- Vậy... ý Đoạn gia các ngươi..
Đoạn Trường Hồng ha hã cười lớn sau đó gương mặt hắn trở âm trầm mở miệng.
- Bây giờ là giai đoạn cao trào của chiến tranh. Ở đây có cả thiên kiêu của Hạ gia và Lưu gia. Nếu chúng ta có thể trảm thảo trừ căng thì sau này ở Thành Ngan Bạc chúng ta lại ít thêm một vài mối tay họa.
Lão giả trùm kính đầu hơi gật đầu. Sau đó hắn mở miệng.
- Nếu muốn chúng ta giúp cái quả kia ta có thể không cần nhưng lệnh bài tham gia õ đài chiến cùng với thú hạch của bốn yêu thú tam giai kia ta muốn tất.
Ánh mắt Đoạn Trường Hồng lóe sáng rồi gật đầu
- Như ý Lã gia các ngươi muốn chỉ có đều muốn có bảo vật phải bỏ công sức Lã trưởng lão nên hiểu.
Lã trưỡng lão gương mặt trong khăn chùm kính không biết nghĩ gì nhưng ăn thanh vẫn khàn khàn phát ra.
- bây giờ ta sẽ phát tin tức cường giả gia tộc chúng ta khoảng 3h sẽ đến.
- vậy ta sẽ đợi.
Bên trong sơn cốc.
Hạ chính sắc mặt âm trầm tay cầm ngọc giản sau đó thần sắc hắn càng lúc càng âm trầm một lúc lâu hắn hít sâu một hơi nói với tinh gia.
- Tinh gia người chúng ta phát tin tức đội ngủ do tộc trưởng chúng ta dẫn đầu đã bị tập kích hiện đang rất nguy cấp.
- hủm... là Triệu gia sao?
Tinh gia ánh mắt sắt bén hỏi Hạ chính.
- Không phải Triệu gia là một gia tộc khác trong thành Ngan Bạc. Nhưng rất có thể cũng có dính liếu với Triệu gia.
Tinh gia gật gù. Thế cục ở Ngan Bạc thành cơ hồ hắn đã nắm,có hơn 10 gia tộc lớn nhưng gia tộc nhỏ phụ thuộc thì rất nhiều. Tinh gia liếc mắt nhìn đám người Lưu gia đang tu luyện thổ nạp linh khí tất cả cũng đang ở thời khắc quan trọng. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía sâu sâu bên trong sơn cốc mài kiếm khẻ nhíu.
- Được rồi ta cùng các ngươi đi giúp tộc trưởng.
- Nhưng...
Hạ chính gương mặt có chút bất đắt dĩ định nói tiếp thì Tinh gia phất tay.
- Hắn đang tu luyện thời khắc mấu chốt. Yên tâm chúng ta đi trước hắn rất nhanh sẽ đến.
Hạ chính gật đầu cũng không nói gì thêm tinh gia truyền thần niệm chi Mị Nhi nàng cũng có chút ngẩn ra nhưng rất nhanh lại mở miệng.
- Ta sẽ truyền tin cho gia tộc ta trợ giúp các vị một tay.
- Các ngươi cứ tu luyện trong này ta sẽ tạo trận pháp bảo vệ các ngươi khi nào tu luyện xong thì có thể rời đi.
- Đa tạ Tinh gia đã chiếu cố.
Mị Nhi uyển chuyển giọng điệu làm tinh gia như bay bổng trên mây nhưng rất tiếc hắn không có thời gian để cảm thụ.
Ba người Hạ Chính cùng tinh gia nhanh chóng rời khỏi sơn cốc
Lã gia cùng Đoạn gia là hai gia tộc phụ thuộc Quách gia bên trong thành Ngan Bạc họ tuy nói ở thế liên minh nhưng lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt Quách gia hành sự về việc này họ tuy có chút cảm thấy khó chịu nhưng vì yếu thế mà muốn được tiếp tục cho con cháu sau này có tương lai đành phải như vậy.
Lã gia cũng được 10 lệnh bài như những gia tộc khác nhưng 8 trong 10 cái đã dân lên cho Quách gia chỉ còn hai lệnh bài đều đó tương đương khi võ đài chiến bắt đầu họ chỉ được hai đệ tử tham gia. Nếu như vậy tỉ lệ bị các tông môn nhìn chúng thật sự quá ít. Thế nên muốn tăng tỉ lệ được vào phải có nhiều lệnh bài một chút. Cướp đoạt là chuyện hiển nhiên. Đây cũng là đều các tông môn.
- Chúng ta trực tiếp xong vào bây giờ sao?
Lão giả lại nói. - Bên trong có thể còn 4 đầu yêu thú
Lã gia lão giả trầm ngâm một tí rồi cũng xoay người dãn đội ngủ của mình rời đi. Hắn có chút bâng khuân lời nói đoạn thanh tin tức của hắn về Hạ gia cơ hồ rõ hơn Đoạn gia.
- Ta cứ báo tộc trưởng Lã gia để hắn tính toán Hạ gia cũng không dễ chọc vào..
Rất nhanh nhóm bốn người Tinh gia rời sơn cốc khi vừa ra ngoài tinh gia liếc hết một vòng ánh mắt sắt bén hắn cũng không dừng lại bão Hạ Chính dẫn đường.
- Những tên này nếu khôn ngoan thì không nên ra tay nếu không. Hừ... tên đầu đất kia chắc chắn cho bọn này lãnh đủ hậu quả.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng nhóm bốn người đều rất nhanh chóng lao thẳng về hướng Hạ gia tộc trưởng.
Trong sơn cốc. Động phủ võ thừa cùng Đỗ khải.
