Editor: KiL
Đêm trước năm mới.
Không có lễ Noel hoan lạc, năm mới trở thành một ngày lễ càng lớn hơn. Phố lớn ngõ nhỏ sớm đã được trang trí, thương gia cũng dốc hết toàn lực lợi dụng vượt qua đêm trừ tịch cùng kì nghỉ ba ngày để mở rộng các loại hoạt động đưa mọi người đổ xô ra đường, dù trên trời còn có mưa phùn tung bay.
Khi Hứa Trạm lái xe qua trạm thu phí Lăng Hải đã là 8:30, cách tiệc tùng đón năm mới ở nước ngoài còn có khá nhiều thời gian, đêm nay, anh có thể thanh tịnh một chút.
Xuống đường nối, dừng trước đèn đỏ. Khu phố xá sầm uất dòng người rộn ràng, đèn đỏ dài hơn bình thường rất nhiều. Trong xe mở máy sưởi và khúc dương cầm <<Đêm>>, phối thêm hạt mưa chậm rãi trượt xuống bên ngoài cửa sổ, rất an thần.
Trên lối đi bộ, từng chiếc dù che mưa che cho những đôi tình lữ ôm lấy nhau, trong loại thời tiết ướt lạnh này cũng chỉ có bọn họ mới có thể có suy nghĩ không quan tâm đến nhiệt độ mà dạo chơi các loại.
Bỗng nhiên, một cô gái chạy vội tới từ bên kia đường, không quan tâm, giống như đang đuổi theo ai, như con thoi vượt qua giữa dù che mưa, rất mau chạy đi.
Hứa Trạm hơi hoảng hốt nhìn bóng hình kia, liếc mắt nhìn cột mốc đường: đường Hoàn Giang. Bên ngoài mấy cái quảng trường chính là đại lí xe Moss, ngón tay không tự chủ được gõ gõ tay lái.
Cách lần trước anh đi qua đã hơn một tháng, khoảng thời gian này, anh cũng không nghe nói gì, Tô Tĩnh không có lại tìm anh, Phùng Khắc Minh cũng không có tin tức.
Không có tin tức hẳn là tin tốt, nhất là ở trong chuyện li hôn này. Nhưng không biết tại sao, trong lòng Hứa Trạm luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Ngày đó nhận ra Trì Tâm từ trên bức ảnh, anh giống như bị sét đánh, gọi một cuộc điện thoại cho Tô Tĩnh: "Đây là ai?"
"Trì Tâm. Con gái Trì Phương Hoa."
Điện thoại hung tợn ném ra ngoài, nhiều năm như vậy, anh đã rất ít khi nổi giận, nhưng mấy chữ nhàn nhạt của Tô Tĩnh cùng khuôn mặt vô tội trên tấm ảnh kia khiến cho tỉnh táo của anh nháy mắt nổ tung!
Tiểu tam của Phùng Khắc Minh thế mà là cô! Trong tay Tô Tĩnh còn có chứng cứ gì Hứa Trạm không biết, chỉ biết Minh Tử cai thuốc là sự thay đổi mang tính cột mốc. Đêm đó không biết tại sao đôi vợ chồng lại tranh cãi lần nữa, người phụ nữ khóc rống còn nhớ đến người đàn ông đóng sập cửa mà đi, sợ anh ta uống say xảy ra chuyện. Mà đầu bên kia điện thoại, người đàn ông say không còn biết gì vô sỉ lại vô lại, Hứa Trạm gần như xác định "cô gái" bên cạnh anh ta chính là Trì Tâm.
Cúp điện thoại, ngực giống như chắn một chiếc khăn lau ẩm ướt lâu năm, muốn ói.
Đàn ông hơn ba mươi tuổi, cô sẽ cho rằng anh ta chưa có gia đình, không có phụ nữ? Cái này sai, căn bản là không có khả năng vô tâm! Tựa như rất nhiều năm trước, cô nhi quả mẫu đáng thương, không mảy may kiêng dè xé nát gia đình người khác.
Mẹ thế nào thì con gái thế nấy?
Nhiều năm không gặp như vậy, đợi đến khi đối mặt mới phát hiện ấn tượng đã từng đối với cô là khắc sâu như vậy: Đôi mắt kia như nai con, môi chúm chím, liếc mắt có thể khiến người ta đau lòng. Lại nhìn bộ dáng nho nhỏ kia năm đó, mềm mềm, vô tội như thế, ví dụ như, vụng trộm vào phòng anh quăng nát quà mẹ tặng anh, ví dụ như, mới gặp đã hân hoan nhảy cẩng nhào tới gọi "Ba", gọi "Anh trai"...
Vết sẹo lâu năm đột nhiên bị xé mở, mới phát hiện phía dưới kia vẫn mưng mủ như cũ, tu dưỡng nhiều năm như vậy che được khuất nhục, che không được đau nhức.
