Khi nghe Tinh Gia hét lên nam tử mặt giáp sắc khẻ xoay đầu khi nhìn thấy Tinh Gia nhất thời thần sắc chợt ngẩn ra một cái rồi truyền thàn niệm đến.
- Ngươi làm gì ở đây,?
Tinh gia bừng tỉnh từ trong súc động cũng truyền thần niệm lại.
- Đợi nói sau nhanh cứu cháu ta.
Nam tử khẻ gật đầu lúc vừa vào đây hắn liếc mắt liền nhìn thấy tình cảnh Võ Thừa bên dưới, khí tức bên trong người Võ Thừa ở tu vi của hắn liếc mắt liền nhìn ra lý do vì sau tên kia lại ra tay với Võ Thừa này.
- Tinh Linh Tâm.
Nam tử thoáng nhíu mài một cái nhưng rất nhanh gương mặt như cười như không nhìn về thanh niên có hoa văn mặt quỷ trên mi tâm nhàn nhạt mở miệng.
- Văn Đằng Vương, có ta ở đây hôm nay ngươi chẳn lấy được gì đâu.
Sắc mặt Văn Đằng Vương âm trầm chỉ một hơi thở hắn tự tin có thể lấy đi Tinh Linh Tâm của tên kia thế nhưng không ngờ lại có hai kiện thần binh bảo hộ. Ngay sau đó là là tên này đuổi tới, nhưng muốn hắn từ bỏ thứ ở trong cơ thể của Võ Thừa là chuyện không có khả năng, tròng mắt khẻ đảo hắn ngẩn đầu nhìn về nam tử cưởi ngựa nói.
- Phù Đổng Thiên Vương ngươi đuổi theo ta hơn 2 tháng như vậy thật sự ngươi nghĩ có thể ăn chắc ta sao.?
Nói xonh khóe miệng hắn nhếch lên cùng với cái hoa văn mặt Quỷ trên mi tâm như cũng mở miệng cười theo khiến cho thoạt nhìn gương mặt hắn cực kì yêu dị.
- Vậy để ta xem bản lĩnh của người đứng thứ ba trong cửu Vương dưới trướng của Sa Hoàng kia có bản lĩnh gì.
Lặp tức một áp lực vô hình tràng ra tứ phía, không gian như trở nên dừng lại, bốn mắt của hai cường giả trên không trung nhìn nhau.
Đột nhiên thân ảnh của Văn Đằng Vương chợt biến mất tại vị trí đó, ánh mắt Phù Đổng Thiên Vương lóe sáng lập tức nhảy người ra khỏi lưng Xích Lân Thiết Kỵ hai tay nắm chặc cây tre mạnh mẽ quét ngan, cùng lúc đó trong một vùng hư không phía trước Phù Đổng Thiên Vương thân ảnh của Văn Đằng Vương được bao bọc trong hắc khí hiện ra mạnh mẽ tung một quyền.
Ầm một tiếng đại địa hơn 10 cây số trấn động kịch liệt sóng xung kích lang tràng ra xung quanh.
Lập tức có tiếng hét thảm thiết từ chiến đài vang lên hiển nhiên có người tu vi thấp đã bị dư lực phát ra chấn cho thất khiếu chảy máu.
- Không ổn a, cái này là Trâu Bò chém nhau Ruồi Muỗi họa lây. Lục chấn Hà lắc đầu than khổ, dưới uy áp của hai người kia hắn căng bản không có chút năng lực kháng cự huốn chi là bảo về những người khác, lúc này hắn mới khổ sở nhìn về phía Tinh Gia.
Tinh Gia từ sớm đã có chuẩn bị việc này xảy ra từ lúc Phù Đổng Thiên Vương xuất hiện hắn đã không ngừng biến đổi thủ ấn trong tay áo, lúc này thi dư chấn quét tới hắn vung tay lên lập tức có hơn 100 nghìn tia sáng li ti bay ra lơ lững sao đó lập tức phát sáng hình thành nên một màng phòng hộ cho tất cả mọi người trên chiến đài,
- Bát cấp Linh Trận...
