Tự Nguyện Cắn Câu – Tây Tây Đặc

Chương 14




Triệu Tiềm nhướng mày khi nhìn thấy thông tin liên lạc của người nhận trên gói hàng: “Đây là người quen cũ của tôi.”

Dứt lời, cô định nhập dãy số gọi điện thoại.

Yến Vi Sí mở trò chơi, đột nhiên nói: “Cậu đích thân đi.”

Triệu Tiềm sảng khoái đáp: “Được.”

Lòng hiếu kỳ của mọi người trong lớp đều bị thu hút bởi gói hàng đó.

Ai may mắn thế, chuyển phát nhanh rơi vào tay anh anh Sí, chị Tiềm tự mình đi thông báo.

Hơn nữa…

Thật sự không cần phải chạy chuyến này, một cuộc gọi là có thể giải quyết được.

Sao anh Sí như kiểu đột nhiên nhớ ra có lúc nào đó chị Tiềm làm hắn không thoải mái, nên mới lâm thời đổi ý phái cô đi…

Lý gì đó kia tên là Lý Tiêu, là một chị đại khác của nữ sinh Tây Đức, nước giếng không phạm nước sông với Triệu Tiềm.

Hai người học cùng tiểu học, cùng cấp hai, cùng trung học nghề.

Ai làm vua người nấy.

Bên trên là hiện tượng bề ngoài.

Thực tế cha Lý Tiêu làm ở phòng Giáo Vụ Tây Đức, thấp hơn cha Triệu Tiềm một chút, chính cô nàng cũng không vượt được Triệu Tiềm, trong lòng vẫn luôn khó chịu.

Điều phiền nhất là từ nhỏ đến lớn, người xung quanh luôn so sánh cô nàng với Triệu Tiềm.

Nói gì mà hai mỹ nữ mỗi người mỗi vẻ, lần nào bầu chọn hoa khôi trường, cô nàng đều ít hơn Triệu Tiềm mấy phiếu.

Quanh Lý Tiêu không thiếu người theo đuổi, nhưng cô không yêu đương với ai, bất luận là đàn ông trưởng thành giàu có hay là chàng trai tươi trẻ ngon miệng, đều chỉ là chướng ngại vật trên con đường gây dựng sự nghiệp ở Tây Đức của cô. Dẫu là Yến Vi Sí có thực lực mạnh mẽ khiến cô nàng tán thưởng, cũng chỉ dừng ở mức có thể so tay.

Cô nàng không có hứng thú với bất cứ điều gì khác. Điều cô yêu thích chính là, vượt qua Triệu Tiềm.

Tối hẹn đánh nhau ở cổng trường, cô có mặt tại hiện trường, sấn lúc loạn đánh lén Triệu Tiềm vài cái, nhưng cũng không chiếm hời mấy.

Vốn định chờ đến hoạt động thường lệ “bày ra phong thái chân chính” vào ngày kết thúc học kỳ, cũng là thời điểm khối Mười dĩ hạ phạm thượng, tìm khối Mười Một Mười Hai giao chiến, cô nàng sẽ hành động sau, ai ngờ lại bị cấm động thủ trong trường.

Lý Tiêu đang bứt rứt thì phòng bảo vệ trường gọi điện tới, bảo cô nàng tan học đi lấy hàng. Người báo cho cô nàng không có sự giảo hoạt nhạy bén của dân già đời ngoài xã hội, nghe là nhận ra kẻ mới tới.

Người của Triệu Tiềm.

Xem như đụng vào họng súng, cô nàng muốn nhân cơ hội này trút giận lên đối phương.

Vì thế đã gọi người chơi đùa với anh.

Còn chơi thế nào, chơi bao lâu, Lý Tiêu không quan tâm. Cô nàng phát phiền vì chị em thất tình muốn chết muốn sống nháo ầm ĩ, một mình trốn trên sân thượng hút thuốc.

Triệu Tiềm tìm được cô nàng, đầu tiên là liếc tàn thuốc đầy đất, sau đó mới nói ra mục đích tới đây: “Anh Sí tìm mày.”

Khuôn mặt trẻ trung búng ra sữa của Lý Tiêu lộ rõ ​​​​sự kinh ngạc. Cô nàng nhảy khỏi lan can, ném tàn thuốc đi, dùng đế bốt Dr Martens nghiền nát nó rồi rời khỏi sân thượng.

Triệu Tiềm rất ngầu rất hiên ngang, còn Lý Tiêu tóc ngắn mặt tròn loli, không giống như dáng người phẳng của Triệu Tiềm, những đường cong của cô nàng rất đầy đặn.

