tàn thuốc lá các loại rác rưởi khắp nơi, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy rất nhiều viên giấy vệ sinh ở một số góc khuất.

Các thiếu niên uống quá nhiều đã ngã trái ngã phải, có người đã đi tìm bạn giường.

Môi trường trưởng thành, bản tính của lứa tuổi này và sự cám dỗ về sinh lý khiến họ bị mê muội bởi ham muốn thể xác.

Ở Tây Đức, Hoàng Ngộ mỗi lần chỉ có một bạn gái dường như không quá phù hợp, huống chi là Yến Vi Sí và Khương Lương Chiêu vẫn luôn độc thân. Nếu không phải thực lực của họ đủ cứng, chắn chắn sẽ bị chế giễu là low.

Nhớ đến tình cảnh khi họ mới tới Xuân Quế, Khương Lương Chiêu day day ấn đường.

Năm đó bọn họ mới ra khỏi nhà ga đã gặp cướp.

Mấy người thành niên giống họ, ban ngày ban mặt không hề kiêng kỵ, cướp bóc, còn muốn động vào em gái hắn ta, xung quanh không ai quản, trị an quá kém. Lúc ấy hắn ta đã biết, văn minh khiêm tốn nhún nhường không có tác dụng, phải đổi phương pháp khác mới có thể gia nhập vào địa phương nhỏ này.

Ban đêm hơn mười một giờ, Trần Vụ không ngừng chìm trong cơn ác mộng.

Chú Lưu đang tuần tra trong trường, trong chỗ tối phía trước có tiếng bước chân thấp thoáng đi về phía này, chú ngồi xuống tại chỗ nghỉ một lát, tiện thể chờ xem xem là ai nửa đêm không ngủ ở trong ký túc xá mà còn ra ngoài tản bộ.

Là hai người con trai, họ đang nắm tay hẹn hò, tán gẫu dính dính nhớp nhớp.

“Trên bụng tớ vẫn hơi xanh.“

“Lại nữa, cậu nói hôn hôn là hết, mấy hôm nay sáng trưa chiều ngày ngày tớ hôn mấy chục lần, sắp sửa hôn rách da chỗ đó luôn rồi.”

“Còn không phải do cậu đá à?”

“Có thể trách tớ chắc, ban đầu tớ đá cậu không dùng lực, nhưng anh Sí không hài lòng, tớ có thể làm sao đây? Đau dài không bằng đau ngắn, tớ chỉ có thể tàn nhẫn hơn. Ngoài ra, không phải cậu cũng dùng sức đá tớ à?”

‘Tớ sợ ngộ nhỡ chúng ta vẫn không thông qua là phải luôn tiếp tục, chọc anh Sí tức giận là ảnh sẽ đích thân động thủ đó.”

“Không đâu, rõ ràng là ảnh kêu mọi người bắt cặp, một che bụng một đá vào bụng.”

“Lần ở cổng trường chúng ta chưa đánh xong mà anh Sí đã bảo chúng ta nhanh chóng tan, chuyện này đã đủ khó hiểu rồi. Chưa được mấy ngày ảnh còn muốn chỉnh đốn chúng ta, trước kia không phải ảnh toàn mặc kệ à, aiz…”

Anh Sí không đưa ra lý do. Hắn chỉ phiền, cái chữ ấy được viết thẳng trên mặt hắn.

Lúc đó anh Sí còn nói học kỳ này bọn họ đừng gây sự nữa, dùng không xong tinh lực thì đi cho dê bò nuôi trong trường ăn đi.

Cấm chỉ đánh nhau trong trường học.

Chuyện trừng phạt nội bộ được giữ kín, ai cũng không nói ra ngoài.

Một là cần thể diện, hai là không cho phép.

Anh Sí không quan tâm sau đó liệu mọi người có ý kiến gì không, nhưng mấy người khác sợ bọn họ nín nhịn thành bệnh ngày mai bùng phát, nên hôm nay để bọn họ chơi bóng cả ngày.

Cơ bắp mỏi muốn chết, chiều mai có thể đứng lên đã là rất trâu bò, nào còn tinh lực gây chuyện gì nữa.

