Tử Khái

Chương 7




Editor: KiL

Gần như thế, tất cả dáng vẻ ngốc nghếch của mình đều vào trong ánh mắt anh, công sức hai mươi năm cứ vô ích như vậy...

Hai mươi năm trước, mẹ già gả cho chú Hứa. Lúc nghe nói chuyện này, Trì Tâm đang nhặt hạt đậu ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Nhìn thấy bà ngoại rơi nước mắt, cô bò qua đó, lại một lần nữa nghe được câu kia: "Mẹ mày không cần mày."

Câu này, thật ra không có quan hệ gì, có lấy chú Hứa làm chồng hay không, cô đều không có cha mẹ. Cho đến mấy tháng sau cậu đưa cô đến Thủ đô, lần đầu tiên cô nhìn thấy nhà mới của mẹ, nhà lầu rất lớn, rất xinh đẹp.

Ngày ấy, cô cầm cái xẻng nhỏ đào đất ở dưới lầu, bỗng nhiên một con chó săn lớn màu đen không biết từ nơi nào xông tới, mang theo một luồng gió khô nóng nhào vào trước mặt cô. Cô là trẻ sinh non, dáng dấp rất nhỏ bé, chó lớn gần như cao bằng cô, hai con mắt to đen bóng nhìn cô chằm chằm, miệng nhe hàm răng dữ tợn, trong cổ họng ùng ục ùng ục.

Trì Tâm nhìn thấy, mắt không nhúc nhích, cảm giác linh hồn mình giống như một làn khói từ đỉnh đầu bốc ra ngoài, bay đến xa xa.

"Gâu gâu gâu!!"

Chó lớn đột nhiên gầm gừ, cô chợt bị đánh thức vội vàng quay đầu. Buổi chiều yên tĩnh, một anh trai đứng trong bóng râm nơi lối vào tòa nhà, áo phông màu trắng trong nắng hè phía sau vẫn chói mắt như thế, trời ạ, anh trai đẹp mắt nhất toàn thế giới tới cứu cô!

Thế nhưng là, anh chỉ khoanh cánh tay tựa ở cạnh cửa, nhìn xem. Trì Tâm sững sờ trong chốc lát mới phát hiện mặt của anh lạnh như băng, trời cực nóng mà cả người anh lại thẳng tắp bất động, giống như que kem. Đột nhiên nghĩ anh có thể là Vô Thường mà bà ngoại nói kia, trong góc chờ cô chết mất rồi mang đi.

Trì Tâm không dám lui lại, chỉ có thể quay đầu, chó lớn hồng hộc, chí ít, là sống...

Ngày đó trên bàn cơm tối, cô biết anh trai này là con người, là con trai của chú Hứa, là người cô thật phải gọi là anh trai. Cô gọi, rất lớn tiếng gọi một tiếng "Anh trai"!

Ngày hôm sau, cô đi ngang qua phòng của anh trai, cửa mở, vụng trộm nhìn vào trong.

Giá sách thật là lớn, rất nhiều sách, rất nhiều ghép hình và mô hình xinh đẹp; giường chiếu, bàn đọc sách, đèn sàn, đều là màu trắng và màu lam nhạt, nhìn vô cùng chỉnh tề, vô cùng sạch sẽ, mùi cũng rất dễ ngửi. Trên bàn sách còn có một chiếc guồng nước nhỏ bằng gỗ, thật xinh đẹp! Trì Tâm lặng lẽ đi vào nhón chân đủ tới, oa, hóa ra thật có thể guồng nước! Còn có âm nhạc, nghe rất hay.

Bỗng nhiên, sau cổ cô nhịn không được run rẩy một cái, quay đầu, anh trai đang đứng ở cửa ra vào, khoanh tay, nhìn cô. Lúc ấy chỉ cảm thấy tim giống như lập tức bị lấy đi, hai tay khẽ run rẩy, lốp bốp, guồng nhỏ bằng gỗ và sàn nhà bằng gỗ thế mà đụng ra thanh âm thanh thúy như thế, trải đầy đất...

Cô núp ở trong góc, nước thẩm thấu tất của cô, cô tận khả năng co ngón chân lại về sau, thế nhưng là, giống như cũng đã lưu lại mùi của cô. Anh vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy nhìn cô.

Một lần đứng chính là rất lâu, rất lâu...