Lần đầu tiên bọn họ đi cùng nhau, ai nấy trông thấy hình ảnh này đều không khỏi lén chụp ảnh lưu niệm.

Đây có thể coi là một sắc màu nồng đậm rực rỡ trong lịch sử Tây Đức.

Triệu Tiềm không để ý phản ứng của người khác khi thấy cô sóng vai với Lý Tiêu. Cô đang cân nhắc xem trước đó anh Sí và Lý Tiêu có thể có xung đột gì.

Khua chiêng gõ trống gọi người tới như thế.

Lý Tiêu vừa đi vừa nhìn móng tay mới gắn đá màu, dù cô nàng đầy bụng chấm hỏi nhưng không định dò xét Triệu Tiềm.

Hai người cả đường không hề giao lưu.

Đến phòng học, Triệu Tiềm khoanh tay dựa vào cửa: “Tự cầu phúc đi.”

Không có ý hả hê hèn hạ, cũng không có lòng quan tâm thiện ý.

Sắc mặt Lý Tiêu vẫn bình tĩnh song trong lòng cảnh giác cao độ, cô nàng không nhớ mình và Yến Vi Sí từng có bất kỳ mâu thuẫn nào.

Giây phút nhìn thấy gói hàng trên bàn Yến Vi Sí, trong đầu Lý Tiêu chợt lóe lên thứ gì đó. Cô nàng không chút biến sắc đi phía trước vài bước để xem số điện thoại trên gói hàng, một câu “chết tiệt” kẹt trong cổ họng, suýt không kiềm chế được biểu cảm và hình tượng sụp đổ.

Cũng may cô nàng vẫn ổn định.

Tất cả cảm xúc lập tức được thu lại, rút đi một cách vi diệu và phức tạp.

Dù sao cũng là học chuyên ngành này.

Cô đứng yên cạnh bàn Yến Vi Sí: “Anh Sí, tìm tôi à.”

Yến Vi Sí ngồi dựa trên ghế, rũ mắt chơi game, hất cằm về phía gói đồ dưới chân: “Của cậu hả?”

“Đúng thế.” Lý Tiêu thừa nhận, “Tôi nhờ người lấy giúp, không ngờ lại là đứa làm việc không nhanh nhẹn.”

“Vẫn nên tự lấy chuyển phát nhanh thì hơn.” Giọng điệu Yến Vi Sí nghe không ra tâm trạng tốt hay xấu, “Để tránh xảy ra sự cố.”

Lý Tiêu nói cảm ơn.

Yến Vi Sí bỗng hỏi: “Cậu thuộc lớp nào?”

“Lớp diễn xuất.” Trong lòng như có gương soi, Lý Tiêu báo cáo thêm tin tức, “Tòa nhà 4, tầng ba, 305.”

Yến Vi Sí không nhanh không chậm lướt di động: “Cái gì?”

Lý Tiêu: “…”

Hôm nay mà đổi thành người khác, cô nàng đã sớm tặng một cái tát rồi.

Cố tình lại là kẻ không thể tát.

Những lời khuyên nhủ và nhắc nhở của cha cứ văng vẳng bên tai, Lý Tiêu kiềm chế cảm xúc và lặp lại một lần.

Yến Vi Sí ngừng hỏi, như thể đắm chìm trong trò chơi nên quên hỏi, Lý Tiêu vẫn đang lặp lại những thông tin kia của mình.

Hết lần này đến lần khác, nói miệng địa chỉ không được điền vào phiếu gửi hàng.

Mãi cho đến khi Yến Vi Sí nhấc bàn chân đang đè gói hàng lên, Lý Tiêu mới âm thầm thở phào. Cô nàng thuận thế lấy nó đi, nói với giọng đã có chút đứt quãng: “Cảm ơn anh Sí.”

Từ đầu đến cuối, Yến Vi Sí chưa từng nhìn cô nàng một lần nào.

Lý Tiêu đi về phía cửa lớp, những người có mặt không kịp phản ứng gì.

Cứ thế? Không còn nữa? Kết thúc rồi?

Đây tính là gì?

Chẳng dính dáng được đến giương cung bạt kiếm và ám muội, nhưng lại vô cùng sâu xa.

Vô luận là chuyển phát nhanh của Tiêu mỹ nữ ở trên tay anh Sí, hay là anh Sí bảo chị Tiềm gọi người tới, cầm gói hàng đi ngay trước mặt hắn…

Điểm nào cũng không hợp lẽ thường.

