Tu La Giới Chí Tôn

Chương 101: Phù Đổng Thiên Vương




Màng không gian được Lương Quan lão giả dựng lên từ từ tán đi. Bên trong khói bụi cùng linh lực phát tán tứ phía. Nhưng cảnh tượng bên trong dần hiện ra khiến tất cả mọi người cũng thấy rõ. Một lỗ thủng lớn khoét sâu khoảng 2m xuống mặt đá chiến đài làm bằng đá tảng cứng rắng đi cùng năm tháng. Nhưng hôm nay cái hố này có lẽ cũng sẽ tồn tại như vậy rất lâu rất lâu về sau nửa

Có hai bóng người một vẩn đứng chóng trường thương xuống đất, khí tức có phần chập chờn nhưng khí thế lại vô cùng bá đạo. Người còn lại nằm bất tỉnh dưới hố kia không biết sống chết.

Hạ Khuê che cái miệng nhỏ lại gương mặt trở nên vô cùng xúc động, cảnh chiến đấu vừa rồi mặt dù Võ Thừa nói sẽ không sao nhưng nàng làm sao yên tâm cho được, cơ thể lúc nào cũng có cảm giác căng cứng vì khẩn trương,cho đến khi nàng nhìn thấy thân ảnh kia, gương mặt mới hiện lên nét vui mừng.

Hiển nhiên cú va chạm kinh thiên vừa rồi Trường Ngạo đã chiến thắng.

- Tốt rất tốt.... haha ta biết hắn sẽ thắng mà.

Lâm thiên Thức vổ đùi một cái âm thanh chát chúa vang lên không ngừng tươi cười lên tiếng.

- Quả nhiên người này thiên tư rất tốt, cộng thêm thân thể có phần cường hản như vậy thanh niên Vương Nhật kia bại cũng không oan.

Lục Chấn Hà vuốt chòm râu của lão gật đầu táng thưởng thế nhưng trong lúc này đột nhiên thần sắc lão khẻ động lập tức đưa ánh mắt nhìn lên không trung, cùng lúc đó Tinh Gia như có cảm ứng được đều gì lập tức đứng phất dậy nhìn lên trời.

Bầu trời xanh thẩm có vài đám mây trắng tinh đang phiêu dạt theo quỷ đạo nào đó của thiên nhiên,

Ầm.... một âm thanh trầm thấp truyền vào tai mỗi người khiến tâm thần tất cả đều chấn động. Bầu trời không mây đen nhưng âm thanh kia còn kinh khủng hơn tiến sét đầu mùa mưa, nhưng theo âm thanh truyền lại có lẽ xuất phát từ rất rất xa nơi này.

Một tảng mây trắng rất lớn trên bầu trời kịch liệt giao động một cái có thể thấy không gian xung quanh đó bị bẻ cong giống như ném một viên đá xuống mặt hồ tĩnh lặng. Trong lúc đó một thân ảnh chật vật bay ra.

Có thể thấy một thanh niên thân hình cao gầy, vận một bộ trường bào màu đen tím, có lẽ vì người này tu vi quá cao nên hầu hết những người ở đây đều không nhìn rõ gương mặt nhưng Tinh Gia hắn thì thấy rất rõ ràng, gương mặt người này rất anh tuấn đến yêu dị, mài kiếm mắt sáng và điểm nổi bậc nhất của người này chính là hình một hoa văn mặt quỷ rất kì quái trên mi tâm. Mỗi khí hắn nhướn mài cái hoa văn ở giữa hai hàng long mài này giống như chuyển động, trong rất tà dị.

Một luồn uy áp bức người phát ra từ thanh niên này, khiến cho tất cả mọi người kể cả ba lão giả trên đài cao nhất sắc mặt cũng kịch biến, hít thở không thông.

Lục Chấn Hà nhìn người này gương mặt sợ hãi lẩm bẩm.

- cường giả Vô Thượng Tam Cảnh, không hắn đã siêu việt Thiên Thượng Cảnh, đã bước qua cảnh giới trong truyền thuyết kia.

Lương Quang cùng Lâm Thiên Thức thần sắc đầy ngưng trọng, ngay cả rắm cũng không giám phóng chỉ biết im lặng nhìn động thái của người kia.

