Editor: KiL
Một tiếng rống này vọng lại khắp ga-ra, đất rung núi chuyển. Cái giọng này của ông chủ còn dữ dội hơn xe tăng, đã mấy tháng mà Trì Tâm còn chưa quen, vội vàng ngừng việc trong tay, bò lên.
Khổ người giống như tháp sắt an vị bên trên cống ngầm, trong thùng giấy bên cạnh là đủ loại rượu. Trì Tâm nhìn không ra kết quả, lại liếc nhìn quá nửa bình anh ta cầm trong tay.
"Ngài uống rượu lái xe?"
"Ai nói? Vừa khui." Nói xong anh ta lại rót vào miệng.
Trì Tâm nhếch miệng, không nói gì.
"Tới." Phùng Khắc Minh nhặt một bình đưa qua.
"A, không được, " Trì Tâm khoát tay, "Tôi còn có việc."
"Đây là nước."
Nhìn kĩ lại, thật đúng vậy, một bình nước có gas đóng gói cao cấp, Trì Tâm cởi găng tay, nhận lấy.
"Ngồi."
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, mặt đối mặt, cầm bình nước đưa tới đụng miệng bình của anh ta một cái, hai người cùng ngửa cổ.
Trong ga-ra gần nửa đêm, mùi cặn dầu và dụng cụ càng tỏa ra nồng nặc. Một ngụm tiếp một ngụm, không có đồ ăn cứ mãi uống, một chút tiếng động cũng không có. Mắt thấy một bình kia của anh ta sắp uống hết, Trì Tâm có chút sợ hãi, đây cũng có phải là bia đâu, "Phùng tổng, muộn thế này mà ngài tới là có chuyện gì sao?"
Anh ta lại nốc một ngụm lớn, hoàn toàn rỗng bình, ném qua một bên, lúc này mới hít sâu một cái, "Trì Tâm, "
"Ừm."
"Có từng quen bạn trai chưa?"
"Ừm."
"Mấy người?"
"Ba."
Mày rậm hơi nhíu, anh ta giống như là không nghĩ tới, lại giống như bắt được gì đó mới lạ, ý cười hài hước trong đôi mắt có chút phiếm hồng.
Trì Tâm dịch chuyển ánh mắt, uống nước.
"Vậy tại sao chia tay?"
Hả? Cô không thể không nhìn sang, đối mặt mấy giây, nhẹ nhàng thở một hơi, uống nước.
Ánh mắt không hiểu ra sao kia, Phùng Khắc Minh nhìn thấy cười, "Quan tâm mẹ nó tôi có chuyện gì, đúng hay không?"
Trì Tâm lau miệng, cười cười.
"Trì Tâm, "
"Ừm."
"Cô dự định giấu tôi đến khi nào?"
"Giấu ngài cái gì?"
"Trình độ làm giả."
"Trình độ làm giả??"
"Ha ha ha..."
Cô cả kinh đến mức cao giọng, Phùng Khắc Minh vui vẻ cười ha ha. Sơ yếu lí lịch lúc trước đưa tới là bằng đại học, không có một chút kinh nghiệm làm việc, lại có giải thưởng Tân binh thiết kế máy móc. Phùng Khắc Minh tin tưởng trực giác, mẹ nó cô nhóc này không nói lời thật, quả nhiên, điều tra một chút chính là sáng loáng lừa trên giấu dưới!
Khoảng cách gần, tiếng cười thấm rượu của người đàn ông so với de-xi-ben bình thường còn cao hơn, còn càn rỡ hơn, lùng bùng đánh thẳng vào màng nhĩ. Trì Tâm bắt đầu hối hận đã không tan tầm trước mười giờ, đi đêm nhiều, sao có thể không gặp ma?
Phùng Khắc Minh lại cầm qua một bình rượu, mở ra, thơm! Nhìn cô nhóc này, nhìn cô rất biết dùng lúm đồng tiền của cô, muốn hiện ra là hiện ra, giờ phút này hơi mím môi, lông mày nhỏ nhăn lại, lúm đồng tiền không còn, khuôn mặt còn rất nghiêm túc. Phùng Khắc Minh thu bớt lại nụ cười, "Không ~ sao, tôi không sao cả, người khác không dám dùng, tôi dám. Có từng học hay không, có thể làm, là được."
"Ừm." Trì Tâm gật đầu.
"Có điều à, "
Nghe anh ta kéo dài giọng, tim Trì Tâm lại nhấc lên, "Làm sao?"
"Hiện tại, không thể bịa đặt nói dối tôi nữa, tốt xấu gì chúng ta cũng có mấy tháng giao tình."
"Ừm."
"Vậy tôi hỏi cô, lúc trước cô tìm đại lí xe là đi ngang qua hay là cố ý đến chỗ này của tôi?"