Tiêu mỹ nữ không có dáng vẻ công chúa giá lâm mau mau lùi ra thường ngày, suốt quá trình đều kiềm chế, không để lộ tính tình thật chẳng coi ai ra gì của mình.

Suy đoán của Triệu Tiềm sâu sắc hơn, cô hạ chân đang giẫm lên tường xuống và đứng thẳng dậy. Khi Lý Tiêu ra khỏi phòng học, Triệu Tiềm dùng khẩu hình hỏi, “Sao mày chọc tới ổng?”

Lý Tiêu lườm Triệu Tiềm.

Triệu Tiềm chẳng hiểu ra sao, liên quan gì tới tao.

Lý Tiêu tiện tay ném gói hàng vào thùng rác ngoài hành lang. Cô nàng đã sớm quên nó là gì, có lẽ là túi xách hoặc giày da, dù sao mua xong cũng không thích nữa. Cô nàng đút tay vào túi áo khoác da ngắn, bước ra khỏi hành lang, trên đường đến đây cô nàng đã nghĩ đến mọi khả năng Yến Vi Sí tìm mình, nhưng không ngờ lại là vì chuyển phát nhanh.

Vì một người đàn ông, một bảo vệ nho nhỏ.

Lúc ấy đứng cạnh Yến Vi Sí, Lý Tiêu cảm nhận rõ ràng sự tức giận của hắn. Hắn không làm khó cô nàng trước mặt mọi người, nhất định không phải vì coi trọng địa vị của cha cô nàng mới không làm lớn chuyện, mà là vì tên bảo vệ kia.

Tuy Yến Vi Sí vốn dĩ không sợ cô nàng nói ra, thậm chí không sợ cô nàng phỏng đoán.

Nhưng có lẽ tên bảo vệ kia… Không muốn bị người khác biết được?

Lý Tiêu đang suy xét thì mấy nữ sinh toàn thân sáng lấp lánh chạy đến.

“Chị Tiêu, người kia không tới, bọn em định đi bắt anh ta, vừa xuống tầng thì thấy thông tin trong nhóm chat…”

Lý Tiêu ngắt lời: “Bọn mày xử lý anh ta thế nào?”

Có người tranh công trước: “Đầu tiên cho anh ta một chuyến tay không, hóng gió.”

Lập tức bổ sung: “Sau đó là phục vụ bằng nước đá.”

“Trong thời tiết này, một thùng đổ xuống đầu có thể làm đỉnh đầu anh ta lạnh cóng tê liệt.”

“Bọn em còn bỏ thêm các chất khác.”

“Đúng đúng đúng, thuốc nước đó không chết người, nhưng sẽ ngứa ngáy ngủ không yên, thuốc thang gì cũng không có tác dụng, sẽ ngứa ít nhất một tuần.”

Khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Lý Tiêu giật giật, mẹ kiếp, may mắn chưa có nước đá.

Cô nàng hơi suy tư, chuyện này nhất định phải qua.

Yến Vi Sí không chỉ cảnh cáo.

Lý Tiêu đá người cách mình gần nhất: “Xử lý người khác mà cũng không biết, ai nghĩ ra chiêu đổ nước lên đầu này, cũ kỹ khiếp thế mà cũng dùng, uổng công lăn lộn với tao bao lâu nay!”

Mấy người tràn đầy hổ thẹn.

Lý Tiêu lạnh mặt ra lệnh: “Bọn mày đi đứng dưới tòa nhà số 3, đứng mười phút.”

Mọi người gục đầu lên tiếng, lại không kìm được lòng hóng hớt.

“Chị Tiêu, trong nhóm chat còn đang thảo luận về chị và anh Sí, có phải là ảnh có ý gì với chị không?”

“Cái tên bảo vệ quê mùa khủng khiếp kia nhất định phát hiện ra chúng ta đang cho bài học nên mới ném gói hàng của chị đi, ai ngờ sẽ bị anh Sí bắt gặp, ảnh thì không biết là dây thần kinh nào chạy sai, phải làm người tốt việc tốt, đây không phải duyên phận thì là gì?”

“Định mệnh đó chị Tiêu.”

Lý Tiêu: “…”

Đệt! Ai cũng không cảm thấy kỳ quái, đầu óc toàn những thứ chết tiệt lãng phí thời gian!

Người khác đoán không ra thì thôi, sao bọn mày cũng thế nhỉ?

Lý Tiêu bắt đầu nghĩ lại, sao bên cạnh mình có thể có một đám óc heo như vậy, cô nàng quyết định dành thời gian đi kiểm tra chỉ số IQ.