Nếu không phải là do cần yêu đương, họ cũng sẽ không ráng ra ngoài.

“Không nghĩ ra tại sao anh Sí lại thay đổi, không cho chúng ta đánh nhau ở trường, còn hủy bỏ hoạt động ngày mai.”

“Chơi hết cả rồi, nhàm chán, bây giờ thay đổi tính cách thiết lập.”

“Sao cậu nói anh Sí như thế, ảnh còn cần tính cách thiết lập à?”

“Tức giận? Cậu nổi giận với người đàn ông của cậu vì ảnh à, cũng đúng, đã sớm muốn tặng mông phải không, vậy sợ rằng cậu tiếc nuối cả đời rồi, gay radar quét không đến ảnh đâu.”

“Cái đệt con mẹ! Cậu ác nhân cáo trạng trước! Đừng tưởng tớ không biết cậu từng trộm nhìn ảnh nhé.”

“Đó gọi là bản năng…”

Cách đó vài bước đột nhiên vang lên tiếng ho khan.

Hai cậu trai lập tức ngừng cãi vã lộ tẩy.

“Con mẹ nó ai giả thần giả quỷ đấy?”

“Soạt, soạt.”

Một bóng người vỗ quần đứng lên, không biết đã ngồi ở nơi đó từ lúc nào, đi ra chỗ sáng, để lộ một thân đồng phục.

Cậu trai cao hơn chút với hình xăm con dơi lớn trên cổ chửi bậy: “Tại sao ông ta ở chỗ này?”

Người bên cạnh lắc đầu, như ý thức được điều gì, lập tức buông bàn tay đang nắm ra.

Tuy quan hệ nam nữ ở Tây Đức hỗn loạn, song nam nam vẫn là thiểu số, không phải ai cũng có thể chấp nhận, cũng không phải người người đều hy vọng công khai.

“Quỷ nhát gan.” Cậu trai ôm chầm cậu ta, chụt một cái với cậu ta.

Thanh âm vang dội mang theo khiêu khích rõ ràng.

Hắn hếch cằm lườm bảo vệ, dáng vẻ ngông cuồng.

Chú Lưu không để ý tới chuyện đồng tính, cười rất hiền từ: “Hai bạn đừng ở bên ngoài lâu quá, dễ cảm lạnh đấy, sớm chút về ký túc xá ngủ đi, ngủ ngon.”

Nói xong, chú chắp tay sau lưng, ngâm nga một bài hát nhỏ và rời đi.

Hai cậu con trai: “…”

“Có phải là ông ta đã nghe được lời chúng ta vừa nói không?”

“Không biết! Cậu muốn chết à, sao hôn tớ trước mặt bảo vệ làm gì? Nếu truyền ra ngoài, tớ đi vệ sinh sẽ bị chụp cúc hoa! Cậu vĩnh viễn chỉ quan tâm đến bản thân, không bao giờ xem xét cảm xúc của tớ.”

“Chụp thì chụp thôi, ngày nào tớ cũng tưới nước bón phân cho đóa hoa của cậu, trông xinh đẹp như vậy, cũng không có gì đáng xấu hổ.”

“…”

“Xem đi, đã đến lúc này mà còn tưởng tớ đang nói giỡn, tan đi, tớ mệt rồi.”

“Cậu nói cái gì?”

“Chia tay! Chia tay chia tay chia tay!”

“Cậu giỏi lắm.”

Sau đó thật sự chia tay, trong cơn tức giận, cậu trai xăm mình hẹn người thuê khách sạn trên điện thoại.

Ở tuổi dậy thì không định tính và tràn đầy khả năng vô hạn, nhịp tim nương theo kích động tạo thành một bộ phim điện ảnh không cần diễn tập, nói NG là NG, rồi thay đổi nhân vật chính của câu chuyện.

Trần Vụ bị một cuộc điện thoại kéo khỏi ác mộng, anh hít sâu mấy hơi, trên đầu đổ mồ hôi lạnh. Anh vỗ vỗ đèn ngủ con thỏ đầu giường.

Đèn sáng lên màu xanh lam.