"Cố ý."
"Nhắm vào Moss?"
"Cửa hàng Hoàn Giang của Moss."
Phùng Khắc Minh gật gật đầu, "Còn gì nữa?"
Vấn đề này lúc phỏng vấn cô đã chuẩn bị xong, chẳng qua lúc đó còn chưa phỏng vấn anh ta đã trực tiếp đưa ra offer. Trì Tâm nhẹ nhàng nuốt một cái, "Lúc ấy muốn đi hai chỗ."
"Một chỗ khác là chỗ nào?"
"Cửa hàng ở đường Phong Kiều của Đạo Minh."
Quả nhiên, Phùng Khắc Minh gật gật đầu, "Tới chỗ này của tôi trước hay tới Đạo Minh trước?"
"Chỗ này của ngài. Moss là lựa chọn đầu tiên."
"Đó là chắc chắn." Phùng Khắc Minh rất hài lòng, uống một hớp rượu, "Nào, để chúng ta nghe xem vì sao."
Thật sự là phỏng vấn một lần nữa...
"Chủ yếu đi, chủ yếu là, " Trì Tâm buông bình nước xuống, ngồi thẳng lưng, "Năm ngoái dự tuyển trong nước cho giải thi đấu cải tiến xe ở Tokyo, Moss và Đạo Minh có tỉ số giống nhau. Thế nhưng trên phương án lắp ráp của Đạo Minh là không thiếu khoản dùng bể chứa dầu khô tăng cường công suất, nhưng sau cùng công suất phát ra như nhau, tốc độ như nhau, mà Moss tăng tốc và cảm giác thể nghiệm điều khiển càng tốt hơn. Tôi cảm thấy Moss ở vòng này càng hơn một bậc."
Phùng Khắc Minh hỏi, "Làm sao cô biết cảm giác điều khiển tốt?"
"Nhìn mặt."
"Nhìn mặt?"
"Mặt của người lái xe." Trì Tâm nói, "Cũng không phải hoàn toàn. Tiếng động cơ nghe cũng không giống, tôi cảm giác Moss đốt tương đối trọn vẹn. Loại kia của Đạo Minh đắt mà cũng không dễ lái, mà lại không có bánh đà cải tiến đồng bộ, điều khiển không tốt sẽ dễ dàng làm động cơ tắt máy. Có điều, phía trên ban giám khảo sẽ không trừ điểm cái này. Dù sao không cần suy xét đến thường ngày, chỉ là tranh tài."
Phùng Khắc Minh nhẹ gật đầu, lại hỏi, "Vừa rồi cô nói 'chủ yếu là', thế còn có nguyên nhân thứ yếu à?"
Hả? "Không có!"
Phùng Khắc Minh nhẹ nhếch mày, "Đáp nhanh như vậy? Lạy ông tôi ở bụi này là sợ người khác không biết đúng không?"
Trì Tâm sững sờ, còn chưa suy nghĩ mặt đã nóng lên, nhịn không được muốn cười, che miệng.
Nụ cười của cô có thể truyền nhiễm, rất có thể truyền nhiễm, tựa như người bình thường nhìn người khác đánh ngáp cũng không thể khống chế, lúm đồng tiền kia tựa như vòng xoáy, không theo cùng sẽ choáng váng. Theo rồi, mới dễ chịu.
Phùng Khắc Minh cười, "Nói!"
Không biết có phải là đêm dài để người dễ dàng buông bỏ phép tắc hay không, hay là cái người to con ngồi dưới đất này thiếu mất một nửa khí thế của ông chủ, Trì Tâm thế mà quỷ thần xui khiến muốn nói cho anh ta, "Ừm... Còn có chính là, ừm, đội ngũ đó của họ, có chút... Quá... Xinh đẹp."
"Cái gì?" Phùng Khắc Minh không hiểu.
"Ông chủ Nghiêm Thiên Vĩ của bọn họ cũng quá đẹp mắt rồi."
"Cái gì??" Phùng Khắc Minh lần nữa nghe không hiểu.
Trì Tâm cũng lờ mờ, không biết chữ nào của mình sinh ra nghĩa khác.
Một giây phản ứng, Phùng Khắc Minh sốc, "Cô nói cô không tìm bọn họ là bởi vì người ta đều mẹ nó quá đẹp trai??"
"Ừm."
Cmn! Phùng Khắc Minh triệt để bỏ cuộc, "Cô nói là tôi mẹ nó xấu??"
"Không không không!" Trì Tâm mau chóng khoát tay, "Không phải như vậy, Phùng tổng!"
"Vậy ý của cô là gì hả??"
"Tôi..." Trì Tâm vội vàng đứng dậy, đứng cũng không được, ngồi xổm cũng không phải, chỉ có thể chống một gối xuống đất, "Tôi nói là..."