Vì một Trì Phương Hoa điềm đạm đáng yêu, người chồng tốt Hứa Bác Châu không tiếc bồi lên tiền đồ của mình, bị thẩm vấn công đường cũng phải bỏ rơi vợ con! Hiện tại, nếu cô gái "vô tội đáng yêu" này lại thượng vị Phùng Khắc Minh trọng tình trọng nghĩa, vậy đó thật là châm biếm lớn nhất nhân sinh đối với Hứa Trạm anh!
Mặt đối mặt, nhìn ra được cô vô cùng đề phòng, khẩn trương tới nỗi hô hấp đều loạn. Một khắc này, Hứa Trạm gần như tin tưởng cô còn có lòng liêm sỉ, chí ít biết làm như vậy không đúng. Cô chủ động nói sẽ từ chức, anh không có nói thêm gì nữa, lưu lại chút mặt mũi.
Thật ra, anh căn bản cũng không nên đến.
Cô nhóc kia kế thừa kĩ năng trêu người từ mẹ như thế nào, nhân sinh lại quanh đi quẩn lại châm biếm ra sao, cũng sẽ không vì anh mà thay đổi chút nào. Hai mươi năm trước sẽ không, hai mươi năm sau, vẫn sẽ không.
Trong lòng một trận bực bội!
Đèn xanh sáng, không chút do dự quay vô lăng.
...
Đã gần chín giờ, Moss vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ. Cái nghề này chính là như thế, ngày nghỉ lễ chẳng những không ngớt mà còn kinh doanh hai mươi bốn giờ, bởi vì trong lúc cuồng hoan thiếu bớt sự cẩn thận gây ra tỉ lệ tai nạn cao đến mức dọa người.
Cửa mở ra, trong đại sảnh trống rỗng, hai bên ga-ra hình như có tiếng, Hứa Trạm đang muốn đi qua nhìn một chút, thì có một người đi ra từ đằng sau văn phòng, dáng người cao lớn, râu ria xồm xoàm, liếc mắt thấy anh, lập tức cười, "Lão Hứa! Sao cậu tới đây?"
"Phùng tổng tự mình trực ban à? Không đón năm mới?"
"Bao nhiêu tuổi, đón nữa thì hông cũng trẹo."
"Ha ha..."
Hai anh em cũng đã mấy hôm không gặp, bắt tay ôm vai, Phùng Khắc Minh rất bất ngờ vui vẻ, "Làm sao cậu biết tôi ở đây?"
"Không biết. Đi công tác về tạt qua, đến xem thử."
"Vậy thì đúng lúc. Chưa ăn cơm sao? Tôi cũng còn đói, đang một mình không muốn động đậy, chúng ta gọi đồ ăn?"
"Được."
Phùng Khắc Minh lục đồ ăn trên điện thoại, Hứa Trạm nhìn quanh đại sảnh, trên bức tường bàn tiếp khách treo bảng thẻ công tác khổ lớn của thợ cơ khí, hết thảy tám vị, có số hiệu nhân viên, có ảnh chụp, chỉ có người số sáu là trống rỗng.
"Sao lại trống một người?" Hứa Trạm hỏi.
Phùng Khắc Minh đi tới, hai tay chống eo nhìn, không lên tiếng.
"Hửm?" Hứa Trạm quay đầu.
"Đi rồi."
Hai chữ đơn giản, biểu lộ rất nhạt, Hứa Trạm lại mất một lúc mới hiểu được. Đây cũng là phản ứng nên có của ông chủ sau khi nhân viên bình thường từ chức, nhưng ông chủ này hết lần này tới lần khác là Phùng Khắc Minh, từ nhỏ đến lớn anh ta đều nói nhiều trước mặt Hứa Trạm, luôn có thể tán gẫu, đây chính là thợ cơ khí nữ duy nhất của anh ta, không có chuyện gì muốn kể?
Không đúng.
Hứa Trạm đang muốn nói thêm gì đó, thức ăn ngoài đã đến, thì ra chính là cửa hàng cháo đường đối diện.
"Đi thôi, vào phòng tôi."
Moss có tất cả sáu chi nhánh, mỗi một chỗ đều là Phùng Khắc Minh tự mình chọn địa điểm, trang trí, gầy dựng, trừ văn phòng của quản lí cửa hàng chi nhánh, anh ta cũng giữ lại cho mình một phòng, một tháng luôn cần dùng vài ngày. Căn phòng này ở cửa hàng Hoàn Giang cũng cỡ như những phòng khác, nhưng rõ ràng vết tích hằng ngày có rất nhiều: Bảng trắng viết đầy, tư liệu trải ra, máy tính, một vài linh kiện, còn có đèn vẽ bản đồ hiếm khi được bật trên bàn vẽ bản đồ.
"Nào, " Phùng Khắc Minh bày bộ đồ ăn trên bàn trà, gọi, "Tới đây, nhân lúc còn nóng ăn."
Hứa Trạm cởi áo khoác, "Tôi đi rửa tay."
"Không cần đi ra, trong phòng có."