Ba lão giả nhìn Tinh Gia phất tay hình thành trận pháp tâm thần khẻ động không khỏi hít sâu một hơi, - Quả nhiên là cao nhân.!
Lục Chấn Hà dẩn đầu đám người lướt đến gần Tinh Gia ôm quyền gật đầu, nhưng lúc này tinh gia sắc mặt đã tái nhợt hắn khẻ đưa cánh tay phải của hắn ra phía sau lưng ai cũng không phát hiện ra cánh tay Tinh Gia bây giờ đã vô cùng mơ hồ dường trong xuốt.
- Cao nhân cái rắm còn không mau tập hợp tất cả đệ tử phía dưới kia đem đi..
Tinh Gia nổi nóng mắn vội một câu rồi ánh mắt tiếp tục nhìn về vòng chiến bên trên không trung, trên cơ bản tốc độ chiến đấu của hai người kia hầu hết những người dưới chiến đài đều không thể nhìn thấy rõ, mà bản thân họ cũng không có tâm tư để xem tầm cở chiến đấu như vầy. Kể cả ba lão giả Lục Chấn Hà, Lương Quang, Lâm Thiên Thức cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy những cái chớp nhoán va chạm của vòng chiến kia chứ cũng không rõ ràng lắm.
Phù Đổng Thiên Vương khẻ khẻ liếc mắt thấy Tinh Gia đã tạo màng phòng hộ hắn nhẹ thở phì một hơi gương mặt có chút bắt đắt dĩ. Hắn đã cố gắn không để vòng chiến luyên lị đến phía dưới nhưng đối phương dường như là cố ý.
Ánh mắt Phù Đổng Thiên Vương lóe sát khí tay cầm thanh tre vàng lớn đập về phía Văn Đằng Vương càng lúc càng mạnh bạo khiến cho Văn Đằng Vương chật vật lùi về sau liên tiếp.
- Đệ Tam Vương cũng chỉ có vậy mà thôi.
Cười lớn một tiếng Phù Đổng Thiên Vương huýt sáo một tiếng lập tức Xích Lân Thiết Kỵ xong lên phung ra một đoàn hỏa diểm màu vàng lên ngọn cây tre còn một ích lá, những lá cây này bốc cháy lửa vàng sức nóng lang tỏa ra khiến không gian xung quanh bị bẽ công gấp khúc, nhưng đều kỳ lạ là lá cây vẩn không cháy hết mà nó cứ giữ ngọn lửa như vậy dường như vĩnh viển bất diệt.
Văn Đằng Vương vừa thấy ngọn lửa này sắc mặt kịch biến, công pháp hắn tu luyện có phần âm tà kị nhất là chí dương mà ngọn lửa này rõ ràng là như vậy. Con ngươi co rụt lại hắn lập tức biến đổi thủ ấn hai tay vẽ một hình tròn trước người một đồ đằng mặt quỷ dữ tợn hiện ra dường như thực chất hóa, mặt quỷ nhe nanh hung ác, ngay khi đồ đằng này vừa hình thành Văn Đằng Vương lặp tức cắn chóp lưỡi phun một ngụm máu lên đồ đằng mặt quỷ kia, sắc mặt hắn lặp tức càng thêm tái nhợt vội vàng điểm một chỉ về phía trước.
Đồ đằng hóa thành một đầu lâu quỷ dữ tợn há miệng đầy răng nanh cắn nuốt về phía Phù Đổng Thiên Vương, cũng trong lúc đó cây tre cháy lên ngọn lửa kim sắc cũng đã ầm ầm nện đến.
Ong...
Cây tre đập thẳng vào đàu quỷ dữ tợn ầm một tiếng, trong sát na không gian ở vị trí va chạm lập tức nứt gãy như thủy tinh sóng xung kích bạo ngược lan ra tứ phía. Phù Đổng Thiên Vương thu cây tre lại lùi về sau vài bước gương mặt không chút đổi sắc, nhưng hai tay hắn nhất thời truyền đến cảm giác tê dại nếu nhìn kỷ có thể thấy máu tươi chảy xuống lòng bàn tay,
Phía đối diện mặt quỷ dữ tợn dường như ngửa cổ lên hét thảm một tiếng ở vị trí bị cây tre quất đến còn có kim sắc hỏa diểm nghi ngút cháy lên.