Lòng dạ hẹp hòi là như thế chờ đợi con chó lớn kia lại xuất hiện, nhào lên cắn cô một miếng, nong nóng, cô sẽ có thể khóc lớn tiếng. Nhưng mà, không có. Một chút động tĩnh đều không có, toàn thế giới phảng phất đều biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh bất động, cô cũng không dám động, chỉ là... Nước tiểu ẩm ướt quần.

Đó là lần đầu tiên cô có kí ức tè ra quần.

Ngày ấy, mẹ bắt cô xin lỗi anh trai, nói làm bẩn phòng của anh trai. Trì Tâm nhanh chóng nghe lời quỳ xuống, giống như ở nhà cậu nói rất nhiều tiếng "Xin lỗi xin lỗi, em sai, thật rất xin lỗi...", nhưng anh tựa như bị sốc, cau mày không lên tiếng, thế là, cô bị mẹ kéo lên đột ngột đánh một trận.

Sau đó, cô bị phạt đứng ở ban công. Đứng rất lâu, lâu đến mức cảm giác đầu của cô không nhấc lên nổi nữa, anh rốt cuộc đi tới, ngồi xổm người xuống, sờ sờ đầu của cô, "Cẩn thận."

Cô không hiểu, anh gọi là Tiểu Tâm tên của cô, hay là... Dạy bảo cô phải cẩn thận*, dù sao cô không dám động, cũng không dám khóc.

*Tiểu Tâm, cẩn thận đều đọc là xiǎoxīn, viết là 小心

Trong đêm, phát sốt, sốt đến đỏ bừng, trợn tròn mắt. Cô biết anh trai kia ở sát vách, nhắm mắt lại, anh sẽ xuất hiện, nhắm mắt lại, cô sẽ... Tè dầm.

Lại về sau, mẹ lại đánh cô một trận, sưng cả mông, nhưng cô chỉ gắt gao cắn môi, cũng không chịu tiếp tục gọi "Ba", gọi "Anh trai".

Mẹ không biết là thật ra anh trai không cho phép cô gọi, anh nói: Gọi nữa, liền ăn nhóc! Trì Tâm liều mạng gật đầu, cô chưa từng có tin tưởng như vậy: Anh sẽ ăn hết cô. Giống như chó lớn.

Mùa hè đó, cô còn chưa qua hết đã được đưa về nhà cậu.

Mấy năm sau, cô lại đến nhà của mẹ, anh đã không còn ở đấy, nói là dọn đi ở cùng với mẹ của anh. Phòng của anh vẫn còn, cửa đóng. Trì Tâm cũng không tiến vào nữa, nơi đó là một kết giới, chỉ cần tới gần, cô liền lạnh lẽo.

Hứa Trạm, cũng là một loại kết giới. Trong miệng rất nhiều người anh là con nhà người ta, cấp trên Bá Lạc* của nhà người khác, có lẽ, toàn bộ thế giới của anh chỉ có một mảnh nhỏ rất nhỏ đang đổ mưa, tuyết rơi, mưa đá rơi, mà cô, trùng hợp không cẩn thận ngồi xổm ở nơi đó, mọc nấm.

*Bá Lạc: Theo truyền thuyết, Bá Lạc vốn là người thời Xuân Thu, nổi tiếng là người có tài xem ngựa. Bây giờ nó được mở rộng cho những người giỏi phát hiện, giới thiệu, trau dồi và sử dụng tài năng

Hiện tại, ma xui quỷ khiến, anh lại đang ở trước mắt.

Giống như cái bóng ở đầu hành lang ngày đó, Trì Tâm cảm thấy linh hồn lại bắt đầu từ đỉnh đầu men theo ra bên ngoài, cô cũng không biết có nên nháy mắt một chút hay không.

"Sao thế? Không biết à?"

Trời... Anh cười...

"Ừm, a, không, không phải..."

"Tôi là Hứa Trạm đây, con trai chú Hứa, còn nhớ rõ không?"

Ừ, cô vội vàng gật đầu.

"Gặp nhau trùng hợp như vậy."

"Ừm." Cô cố gắng nuốt một cái.

"Tôi biết các cô bận bịu, còn phải cho tôi chen ngang. Thay dầu máy, hẳn là sẽ không tốn quá nhiều thời gian nhỉ?"

"A, sẽ không sẽ không."

"Được, vậy làm phiền cô."



"Vâng vâng."

Miệng ngậm rất chặt, cơ hồ sẽ không nói nhiều thêm một chữ nào. Hứa Trạm nhìn cô, cười, "Giữa trưa có nghỉ trưa không? Tôi tới đón cô cùng nhau ăn một bữa cơm."