Còn tên bảo vệ kia nữa, cố ý chơi khăm anh ta rõ ràng thế mà anh ta không nhận ra?

Khờ à?

Chỗ dựa của tên khờ là Yến Vi Sí.

Thánh nhân đãi kẻ khù khờ?

Cũng không khờ, vẫn biết tố cáo với Yến Vi Sí.

Lý Tiêu dùng ngón trỏ gảy chiếc khuyên tai trái tim bằng kim cương giả lớn được giấu trong tóc, Yến Vi Sí quen tên bảo vệ kia, còn ra mặt che chở anh vì chuyện vặt vãnh cỏn con này.

Che chở một cách trắng trợn lộ liễu, lại mịt mờ kiềm chế.

Phải chăng Triệu Tiềm đã biết vấn đề ở đây từ lâu nên mới công khai nói nhân viên bảo vệ là anh trai mình, và chuyện cô bảo kê, thực chất là nể mặt Yến Vi Sí?

Không đúng, xét từ chuyện hôm nay, Triệu Tiềm hẳn không biết rõ tình hình, nếu không đã liên tưởng đến rồi.

Lý Tiêu châm một điếu thuốc ở đầu gió, hưng phấn run cả tay, không thể bấm bật lửa đúng cách, suýt cháy sém hàng lông mày mà cô nàng thật sự rất hài lòng. Rất có thể cô nàng là người đầu tiên biết bí mật này, Triệu Tiềm, Đinh Huy Tuyền, Hoàng Ngộ, Khương Lương Chiêu đều phải xếp sau cô nàng.

Cuối cùng cô nàng đã thắng Triệu Tiềm một lần.

Chú Lưu cũng biết chuyện Lý Tiêu đến lớp Yến Vi Sí lấy hàng chuyển phát nhanh. Chú trà trộn trong bao nhiêu nhóm chat thì có bấy nhiêu phiên bản, chọn một phiên bản ít phóng đại hơn và nói với Trần Vụ.

Trần Vụ lại kể lại cho Yến Vi Sí nghe: “Tôi nói đúng là tôi bất cẩn đánh mất, nhóm chú Lưu không hề nghi ngờ.”

Vẻ mặt hân hoan.

Yến Vi Sí dùng thìa sắt gõ đĩa gia vị trước mặt mình, ngữ khí không tốt: “Anh còn ăn không?”

“Ăn ăn ăn.” Trần Vụ lập tức không nói chuyện này nữa.

Khi mùi cay thơm ngon tràn ngập căn phòng, nước trong nồi đã được đổ thêm vào nhiều lần, vẫn còn một phần ba thức ăn trên bàn. Yến Vi Sí đặt bát đũa xuống, Trần Vụ vẫn ngồi bận rộn trước bàn, ngoài miệng anh toàn là sa tế, má chốc chốc lại phồng lên rất nhanh, thần thái sáng láng đầy sức sống, mỗi cử động của anh đều tràn ngập sự tôn trọng đối với đồ ăn.

Yến Vi Sí kéo chiếc chăn màu xám khói của mình lên, bên tai vang tiếng Trần Vụ hút mì, sắc mặt hắn cực kỳ xấu xí, như thể giây tiếp theo phải ném cái nồi đi.

Ăn xong liền hối hận.

Trong biểu tình âm trầm ẩn chứa sự bối rối.

Thông thường Trần Vụ sẽ kê một chiếc bàn cạnh cửa khi nấu thức ăn, nấu xong mới bê vào nhà.

Sợ hắn nói trong nhà nhiều mùi khói dầu.

Giờ thì sao?

Yến Vi Sí không nghĩ ra tại sao mình lại đồng ý ăn thứ này trong nhà. Hắn mở chiếc cửa sổ nhỏ phía sau bàn sách, gió lạnh ùa vào, không khí xung quanh vẫn đục ngầu, cả căn nhà đều bốc mùi này.

“Tôi cho anh mười phút, ăn xong dọn dẹp sạch sẽ.” Yến Vi Sí không kiềm chế được tính tình, phát hỏa.

“Nhưng trong nồi còn nhiều lắm.” Trần Vụ lấy muôi múc lên, yếu ớt nói, “Cậu xem, lạp xưởng nhỏ, tôm lột, đậu phụ trúc, trứng cút…”

Thái độ Yến Vi Sí lạnh lẽo cứng rắn, không nể tình: “Đừng nói những cái này với tôi, mười phút, quá một phút cũng không được.”