"Nói! Hôm nay bịa không được, cô cũng không có tiền lương tăng ca!"
"Thật không có ý đó, tôi chỉ là nghĩ vẩn vơ! Tôi... Tôi là một người không thể chống lại cái đẹp!" Trì Tâm cố gắng giải thích, "Trông thấy đẹp mắt sẽ dễ dàng phân tâm, mặc kệ nam nữ! Nếu đến bên kia của bọn họ, cảm giác có thể sẽ nhịn không được luôn nhìn người ta, ảnh hưởng công việc, chính là như vậy!"
Cái khuôn mặt nhỏ này thật chân thành! Trong lòng Phùng Khắc Minh rõ thật là WTF! Cái đồ Nghiêm Thiên Vĩ kia chính là tên háo sắc, thu thập phụ nữ còn nhiều hơn xe, gương mặt xinh đẹp này nếu xuất hiện ở trước mặt hắn, thật mẹ nó khó nói chắc! Cô nhóc này vô tình không ngờ để cho mình tránh né được một mạo hiểm cặn bã lớn. Nghĩ lại trước sau mấy giây, cũng làm cho Phùng Khắc Minh có chút nghĩ mà sợ, thật mẹ nó nguy hiểm!
"Vẻ ngoài của đàn ông rất quan trọng sao?"
"Không! Hoàn toàn không! Nhưng mà... Có chút mất tập trung."
Mẹ nó! Phùng Khắc Minh thật sự không biết mình có nên tức giận hay không, cái này mẹ nó lực sát thương không mạnh, tính vũ nhục quá cao!
Nhìn ông chủ không lên tiếng, gương mặt sắp đen hết, Trì Tâm chờ một phút đồng hồ, thận trọng nói, "Phùng tổng, vậy tôi đi làm việc đây?"
"Hôm nay không có phí tăng ca!"
"Vâng vâng!" Trì Tâm nhanh chóng vỗ mông đứng dậy.
Nhìn cô nhảy xuống cống ngầm, ngửa đầu ưỡn ngực giơ công cụ, đồ lao động thô ráp, găng tay thô ráp, cần cổ tuyết trắng, cánh tay tuyết trắng... Một hình tượng dù nằm mơ cũng không hoàn mĩ bằng, Phùng Khắc Minh lại nốc mấy ngụm rượu, miệng hơi run rẩy, cắn răng.
...
Lại qua thêm một giờ, lúc này mới dọn dẹp xong hết, Trì Tâm đỗ xe ra ngoài, tắt đèn bãi đỗ xe.
Trở lại ga-ra thấy Whisky trên mặt đất đã sắp thấy đáy, Trì Tâm không biết độ cồn của thứ này, đại khái kém hơn rượu trắng nhưng mà chừng này cũng quá nhiều, anh ta mơ mơ màng màng rồi. Khom lưng nhẹ giọng gọi, "Phùng tổng, Phùng tổng, "
Người đàn ông nheo mắt rồi mở mắt ra, "Ờ..."
"Đứng lên đi, tôi muốn khóa cửa trở về."
"Trì Tâm à..."
Giọng Bắc Kinh, vốn đã ăn âm, một tiếng này kéo dài lại thấm rượu, Trì Tâm nghe mà nổi hết cả da gà.
"Tôi đỡ ngài vào phòng nghỉ ngơi?"
Trì Tâm nói rồi đưa tay, anh ta lại đẩy ra, "Không cần cô..." Tay to đỡ thùng dụng cụ bên cạnh đứng lên, lắc một cái, "Vẫn chưa tới lúc... Hiểu không?"
Không hiểu. Trì Tâm chỉ cảm thấy ngay cả cửa phòng nghỉ ngơi anh ta cũng không biết mở chỗ nào.
Bỗng nhiên, điện thoại di động vang. Càng không ngừng vang, Phùng Khắc Minh lấy lại bình tĩnh, cười, "Alô, lão Hứa... Ừ... Tôi không ở nhà... Tôi không có ~ uống nhiều..."
Không biết bên kia nói gì, chỉ nghe anh ta hàm hàm hồ hồ lại nói với de-xi-ben cực cao, "Tô Tĩnh lo lắng... Sao mẹ nó trước đó không làm đi... Không, không cần cậu quan tâm... Cậu quản tôi đang ở đâu ư... Đương nhiên bên cạnh có người..." Mắt say lờ đờ cười mông lung, "Đương nhiên là một cô gái... Cậu quản được chắc? Ai mẹ nó quản được?!"
...
Thứ bảy.