Trì Tâm hơi sững sốt, có, hay là không có? Là có, nhưng cô thường đều là một quả chuối tiêu hoặc một quả táo là được, nhưng mà, có thể nói sao?

Anh tựa hồ cũng nghe thấy từng chữ trong nội tâm của cô, thân thiết nói, "Cơm thì luôn luôn phải ăn, không đi xa, ở phía đối diện, được không?"

"Ừm, được."

Anh đi, áo khoác màu đen, bóng lưng tiêu sái tinh xảo. Trì Tâm nâng cánh tay cứng ngắc lên sờ trán, tất cả đều là mồ hôi.

Anh có thấy không? Aiz...

Xoay người đi mang găng tay làm việc, không biết làm sao, tay run, găng tay trở nên rất dính, nửa ngày mang không xong.

Giữa trưa... Còn phải ăn cơm cùng anh??

Ý nghĩ này tựa như cái vòi nước, vặn mở một cái, mồ hôi liền lại tuôn ra.

Trì Tâm! Tỉnh! Bây giờ không chạy ra đuổi theo anh ấy, vậy cả buổi trưa mày đều sẽ phế, đổ mồ hôi mấy tiếng như thế, sẽ chết người!

Cắn răng một cái, Trì Tâm tháo găng tay xuống xông lên bậc thang hô lên về phía đại sảnh, "Lưu sư phó! Cháu tạm thời có việc, đi ra ngoài một chút, xin nghỉ nửa giờ!"

Nghe được đáp lại, cô quay đầu liền vọt ra ga-ra. Trái phải nhìn quanh, chiếc áo khoác đen chói mắt kia đang ở giao lộ cách đó không xa chờ đèn xanh, cô muốn hô to một tiếng, nhưng không biết nên hô cái gì. Hô Hứa Trạm, cô không dám! Hô anh trai, cô càng không dám!

Chỉ có thể vung chân chạy đến chỗ anh, mắt thấy đèn sắp chuyển, Trì Tâm sốt ruột, bỗng nhiên, người đàn ông kia như mọc mắt sau người, ưu nhã quay người.

Trên mặt không lộ vẻ gì, ánh mắt gần như ghim cô tại chỗ. Màu trắng trong bóng râm cùng màu đen dưới ánh nắng, hai mươi năm qua, giống nhau như đúc...

Chân Trì Tâm đã sớm mềm, hồn cũng tung bay trên đỉnh đầu, lảo đảo, nhưng cô vẫn dùng sức chạy. Dù sao, chết sớm, siêu sinh sớm.

"Sao vậy?"

Đợi cô đứng vững, hơi thở bình ổn, anh mới hỏi, nụ cười rất ôn hòa.

"Tôi, bây giờ tôi có rảnh. Chúng ta... Khụ, tôi mời anh uống cà phê?"

Hứa Trạm cười cười, "Được."

... truyện ngôn tình

Sáng sớm thứ bảy, người trong quán cà phê không nhiều, mua xong cà phê, bọn họ lên lầu tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ly cà phê, Hứa Trạm nhìn đối diện.

Bộ dáng bây giờ của cô giống y như đúc trên điện thoại của Tô Tĩnh: Một thân đồ lao động, mang boot, búi tóc rối loạn, rất hoạt bát, chỉ là, trên mặt không có nụ cười như trên ảnh, không có gì, tựa như có chút quá trắng, môi chúm chím nhợt nhạt, càng đột ngột lộ rõ đôi mắt đen.

Eo nhỏ ưỡn rất thẳng, đầu hơi cúi, hai tay nhìn như tùy ý cầm đĩa, nhưng móng tay đã hơi đổi sắc. Cô khẩn trương, thậm chí hoảng loạn như thế, gần như là đang tự chứng minh có tội.

"Tôi vẫn luôn không biết cô ở Lăng Hải, đến đây học?" Anh thân thiết mở miệng.

"Ừm, đã tốt nghiệp."

"Học cái gì?"

"Khụ, " Trì Tâm nhẹ nhàng hắng giọng, "Toán học."

"Vậy sao lại đến đại lí xe làm việc?"

"Công việc không dễ tìm cho lắm. Trước kia ở trong cửa hàng có cùng cậu học qua một chút, trước hết mưu sinh."

"Con gái vẫn là nên tìm công việc chuyên nghiệp, chưa nói đến làm sửa chữa ở đại lí xe vừa bẩn vừa mệt mỏi, sơ yếu lí lịch tách ra, sau này cũng không dễ về chuyên nghiệp."