Trần Vụ bắt máy, đầu bên kia là giọng nói nhanh nhẹn của chú Lưu: “Tiểu Trần, ngày mai cháu có thể tới trễ.”

“Dạ`?” Trần Vụ ngừng lau mồ hôi.

“Sẽ không có nhiễu loạn, ai nấy đều sẽ an phận.” Chú Lưu tung ra một tin vui kinh thiên động địa.

Trần Vụ xuống giường đi vệ sinh: “Nhận được thông báo của nhà trường ạ? Hiệu trưởng và những người khác lo lắng đến mức giờ còn chưa ngủ sao?”

“Lo cái lông, lão trọc kia…” Chú Lưu ho khan vài tiếng, “Không liên quan đến lão.”

Tiếp theo nói tin tình báo nhận được cách đây không lâu.

Trần Vụ không thể tin mà lẩm bẩm: “Thật sự nghe thấy à, những học sinh đó thoạt trông vô pháp vô thiên, bọn họ sẽ nghe lời sao?”

“Nghe chứ. Lời của thủ lĩnh lưu manh có hiệu quả hơn cả cha mẹ và giáo viên.” Chú Lưu nhàn nhã vắt chân trong phòng bảo vệ, “Lần đó còn không phải như vậy sao, một đám đang đánh hăng say, nói thu tay là thu tay lại.”

“Trong lòng họ, thực lực quyết định địa vị, địa vị quyết định quyền lên tiếng, nắm đấm càng mạnh, nhất hô bá ứng.” Chú chép chép miệng, “Tuổi nhỏ vô học, nhất là đám nhãi ranh khối Mười, giỏi giày vò hơn khối Mười Hai, khóa này hơn hẳn khóa kia.”

Trần Vụ tiến vào phòng vệ sinh, hỏi rất đột ngột: “Chú này, chú vào làm ở Tây Đức bao lâu rồi ạ?”

Chú Lưu ngạc nhiên: “Hơn hai năm.”

Trần Vụ sửng sốt lên tiếng: “Cháu thường xuyên nghe chú oán trách, xem ra chú thật sự không thích Tây Đức, thế sao chú làm lâu như vậy mà còn chưa đi?”

“…” Chú Lưu ậm ừ, “Sang năm là đi rồi.”

“Sau khi chú đi, cháu cũng đi đi, lần này sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng lần sau sẽ không may mắn như thế đâu. Cháu không ở Tây Đức được, không phải cùng một từ trường. Nếu cháu thích làm bảo vệ thì tới Trung học Số 1 có công việc nào phù hợp không, đó là nơi phù hợp với cháu.” Chú Lưu nói, “Nếu có thời gian, chú sẽ dẫn cháu đi dạo một nơi gọi là học tập, nhấc bừa một học sinh ra cũng là tỏa sáng rực rỡ.”

Trần Vụ cười khẽ: “Điểm số chỉ là tiêu chuẩn đánh giá về mặt học hành của một người, không bao gồm những thứ khác.”

“Cháu nói cũng đúng.” Chú Lưu đồng ý ở điểm này, “Phẩm chất càng quan trọng hơn.” Chú ngáp, “Cứ thế nhé, chú đi báo cho nhóm lão Trần.”

Trần Vụ đi vệ sinh xong trở về giường nhỏ, anh nằm thẳng, hai tay ở dưới chăn hơi khép lại, đầu ngón tay xoa xoa vết cấu trên lòng bàn tay.

Quá sâu, bây giờ vẫn chưa biến mất.

Trần Vụ chậm rãi hít vào một hơi, sau đó chậm rãi thở ra. Anh vỗ tắt đèn ngủ, lại chìm vào giấc ngủ.

Khoảng bốn giờ sáng, Yến Vi Sí nằm trên võng ngủ thiếp đi, có người thì thầm vào tai hắn, “Bạn học Yến.”

Yến Vi Sí bỗng dưng mở mắt.

Đệt, sao giờ hắn ngủ say như chết vậy? Có một người sống to đùng ngay bên cạnh mà hắn không nhận ra.

Hắn nhìn chằm chằm người trong ánh đèn mờ ảo: “Anh không ngủ được nên tới trước giường tôi gọi hồn à?”