Cưỡi xe đạp ở Lăng Hải vào thời tiết tháng Mười Hai cũng sẽ không quá lạnh, đứng lên, có thể di chuyển toàn thân, chỉ là sáng sớm có sương rơi, mặt đất trơn ướt, trong một tuần Trì Tâm đã rất xinh đẹp ngã hai lần, một mảng bầm tím xanh trên đùi, không thể không đổi sang tàu điện ngầm.
Sáng sớm hôm nay cô đến trường học trước để lật một phần tư liệu, thư viện vẫn chưa tới thời gian công khai với xã hội, cũng may giáo viên nhận ra cô, trực tiếp mang theo cô đi vào, dù vậy, vẫn đến trễ, 8:30 mới chạy tới đại lí xe.
Trì Tâm cấp tốc thay quần áo đi đến ga-ra. Đơn hẹn trước đã đầy từ hai mươi ngày trước, khoảng thời gian này người người đều 996*.
*996: 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục sáu ngày trong tuần
Động cơ ầm ầm, một ngày lại bắt đầu. Đại lí xe ở Lăng Hải nhiều vô số kể, nhưng danh tiếng tốt nhất trong dòng đua xe chính là tấm bảng hiệu này của Phùng Khắc Minh, lúc trước Trì Tâm cũng là đến vì tấm bảng hiệu này, lần đầu tiên gặp anh ta đã lặng lẽ tôn xưng anh ta là "Thản* tổng" ở trong lòng.
*thản: thẳng thắn, bộc trực
Xuất thân là lính thiết giáp, chịu trách nhiệm lái xe tăng, mặc kệ là bảo dưỡng, sửa chữa hay là điều chỉnh thử, công việc đều có thể dùng tỉ mỉ để diễn tả, giá cả cũng vô cùng thực tế, là đại lí xe được mấy công ty bảo hiểm đề cử. Hiện tại lại tới mùa đông, bảo dưỡng, giữ gìn còn có trời lạnh đường trượt khó tránh khỏi tai nạn xe cộ ngoài ý muốn tăng lên, công việc tự nhiên nhiều đến mức bận không qua nổi.
Đang mang găng tay, chợt nghe thợ cơ khí lão Lưu gọi cô, "Trì Tâm! Đến đây!"
"Sư phó!"
"Cô đi lên ga-ra số một trước đi."
"Dạ? Hôm nay cháu lên chiếc xe lớn số ba, xe đã đến rồi."
"Cô đi làm cái này trước."
Trì Tâm nhận lấy iPad xem xét, cái này là việc mới, sáng sớm hôm nay trực tiếp tiến đến.
"Sư phó, đơn dự định của cháu còn chưa làm xong nữa."
"Đơn của cô để Đoàn Hải, trước hết để cậu ta chuẩn bị đồ vật, cô đi làm cái này. Cái này nhanh, là thay dầu máy." Nói đoạn, lão Lưu lượt bớt đẩy xuống một vài việc làm ăn, "Bạn của Phùng tổng, chỉ đích danh để cô đi."
"À à."
Hóa ra là bạn của ông chủ, Trì Tâm không dám thất lễ vội vàng đi đến một hướng khác của ga-ra.
Tích cực như vậy, không hoàn toàn vì lực uy hiếp của ông chủ, chủ yếu vẫn là, đây có thể là ông chủ tốt nhất cô gặp phải trong nhân sinh sau này. Đến đại lí xe, trên danh nghĩa sư phó dẫn dắt cô là lão Lưu, mà trên thực tế từng bước dạy cô chính là Phùng Khắc Minh.
Mà lại, Phùng tổng có một ga-ra tư nhân, mang cô đi qua xem một lần, nhìn trang bị ở trong đó Trì Tâm cảm thấy cô dù không cần tiền chỉ gặm bánh bao khô cũng nhất định phải đi theo anh ta làm!
Đối với bạn của ông chủ, đương nhiên phải phục vụ tốt mọi mặt, có thể tìm tới nơi này lại biết tên cô, nói không chừng cũng là người sau này gặp mặt ở ga-ra tư nhân.
Nện bước nhẹ nhàng lại tích cực đi vào ga-ra số 1, khách hàng đang ở trước bàn làm việc, bóng lưng áo khoác màu đen hơi có vẻ thon gầy hơn Phùng Khắc Minh, có điều cao lớn, thẳng tắp như nhau, Trì Tâm đi qua, cung cung kính kính cúi đầu, "Chào tiên sinh, tôi là thợ cơ khí số 6 Trì Tâm, rất vui được phục vụ ngài!"
Người đàn ông xoay người, mỉm cười nhìn cô, "Xin chào, Trì Tâm."
Khuôn mặt không có tì vết này, cách núi vượt biển, xuyên qua thời không, Trì Tâm chỉ cảm thấy trước mắt "Ầm" một tiếng bắt đầu bắn pháo hoa...
Tác giả có lời muốn nói:
Thiên địch lên sân. O(∩_∩)O