"Ừm."

"Dì Trì có biết không?" Hứa Trạm mỉm cười hỏi. Trì Phương Hoa ích kỉ và hư vinh hiếm thấy trong nhân loại, dựa theo sơ yếu lí lịch của Trì Tâm, mục tiêu của cô hẳn là rất lớn, tuyệt đối không có khả năng chịu thiệt ở cửa hàng sửa chữa xe, trừ phi, còn có kèm theo cái khác...

Câu hỏi của anh khiến cô không biết trả lời thế nào mới là phương hướng chính xác, chỉ biết hôm nay tuyệt không phải ngẫu nhiên gặp, nói láo ở trên đây khẳng định là tự tìm đường chết! Thế là Trì Tâm đàng hoàng nói, "Mẹ tôi không biết."

"À, " Hứa Trạm gật gật đầu, "Đoạn thời gian trước tôi gặp bọn họ, không nghe bọn họ nhắc tới cô ở Lăng Hải. Kì thật, tôi có thể giúp cô giới thiệu công việc."

Hả? Trì Tâm sững sờ, chẳng lẽ... Là mẹ già biết, nhờ quan hệ đã nhờ đến trên đầu anh rồi? Không có khả năng, cô còn chưa bị mắng đâu.

"Cảm ơn ngài, kì thật, kì thật không cần, " Trì Tâm nói, "Tôi ở chỗ này rất tốt, khụ, tiền lương rất không tệ."

"Thật sao? Một công nhân kĩ thuật hợp đồng chi nhánh, đủ cho cô chi tiêu ở Lăng Hải à?"

"Đủ."

"Thật sao?"



Anh lại nhẹ giọng trả lời một câu, khiến cô cảm giác từng chữ của mình đều là nói láo, tùy thời sụp đổ. Trì Tâm cẩn thận lại cân nhắc một chút, "Moss, là công việc tôi muốn làm. Tôi thích nơi này."

"Công việc lí tưởng?"

"Ừm."

Cô nói láo trình độ học vấn của mình, với Moss, với anh. Từ thẻ tên có thể nhìn ra được, Phùng Khắc Minh trực tiếp cho cô làm thợ cơ khí, không đi học nghề, đó đối với sinh viên đại học mà nói, đãi ngộ hẳn là coi như không tệ. Mặt đối mặt, Hứa Trạm lại cũng không thể nhắc đến việc cô là nghiên cứu sinh khoa Kĩ thuật của C Đại, nếu không Viễn Du chính là chủ đề không vượt qua được.

Đương nhiên là một cô gái. Đây là Phùng Khắc Minh vào đêm hôm đó nổi giận rời nhà lại say không còn biết gì đã nói. Cô gái, người trước mắt này. Đột nhiên cảm giác được, cô nhóc này thật giống như Lục Hựu Kỳ nói: Rất có ý nghĩ.

"Nhiều năm không gặp như thế, thật là trưởng thành rồi." Ôn hòa khen một câu, Hứa Trạm nhấp một ngụm cà phê, đắng đến nỗi anh nhíu nhíu mày lại, "Tốt nghiệp mấy năm, có bạn trai chưa?"

Ừm... Nghe nói Hứa trưởng phòng là cao thủ lung lạc lòng người, chuyện riêng tư như thế bị anh hòa nhã hỏi ra như vậy, thế mà rất có dáng vẻ của anh trai, nhưng cô, lại một lần nữa, không biết phương hướng trả lời chính xác là gì, Trì Tâm lặng lẽ cắn răng, "A, không có."

Anh cười cười.

Hả? Lần này, Trì Tâm thật sự sững sốt một chút, đây là phản ứng gì?

"Con gái một mình xa nhà ở bên ngoài, phải hiểu được bảo vệ mình."

"Ừm."

"Tình huống nơi này của Khắc Minh tôi hiểu rõ, nếu cô thích làm việc giống vậy, tôi có thể giới thiệu cô đến đại lí xe khác. Đạo Minh thế nào? Đãi ngộ sẽ tốt hơn."

Mặc dù thực lực đội cải tiến xe của Đạo Minh cùng Moss bất phân sàn sàn nhau, nhưng quy mô đại lí xe lại lớn nhất Lăng Hải, Trì Tâm không có chút nào hoài nghi được Hứa đại trưởng phòng đề cử, đãi ngộ nhất định "sẽ tốt hơn", chỉ là, cô cảm thấy trọng điểm dường như không ở chỗ này, thận trọng nói, "Với tôi mà nói Moss đã đủ tốt. Các đồng nghiệp tốt, ông chủ cũng rất tốt với tôi."