Khoảng khắc thân ảnh kia vừa xuất hiện trên bầu trời đồng tử Tinh Gia co rụt lại, từng sợi lông trên người hắn dựng thẳng lên như nhím trong miệng lẩm bẩm.

- Không thể nào...

Võ Thừa cảm thấy từng tất máu thịt trong cơ thể như có trăm vạn con kiến đang bò hắn gian nang đưa ánh mắt nhìn chầm chầm vào người này, khí tức trên người của người này phát ra làm hắn vô cùng chán gét nhưng uy áp của người kia khiến hắn miệng khô lưỡi đắng không thể nào mở miệng được.

Võ Thừa còn như vậy thì rất nhiều người đang trên chiến đài có người đã quỳ gạp xuống đất khóe miệng tràng máu tươi, có người ngã sấp xuống không rõ sóng chết. - Quá... quá mạnh...

Tất cả mọi chuyện xãy ra cơ hồ ngay trong cái chớp mắt khi thân ảnh người thanh niên kia xuất hiện.

Dường như cũng nhận ra mọi người phía dưới thanh niên này đưa ánh mắt quét xuống toàn trường, một cái liếc mắt này giống như một loại rồng phượng nhìn xuống loài sâu kiến phía dưới, gương mặt không chút biểu tình hây biến hóa gì cho đến khi người này đưa ánh mắt chạm với ánh mắt của Vỏ Thừa.

Ầm....

đứng trước ánh mắt người này Võ Thừa cảm giác toàn thân thể không có một cái gì có thể dấu được hắn.

Trong đầu Võ Thừa có tiếng nổ vang chấn động một cái, mặt hồ cùng toàn bộ đồng cỏ bên trong thức hải rung động kịch liệt giống như sấp sụp đổ. Ở vị trí trái tim võ Thừa truyền đến từng trận đau nhứt kịch liệt.

Khoảng khắc khi nhìn đến Võ Thừa thanh niên này ánh mắt trợt mở lớn. Gương mặt điềm tỉnh lúc trước lại thoáng giao động, hắn khẻ ồ một tiếng rồi vung tay về phía Võ Thừa.

Bổng nhiên Võ Thừa cảm thấy cơ thể hắn tê gần, hoàng toàn không chịu khống chế của bản thân từ động giống như sắp bay lên không trung.

Tinh Gia thấy cảnh này đưa tay lên che miệng lại ánh mắt hắn vô cùng sợ hải gương mặt vặn vẹo không biết nên phải làm gì.

Thanh niên kia giơ tay lên chỉ về phía Võ Thừa một cái ánh mắt hắn lóe sáng gương mặt lại hiện lên vẻ tham lam không thể kìm chế.

- Không ngờ, haha. Không ngờ.. Hắn cười lớn Võ thừa đã hư không bay lên được 4m gương mặt hắn vặn vẹo nhưng không thể phát ra âm thanh nào giống như xung quanh hắn có một cái bong bóng vô hình bao hắn lại. Ngay lặp tức hai hình xăm trên hai bắp tay của Võ Thừa tự dưng không chịu sự đều khiển của hắn bay ra chắn trước người Võ Thừa, lập tức cảnh tượng quỷ dị cùng uy áp vừa rồi bị giảm đi không ích, cơ thể hắn lặp tức trở lại đứng trên chiến đài nhưng hắn vẩn ngẩn đàu nhìn thanh niên kia chầm chầm,hư ảnh một con bạch tượng cùng một con kì lân một bạch quang một hồng quang nhanh chóng vờn quanh hắn dường như cũng đang ngửa cổ lên không ngừng rào thét về phía thanh niên nọ.

Lúc này Võ Thừa mới có thể ngửa cổ lên trời hét lớn một tiếng rồi lập tức phung một ngụm máu tươi thân thể lảo đảo lui về sau sắc mặt tái nhợt. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhận thấy cảm giác bản thân mình nhỏ bé cùng yếu đuối đến nổi không chịu được đến vậy.

Thanh niên này khi thấy một màng phát sinh thần sắc lại thoáng ngẩn ra một cái rồi rất nhanh khéo miệng lại nhếch lên cười rằng.

- Lại có hai kiện Thần Binh, hahaha

Hắn lại ung dung cười lớn một tiếng giống như đã tìm được bảo vật vạn năm khó gặp.