Trần Vụ đứng ở đầu giường, khoác tấm chăn sắp chạm sàn: “Bạn Yến, cậu về lúc nào thế? Tôi hoàn toàn không biết.” Giọng anh trong trẻo, “Tôi muốn hỏi cậu chuyện này.”

Yến Vi Sí: “…”

Hắn mới trở về không bao lâu, lúc này đang rất buồn ngủ nên dứt khoát trở mình làm lơ.

“Bạn học Yến…”

Yến Vi Sí không muốn để ý nhưng lại đưa tay ra, mạnh mẽ túm chặt Trần Vụ, kéo anh đến bên gối mình, hơi thở dốc nặng nề phả trên mặt anh.

“Nói đi, cứ để thế này rồi nói, tôi muốn nghe xem là chuyện gì khiến anh không ngủ được, nhất định phải quấy rầy tôi vào lúc này.”

Trần Vụ chật vật chống chiếc võng không ngừng lắc lư mới không ngã lên người Yến Vi Sí. Anh mấp máy môi nói: “Nghe nói những học sinh đánh nhau ở cổng trường đêm đó thậm chí còn đánh nhau thêm một lần nữa, là đại ca của họ bảo.”

“Bạn học Triệu nói cậu chính là… Cậu để bọn họ đá vào bụng… Vì sao phải làm thế…”

Yến Vi Sí có một giây sửng sốt thoáng qua rồi biến mất: “Chỉ chuyện này? Chờ đến trời sáng nói sẽ phạm pháp à?”

Trần Vụ lẩm bẩm: “Tôi không ngủ được.”

“Vậy mặc kệ chết sống của tôi sao?” Yến Vi Sí buột miệng thốt ra, mấy giây sau mặt đen thành đáy nồi.

Có thể nổi giận, nhưng không nên nói những lời này, có hơi ra vẻ.

Yến Vi Sí buồn nôn chính mình, hết cơn buồn ngủ, hắn đẩy Trần Vụ ra: “Anh nhắn tin cho tôi nói có việc, cũng là cái này hả? Chuyện này quan trọng với anh thế cơ à?”

Trần Vụ gật đầu.

Yến Vi Sí không mặn không nhạt hỏi: “Tại sao lại quan trọng?”

Trần Vụ rất lâu cũng chưa lên tiếng.

Khi tầm mắt bị ngăn cản, các giác quan khác sẽ trở nên nhạy cảm hơn.

Yến Vi Sí có thể nghe được tần suất nuốt nước bọt và tiếng tim đập của Trần Vụ. Anh đang nghiêm túc tập trung tự hỏi vấn đề này, thậm chí chưa nhận ra mình nhoài người lên trước.

Không chờ Trần Vụ nghĩ ra được đáp án, Yến Vi Sí đã bật đèn pin trên di động chiếu vào anh, hỏi câu hỏi kế tiếp, ngực hắn rung lên và giọng điệu bình tĩnh: “Làm sao anh biết?”

Trần Vụ rùng mình một cái, nhanh chóng rời khỏi người Yến Vi Sí, ánh mắt rõ ràng mơ hồ, dáng vẻ đơn thuần không giấu được chuyện trong lòng: “Cậu phải trả lời câu hỏi của tôi trước đã, tại sao?”

Yến Vi Sí tắt đèn pin, di động bị hắn ném chuẩn xác lên mặt bàn: “Nhất định phải tại sao à?”

Trần Vụ lúng ta lúng túng: “Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ.”

“Nhàm chán, tìm chuyện chơi chơi.” Yến Vi Sí uể oải nói.

Trần Vụ gật đầu biểu thị đã biết, song đi chưa được mấy bước liền quay lại, lo lắng hỏi: “Nhưng cậu như thế, liệu bọn họ có thể âm thầm liên kết phản kháng, trả thù cậu, đánh cậu không?”

Sắc mặt Yến Vi Sí khó diễn tả: “Anh tỉnh táo lên nào.”

“Tôi cũng cảm thấy mình hơi mơ màng,” Trần Vụ giơ tay xoa mặt, “Tôi đi rửa cái mặt tỉnh táo lại đã.”

Yến Vi Sí: “…”