Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu La Tiên Đế

Chương 12: "làng" (2)




Chương 12: "làng" (2)

Trấn An phù là loại phù cấp thấp nhất trong các loại phù nhưng cũng cần phải rót vào một tia chân khí mới có thể chế tạo.

Sử dụng thì không cần chân khí, chỉ việc dán vào trước cửa nhà là xong.

Có thể dùng chân khí, nói rõ ngôi làng này có tu tiên giả.

Theo Nguyễn Thành suy đoán, tu vi hẳn là không tới Luyện Khí trung kỳ nhưng cũng có sở học một ít.

"Ngôi làng này rất có thể lưu lại truyền thừa, tốt lắm, có khi lại có tung tích của bí cảnh". Nguyễn Thành do dự thoáng chốc rồi làm ra quyết định, hắn ung dung nhàn nhã đi bộ tới làng.

Làng không có thủ vệ, cổng làng được dựng tạm bợ, nhìn không khác gì thời cổ đại.

Hắn đi vào, một lão giả ngồi gần cổng làng nhìn hắn, lão mặc thanh y, đầu trắng bạc phơ, tay cầm gậy, đoán chừng là để đi đường không ngã.

Lão khoảng 80 tuổi, rất già rồi, trên mặt nhăn nheo, lão nhìn Nguyễn Thành, hỏi:"Khách nhân tới chơi hay nghỉ tạm một đêm?".

Nguyễn Thành đương nhiên sẽ không nói nhảm, tính cách của hắn vốn là như vậy, hắn thi triển pháp quyết Thu Hồn, lập tức lão giả hét thảm, hồn phách của lão rơi vào tay Nguyễn Thành, hắn tiếp tục thi triển Sưu Hồn thuật, rất nhanh đã có kết quả.

Khẽ phất tay, hồn phách của lão về tây thiên, còn xác của lão thì ngã xuống, nhắm mắt, không một động tĩnh.



"A? Chuyện gì vậy?".

"Khốn kiếp, có kẻ t·ấn c·ông làng, mọi người mau tập hợp".

"Kẻ này rất mạnh, là tu tiên giả, mau mời trưởng làng".

Dân làng sau khi nghe tiếng hét thảm của lão giả, lập tức tụ hợp, người nào cũng mặc áo màu xanh nhạt hoặc xám nhạt, đi dép đan bằng tre, nhìn không khác gì địa cầu cổ đại.

Nhìn bộ dáng nhàn nhã của Nguyễn Thành, tất cả đều biết đây là cao thủ, có xông lên cũng chỉ góp cái mạng, còn không bằng đợi trưởng làng.

Nguyễn Thành không muốn phí thời gian, hắn vận chân khí, tạo thành một thanh kiếm khí ngưng thực.

Nguyễn Thành khẽ bấm pháp quyết, sau đó vung kiếm về phía đám dân làng.

Kiếm khí một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân tám, tám phân 16, lại phân thành 32 đạo kiếm khí.

Kiếm khí ngang dọc, toàn bộ đều nhắm chuẩn vào chân của đám dân làng, 26 người đều thành kẻ tàn phế không chân trong giây lát.



Tiếng hét thảm, tiếng mắng chửi xen lẫn tiếng van xin, tiên huyết nhuộm đỏ cả một vùng, đám người không chân vội dùng hai tay bò qua bò lại kêu cứu, có kẻ hôn mê, cũng có kẻ giãy dụa rồi c·hết.

"Thu Hồn". Nguyễn Thành dùng thần thức đảo qua, tên trưởng làng kia đang hướng phía này chạy tới, hắn phải nhanh một chút.

26 đạo linh hồn đều tập trung vào một chỗ, hắn thi triển Sưu Hồn thuật, mãi đến khi một lão giả cách đó không xa chạy tới hắn mới Sưu Hồn xong.

"Dừng tay". Lão giả mắng to, vội lao nhanh tới.

Nguyễn Thành nhìn chăm chú, lão giả tu vi Luyện Khí kỳ tầng 2, tu vi không cao, khí huyết suy bại, tuổi thọ sắp hết.

Đoán chừng lão chỉ phát huy ra thực lực Luyện Khí kỳ tầng 1 không đáng để lo.

Nguyễn Thành tay cầm kiếm khí, vung kiếm chém ngang.

Một đạo kiếm quang phô thiên cái địa tiến đến, lao nhanh về phía lão giả.

Lão giả hoảng hồn, vội lùi lại, tay lão cầm một lá cờ, lão rót chân khí vào trong lá cờ, lập tức một đạo quang mang màu xám nhạt bao phủ xung quanh lão.

"Keng".

Kiếm quang v·a c·hạm trực tiếp với màng sáng, kiếm quang ban đầu cố xuyên qua nhưng không được rồi tiêu tán hẳn.



Lão giả thở phào một hơi, còn chưa kịp vui mừng thì hàng trăm đạo kiếm khí lao đến.

"Anh bạn xin đừng đánh, ta có chuyện quan trọng muốn nói, chúng ta giảng hòa được chứ?". Lão giả vừa hô to vừa lùi lại nhưng đáng tiếc đã trễ.

Kiếm khí như thủy triều lao nhanh về phía lão, ban đầu còn không làm được gì lớp phòng hộ của lão nhưng đến đạo kiếm khí thứ 16 thì lớp phòng hộ vỡ tan, màng sáng biến mất.

Lão giả vội lấy ra một lá bùa nhưng đáng tiếc đã trễ, kiếm khí chém nhanh chóng phanh thây lão thành 8 mảnh.

Nguyễn Thành cười lạnh, một món pháp khí bất nhập lưu mà đòi chống đỡ công kích của hắn, đúng là không tự lượng sức mình.

Pháp khí chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể sử dụng, pháp khí bất nhập lưu là món hàng nhái, mạnh hơn binh khí phổ thông nhiều nhưng kém xa pháp khí.

Pháp khí bất nhập lưu thường yêu cầu tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ mới có thể thôi động, cá biệt, có vài món rác rưởi trong pháp khí bất nhập lưu hay những món v·ũ k·hí được tạo riêng cho tu chân giả cấp thấp nhất, đó chỉ cần chân khí là dùng được, Luyện Khí kỳ tầng 1 cũng có thể dùng.

Loại rác rưởi này Nguyễn Thành lười sử dụng, hắn chủ tu kiếm pháp, một thanh kiếm tạm được trong mắt hắn cũng phải là Pháp Khí.

Thay vì dùng kiếm thật, hắn dùng chân khí ngưng thật ra kiếm, bản chất là khác nhau nên uy lực cũng cách biệt không thể so sánh, thử hỏi hắn dùng kiếm giả có thể mạng hơn kiếm thật sao?

Nhưng như vậy mới thuận tiện, chí ít không cần mang theo một thanh kiếm dài treo trên lưng, nhất là trong thời hiện đại này.

Nếu có Nhẫn Trữ vật thì tốt rồi, hắn thầm nghĩ, tiến về phía xác của lão giả.