"Ông chủ rất tốt với cô?"

"Vâng."

"Cô biết cậu ta là ai không?"

Trì Tâm có chút không hiểu, "Hở?"

"Mùa hè năm đó, có tên to con tới nhà tìm tôi, nhớ kĩ chứ? Cậu ta còn đùa cô chơi?"

A? A... Trì Tâm nhớ tới, mấy ngày đó đúng là có người tới tìm anh, lúc ấy cô trốn phía sau rèm ban công nín thở không dám lên tiếng, thế nhưng anh trai kia vẫn phát hiện cô, kéo cô ra hỏi tên cô, còn chơi rất vui mà bóp búi tóc nhỏ của cô, cô đang muốn mở miệng, anh trai đã bị Hứa Trạm kéo ra, búi tóc nhỏ bị kéo một cái, đau.

Một lần nữa, cô lại học được một việc: Không thể gọi ba, không thể gọi anh trai, bạn bè của anh, tất cả đồ vật, người có liên quan đến anh, cô cũng không thể chạm vào.

Cái người anh trai ngày đó vậy mà là... Phùng tổng?!

"Hóa ra là anh ấy à?" Trì Tâm thật ngoài ý muốn.

"Ừm, Minh Tử là bạn thuở nhỏ cùng lớn lên trong một viện với tôi." Hứa Trạm nói, thoáng dừng một chút, "Vợ cậu ta là Tô Tĩnh, cũng là đàn em của tôi."

"Ồ, như vậy à." Thế giới thật nhỏ, ngọn nguồn sâu như vậy...

"Tô Tĩnh là người Lăng Hải, Minh Tử xa như vậy theo tới, một mình lập nghiệp nhiều năm như thế, Moss có quy mô như hôm nay rất không dễ dàng."

"Ừm, khó trách tôi nghe Phùng tổng cũng là khẩu âm Thủ đô."

"Cô biết cậu ta đã kết hôn rồi không?"

Hả? Trì Tâm nhấp môi. Cô không biết, không, nói một cách chính xác hơn, cô căn bản là không nghĩ tới vấn đề này.

"Một gia đình, duy trì nhiều năm, luôn có thâm căn cố đế của nó, vỡ tan cũng sẽ không trong một sớm một chiều. Điểm này, cô và tôi, đều hẳn là có thể hiểu, cô nói đúng không?"

Trì Tâm muốn gật đầu, nhưng là, nhẹ nhíu mày, "Bọn họ có mâu thuẫn sao?"

"Đó là chuyện của bọn họ." Hứa Trạm cười cười, "Người ngoài không cần áp sát quá gần. Có lúc, người xác thực không có lựa chọn. Nhưng mà khả năng cho phép, đừng làm tổn thương, người khác cũng được, chính mình cũng tốt, bởi vì cô sẽ không biết đến tột cùng rơi vào trên thân ai sẽ đau hơn. Chờ đợi, chờ một cơ hội thích hợp hơn, không phải chuyện xấu."

"Ừm." Trì Tâm nhẹ nhàng thở một hơi, cô nghĩ cuối cùng cô đã nghe hiểu. Kì thật... Sau khi biết Phùng Khắc Minh là bạn thuở nhỏ, những lời đằng sau đó anh thật sự không cần nói...

"Cô còn nhỏ, đường rất dài, lựa chọn cũng rất nhiều."

"Ừm, tôi sẽ đổi việc."

"Ừm. Tìm một công việc chuyên nghiệp đi. Nếu như vẫn thích làm ở đại lí xe, Đạo Minh, cô suy xét một chút." Nói rồi, Hứa Trạm lấy ra một tấm danh thiếp, "Suy xét xong, gọi cho tôi."

"... Ừm."

...

Không biết mình chạy về đại lí xe như thế nào, Trì Tâm chỉ biết lúc trở về, xe của Hứa Trạm đã thay xong dầu máy, đỗ ở bãi đậu xe.

Cô trở lại ga-ra số 3, đặt mông ngồi phía dưới xe tải, vùi đầu.

Đây cuối cùng là làm sao? Sao đã chạy xa như thế, cách nhiều năm như vậy, cô lại đánh bậy đánh bạ tiến vào phòng của anh. Bạn thuở nhỏ của anh, đàn em của anh, làm sao mà cô luôn luôn không đúng lúc muốn quấy nhiễu đi vào trong thế giới của anh, thật sự là quá tệ...