Linh lực vờn quanh cùng những chấn động đặc biệt đến từ lực lượng linh hồn. Nếu có một cường giả kim cang cảnh hoặc linh giả Linh Hoàng ở đây có lẻ họ sẽ rất chấn kinh bởi dao động linh hồn lực.
Lúc này thân ảnh Đõ Khải đã khá mơ hồ lực lượng còn lại của hắn cũng không nhiều nên miễn cưỡng cũng chỉ có thể truyền thừa lại cho võ thừa một phần nhỏ ở thời đĩnh phong. Hắn cũng đã ngưng việc ấy chỉ ngồi một bên gương mặt có phần mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng ngời. Bên cạnh hắn từ lúc nào con Bạch Tượng nhỏ như như con thỏ đang ở một bên không ngừng cọ đầu vào người hắn bộ dạng rất không muốn xa rời.
Đỗ Khải vuốt vuốt đầu con Bạch Tượng âm thanh nhẹ nhàn cùng với một phần mệt mỏi.
- Tiểu Bạch ngày này chỉ là sớm hay muộn mà thôi ngươi rồi hãy đi theo người kia ta sẽ nhờ hắn chăm sóc ngươi thật tử tế.
Con voi trắng như hiểu ý hắn nó quơ quơ cái vòi nhỏ rồi rống lên vài tiếng bộ dạng rất không muốn.
Đỗ Khải cười cười. Sau đó hắn liếc mắt nhìn một vòng trong sơn cốc đặc biệt nhìn về phía một bộ xương nhìn y phục rách nát còn xót lại có lẽ của một nữ tử.
Ánh mắt bi thương cùng mang theo chút không nở hắn mở miệng.
- Thật không ngờ cả đời ta quang minh lỗi lạc lại bị chính thê tử của mình phản bội. Từ Tuyết Nguyệt ngay từ lúc đầu ta đã là quân cờ trong tay nàng rồi sao..? Haha mạnh mẽ đến đâu rồi cũng phải trở về các bụi.
Một tiếng thở dài cùng tiếng cười bi ai văng vẵng trong tòa động phủ mang theo năm tháng oai hùng cùng đau thương của một cường giả Tử Đạo Cảnh.
- Có lẽ cuộc đời ta đến cuối cùng cũng là một mảnh ghép cho một cuộc đời khác. Người này chấp niệm quấn thân cuộc đời của hắn lại là một câu truyện đầy li kì của thế hệ sau này. Ánh mắt Đỗ Khải đầy thâm ý cùng kì vọng nhìn võ thừa mang theo chút chờ mong..
Võ Thừa lúc này thần sắc có phần đở hơn lúc trước nhng mắt hắn vẫn nhấm chặc hắn đang trong một trạng thái cảm nhận kì diệu nào đó không thể lí giải chỉ có thể cảm nhận.
Đột nhiên ánh mắt hắn trở nên ngưng trọng.
- Đến thời khắc mấu chốt rồi.
Võ thừa thân hình rung rẫy mồ hôi chán hắn bắt đàu chảy xuống gương mặt cương nghị chất phát phút chốc lại vặng vẹo người ta nhìn vào liền biết hắn đang phải chịu đựng thứ gì đó rất thống khổ.
Bên ngoài sơn cốc.
- Cha. Thám báo truyền Tinh có bốn người đã rời khỏi sơn cốc.
Đoạn thanh tay vừa hạ ngọc giãn gương mặt âm trầm nói với trung niên trước mặt.
- Bốn người sao..? Có những ai?
Đoạn thanh gương mặt lại có chút khó hiểu nói.
- Là ba người Hạ gia cùng người nam tử lúc đã cho con cảm giác kia.
- Ồ... có biết bọn chúng đi đâu không..?
- Tạm thời chưa xác định nhưng chong bộ dạng có lẽ đang rất vội.
- Nếu đã vậy.
Đoạn Trượng Hồng ánh mắt hiếp lại trầm tư giây lát rồi lại nói.
- Liên lạc với Lã gia đi chúng ta hành động nhanh thôi. Ta nghe nói con có ý với cô gái Lưu Gia kia phải không.
Đoạn Trường Hồng gương mặt nở nụ cười lạnh lẽo nhìn Đoạn Thanh.
Đoạn Thanh nghe cha hắn nói thẳng như vậy nhất thời có chút giật mình.
- Cha..
Hắn chưa nói xong Đoạn Trường Hồng đã giơ tay ngăn lại. Cô gái đó ta cũng đã gập qua một lần, lớn lên xin đẹp lại thông minh rất giống mẹ con khi đó.
Nói đến đây hắn như có chút hoài niệm nhớ về người vợ đã quá cố của mình. Hắn hít sâu một hơi rồi nhìn Đoạn thanh nói.
- Nếu bắt được nàng sử lí thế nào là chuyện của con. Nhưng nhớ rõ Lưu Gia và chúng ta vẫn là thù địch.
- cha... con đã rõ. Quyết sẽ không làm người thất vọng
Đoạn Trường Hồng gật đầu sau đó phất tay.
- truyền tin của ta bảo bốn trưỡng lão lên gập ta chuẩn bị đi bắt người.
- Vân thưa cha.
Đoạn Thanh nhanh chóng lui ra ngoài. Chỉ còn mỗi Trường Hồng hắn đúng chấp tay sau lưng rồi lẩm bẩm.
- 4 đầu yêu thú tam giai sao. Thú hạch cũng có giá trị cùng với thiên kiêu của hai gia tộc lớn. Nước đi này tuy mạo hiểm cũng là thế cuộc phải làm...