Răn rắc... ầm.. đầu quỷ vở tung thành từng mảnh tiêu tán, lặp tức Văn Đằng Vương bay ngược về sau hơn 100m mới ổn định được thân hình, sắc mặt càng tái nhợt lại phun ra một ngụm máu lớn màu đen kịch,
Hiển nhiên thương thế của hắn không nhẹ, mắt lóe hung quang hắn tiếp tục xong về phía Phù Đổng Thiên Vương,
- Đến tốt..
Phù Đổng Thiên Vương cười khẩy lại đập tới một cây đột nhiên thân thể Văn Đằng Vương co lại như quả cầu, cây tre đập tới chỉ nghe bịch một tiếng âm thanh trầm muộn vang lên, Phù Đổng Thiên Vương nhíu mài, ngay lặp tức thân thể Văn Đằng Vương bị cây tre đập bay thẳng vào màng linh trận của Tinh Gia tạo nên,
Ầm một tiếng hoàn toàn xuyên thủng màng phòng trùng hợp thai vị trí hắn xuyên qua một đường bay thẳng đến vị trí Võ Thừa đang đứng.
- Chết tiệt...
Tinh Gia sắc mặt xanh mét mắn lớn một câu hai tay bấm thủ ấn chuẩn bị cưỡng ép dùng thất ấn ngọc dịch chuyển Võ Thừa nhưng trong lúc đó chỉ nghe âm thanh trầm thấp của Phù Đổng Thiên Vương vang lên.
- Lũy Tre Vách Thành..
Lặp tức bốn phía từ dưới mặt đất từng cây tre đâm lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ măn tre rồi dài ra, đâm nhánh tất cả dường như chỉ trong vài hơi thở xung quanh Võ Thừa có một dãy tre bao phủ xung quanh hắn như vách tường thành dày đặt.
Thân hình Văn Đằng Vương lúc này đả trở lại nguyên trạng có thể thấy trên lưng hắn còn inh một vệt dài do một kích của Phù Đổng Thiên Vương khi nảy, dĩ nhiên hắn định chịu đấm ăn xôi.
Nhưng khi hắn còn cách Võ Thừa không đến 5m, đối với hắn 10m này chỉ là cái nháy mắt mà thôi thế nhưng thần thông của Phù Đổng Thiên Vương quá biến thái, nhanh như vậy tạo thành một Vách tường bằng tre kiên cố vô cùng, muốn xong qua phải cần ích công phu cùng thời gian.
- Mẹ kiếp...
Văn Đằng Vương cắn răng đưa tay lên mi tâm kéo ra một cái, một đạo hắc khí như một con đĩa ngọ ngoạy trong tay hắn, miệng hắn lẩm bẩm chú nhử phức tạp sao đó thả tia hắc khí kia đi. Tia hắc khí này không chịu ngăn cản của vách tường bằng tre kia nó luồn lách xuyên qua bay thẳng vào người Võ Thừa, Văn Đằng Vương liếc nhìn Võ Thừa một cái đầy thâm ý rồi hắn nhanh chó hóa thành một đạo hắc quang xa xa bay đi.
Phù Đổng Thiên Vương nhíu mài cũng không đuổi theo mà lặp tức bay đến người Võ Thừa.
Võ Thừa gương mặt không có chút biến hóa dường như tia hắc khí lúc nảy không ảnh hưởng gì tới hắn, hắn nhấm mắt cảm nhận cũng không tìm ra được có chổ nào không đúng.
Thấy Phù Đổng Thiên Vương tiến đến Võ Thừa ôm quyền gật đầu một cái, phù đổng thiên vuong đưa tay lên đặt trên đỉnh đầu võ thừa thần thức khẻ đảo một vòng sau đó hắn thu tay về sắc mặt càng thêm âm trầm...