Kết quả…

Nửa tiếng sau, Trần Vụ vẫn đang ăn.

Trần Vụ mở tất cả các nút phía trước của chiếc áo khoác bông, bàn tay cầm đũa cọ mồ hôi trên mũi, đẩy kính và ngẩng đầu mỉm cười với Yến Vi Sí.

Không có ý nghĩa gì, chỉ là niềm vui thuần túy của việc ăn uống.

Hai bờ môi bóng nước, đỏ như bôi son.

Yến Vi Sí cau mày, một thằng con trai, sao miệng có thể đỏ thế nhỉ? Hắn ngồi trở lại, không tiếp tục ăn mà lấy điện thoại ra xem tin tức.

Ngọn đèn bật bên cạnh hắt ra ánh sáng dịu nhẹ, chiếu vào vòng chuỗi tràng hạt quấn quanh cổ tay trái của hắn.

Trần Vụ bỏ đĩa thịt dê cuối cùng vào nồi: “Bạn Yến, cậu mua vé xe về nhà chưa?”

“Đây không phải là nhà tôi à?” Yến Vi Sí nói.

“Khụ!” Trần Vụ bị sặc, vội vàng cầm cốc đổ vài ngụm Sprite vào miệng, “Cậu không, cậu ăn Tết…”

Yến Vi Sí ghét bỏ nói: “Hồi nhỏ không thấy anh nói lắp, sao giờ hơi một tý là cậu cậu cậu, tôi tôi tôi rồi?”

Trần Vụ đỏ mặt: “Tôi căng thẳng là…”

“Tôi nói mình đón năm mới ở đây, anh căng thẳng cái gì?” Yến Vi Sí lười nhác lướt web, bỗng thuận miệng hỏi một câu, “Vé của anh là ngày nào?”

Trần Vụ không trả lời.

“Xùy.” Yến Vi Sí khinh thường hừ một tiếng, không liên quan đến mình.

Trần Vụ dọn gần sạch đáy nồi mới ngừng. Anh ăn no nê, mày mắt lộ vẻ hài lòng và thư thái, chiếc áo khoác bông được cởi ra đặt lên đùi, trên người chỉ còn một chiếc áo len dệt kim dày màu xanh lam do chính anh làm.

Vừa ăn xong cả người nóng hầm hập, màu sắc tôn lên vẻ hồng hào của anh.

Màu sắc rất khỏe mạnh rất sinh động.

“Hợ…” Trần Vụ ợ một cái tràn ngập mùi gia vị lẩu. Yến Vi Sí đẩy chân ghế của anh, “Dậy, đổ đáy nồi đi.”

“Bây giờ à? Đợi lát nữa được không…” Trần Vụ đang thương lượng thì điện thoại trong túi đột nhiên vang lên. Anh móc ra xem, chữ “Trưởng thôn” hiện trên màn hình đập vào mắt anh.

Trần Vụ bê nồi ra hồ nước, anh đứng đó xoay lưng về phía Yến Vi Sí, rảnh ra một tay để nhận điện thoại.

Đầu kia là giọng nói thân thiết của trưởng thôn: “Tiểu Vụ, đã ăn tối chưa?”

“Mới ăn xong ạ.” Trần Vụ nói.

“Ăn no rồi hả, nghe giọng cháu là ra.” Trưởng thôn cười ha hả, “Ở Xuân Quế cùng Minh Xuyên vẫn tốt chứ?”

Trần Vụ gạt lá rau dính ở mép nồi xuống: “Cháu rất tốt, còn cậu ta thì cháu không rõ.”

“Cãi nhau à? Cháu ở Xuân Quế lạ nước lạ cái, vẫn phải dựa vào nó, đừng cãi cọ nhiều quá sẽ thiệt thòi cho mình.” Trưởng thôn dông dài xong liền nói chính sự, “Có người đến thu hoạch lứa cây cuối cùng của năm ngoái, cháu không về, phía bác không biết phải thế nào…”

Trần Vụ không quan tâm đến điều này: “Bác xem rồi bán đi.”

Trưởng thôn “Aiz” một tiếng: “Thôi được rồi, sau khi nhận được tiền, bác sẽ chuyển phần của cháu cho cháu. Đúng rồi, thẻ của cháu không thay đổi nhỉ, vẫn dùng cái lúc đấy, cái của Minh Xuyên ấy?”

“Không ạ.” Trần Vụ rũ mắt, “Chuyển vào thẻ mới của cháu, lát nữa cháu nhắn số thẻ cho bác.”