Cười lớn xong hắn trực tiếp tung một chỉ về Võ Thừa lên tiếng.

- Ngươi.. là người ở Vị Diện nào đến đây.?

Lúc vừa bắt đàu quang sát Võ Thừa hắn đã thấy sự khác biệt về khí tức của Võ Thừa cùng mới tất cả những người có mặt ở đây, sự bất đồng này không phải vì thứ mà Võ Thừa hắn có mà đến từ sự bài xích đặc biệt của Vị Diện, đó gọi là Ý Chí Vô Thượng. Nhưng theo thời gian Tinh Linh Tâm đã dung hợp với hắn càng lúc càng nhiều thế nên sự bài xích này rất khó phát hiện.

Thanh niên này không ngần ngại khi ra tay chiếm đoạt Tinh Linh Tâm của Võ Thừa nhưng khi thấy hai kiện pháp bảo của hắn thì thanh niên này mới dò hỏi một câu, bởi vì nếu người nào được trang bị tận răng như vậy chắc chắc là con cháu của một đại thế lực vô cùng khủng bố, hắn cũng có chút e ngại.

Nhưng lúc này trả lời hắn là một ánh mắt chất chứa đầy sát khí cùng oán niệm của Võ Thừa, khi thấy ánh mắt này, thanh niên kia cũng thoáng sững người một cái khẻ nhướn mài, hoa văn trên mi tâm hắn như nhảy lên một cái lộ ra hàm răng đầy nanh nhọn. Ánh mắt lóe lên hắn quyết định cướp của giết người, hắn không sợ bị truy sát huốn hồ bên ngoài tinh cầu này cũng có người đang truy sát hắn không buốn.

Nghĩ đến đây hắn lại giơ tay lên định ra tay,nhưng cũng trong khoảng khắc đó lại một tiếng ầm vang khắp thiên địa vang lên, thanh niên này lập tức dừng tay lại quay phất đầu về hướng hư không trên bầu trời.

Đột nhiên giống như hư không bị đốt cháy thủng một lổ lớn ước chừng 20m bán kính, một tiếng ngựa hí vang âm thanh chấn động hư không, trong thời gian nháy con mắt một bóng ngựa từ trong cái lỗ thủng trên bầu trời như một cái vòng lửa lớn nhanh chóng lướt ra, con ngựa này toàn thân thiết giáp, đôi mắt màu đỏ rực như ẩn chứa hỏa diểm vô tận, mũi nó mỗi cái hít thở đều thải ra một cơn lóc xoáy nhỏ mang theo khí tức nóng bỏng, trên đầu có một cái sừng chìa ra màu đen bóng nhìn như có thể xuyên thủng vạn vật trong thiên địa, bốn chân đều có vẩy lân màu xích hồng,phía trên còn thấy rõ có một thân hình thân cao 3 thước ngồi trên lưng con ngựa vác trên vai là một cây tre dài hơn 20m,màu kin sắc sáng bóng, một uy áp kinh thiên phát ra từ trên cây tre này giống như nó đã được rèn đúc qua từ rất nhiều máu tươi của quân địch khiến người ta nhìn cảm giác kinh tâm động phách. Người ngồi trên ngựa này một thân cũng được bao bộc trong chiến giáp màu hoắc tuyền mũ sắc chụp xuống đầu chỉ lộ ra một gương mặt cũng là một thanh niên khí thế oai nghiêm kiêu dũng, cũng một uy áp bức người thậm chí còn bạo liệt hơn cả thanh niên có hoa văn trên mi tâm kia.

Tinh Gia thoáng nhíu mài lẩm bẩm.

- Xích Lân Thiết Kỵ, Tre Vàng, Giáp Sắc... hắn... hắn là

Vừa nhìn thấy thân ảnh này tròng mắt Tinh gia như muốn rớt ra ngoài, trái tim hắn lại một lần nửa đập bang bang như trống đánh, rất nhanh gương mặt hắn ửng đỏ vì mừng rở như điên, vớ được cọng rơm cứu mạng. Tinh Gia hét lớn

- Ngươi..... con mẹ nó lại là.. lại là...

- Phù Đổng Thiên Vương..!

.......- các ngươi đón xem ai bị ăn hành...---^-^