Thuận theo chỉ điểm của anh ta, Hứa Trạm đến trước một cánh cửa đang đóng bên cạnh phòng khác, đẩy ra, là phòng ngủ, bên trong liền với phòng tắm. Giường đôi, tủ quần áo, cái tên này xuất thân là quân nhân, thế mà không có nửa xu quan hệ với sạch sẽ.
Phòng tắm, rõ ràng là tăng thêm ngoài định mức.
Rửa tay ra tới, Hứa Trạm hỏi, "Cậu ở chỗ này?"
"Ừm."
Trên bàn là cháo đậu đỏ, bánh nướng kẹp thịt và thạch đậu, đều là đồ ăn nhẹ phương Bắc, rất ngon miệng. Hứa Trạm cầm thìa nhẹ nhàng quấy cháo, "Vì sao cô ấy đi?"
"Hở?"
"Thợ cơ khí số sáu của cậu."
Phùng Khắc Minh nhìn qua, Hứa Trạm ngẩng đầu, ánh mắt hai người cùng rơi vào trên tường đối diện. Đó cũng là một bảng thẻ công tác của thợ cơ khí, giống như đúc ở nơi tiếp khách bên ngoài, chỉ là ở đây đầy đủ tám thợ cơ khí, bên trên vị trí số sáu là một cô gái mặc đồ lao động, môi hồng răng ngọc, lúm đồng tiền rất lớn.
Trong một đám đàn ông to lớn cặn dầu dính đầy cánh tay, Hứa Trạm nghĩ không ra sẽ có người nào chọn cô tới sửa xe, cũng nghĩ không ra, sẽ có người nào không chọn cô. Nghịch lý của đàn ông, cho tới bây giờ khó giải.
"Ngày đó tôi tới thay dầu máy, chính là cô ấy thay."
Phùng Khắc Minh kinh ngạc, "Cô ấy từng thay dầu máy cho cậu?"
"Sao? Không được à?"
"Đó cũng không phải, " Phùng Khắc Minh cười cười, "Có điều thợ cơ khí chỗ này của tôi quý giá, loại việc này thường đều là công nhân làm."
"Lão Lưu nhận ra tôi, cố ý bảo đi." Hứa Trạm nói.
"À."
Cứ tưởng rằng chủ đề dừng lại như vậy, nhưng ngừng mấy giây, Phùng Khắc Minh thế mà bật ra một câu, "Cậu cảm thấy cô ấy thế nào?"
Hứa Trạm cân nhắc một chút, "Rất nhiệt tình."
"Ừm, cô ấy sẽ không cho người ta một vẻ mặt méo mó, trừ tôi."
Hứa Trạm vừa nếm thử một miếng thạch đậu, mù tạc đột nhiên gay mũi, "Shhh..."
Phùng Khắc Minh cười, đứng dậy đến tủ lạnh cầm hai chai bia, đưa cho Hứa Trạm.
Hứa Trạm khoát khoát tay, "Tôi lái xe."
Đặt bia ở bên tay anh, Phùng Khắc Minh tự mình mở một chai, "Lúc đến nhận lời mời cô ấy cầm bằng cấp Đại học ba năm trước đây, khoa toán học, kinh nghiệm làm việc rất lẻ tẻ, muốn đến chỗ này của tôi học nghề. Về sau tôi điều tra mới biết được, đại học giành được giải thưởng cuộc thi Mô hình toán học toàn quốc, cử đi học nghiên cứu sinh khoa này, về sau vượt khoa thi công trình, năm nay mới vừa vặn tốt nghiệp."
Hứa Trạm để đũa xuống, cầm lấy bình nước.
"Mẹ nó chứ cô nhóc này, cô ấy gạt tôi."
Một giây chuyển biến, nụ cười của Phùng Khắc Minh giống như thẩm thấu cồn, đẹp đến mức choáng váng, để Hứa Trạm không thể không lí giải cái chữ "Gạt" này một lần nữa.
"Cô ấy không nói, tôi cũng không hỏi, nhìn cô ấy muốn làm gì. Mỗi ngày đi sớm về muộn, thấy khách hàng liền cúi đầu, ai tới cũng khách khí, bảo làm gì thì làm đó, da mặt mỏng, vô cùng nghe lời. Mặc kệ trông thấy loại máy móc gì, cũng giống như con chuột nhỏ thấy dầu thắp, hưng phấn hăng hái."
Con chuột nhỏ hưng phấn thế nào không thấy, Hứa Trạm chỉ thấy người đàn ông to lớn không ăn gì chỉ ừng ực ừng ực uống bia.
"Ngày đó đụng phải ngày đẹp, tôi mang cô ấy ra ngoài hóng mát, thuận tiện đi một chuyến đến ga-ra của tôi, aiyo, vui mừng như gì."
Mắt thấy hồi ức bắt đầu nổi lên, anh ta càng nói càng chìm vào, Hứa Trạm đành phải kéo ra ngoài, "Cho nên nói, Phùng tổng đã thường trú tại Hoàn Giang rồi?"
"Chạy tới chạy lui phiền phức, tôi cũng không dậy sớm được như cô ấy, ở lại thuận tiện."
Căn bản không có hỏi nguyên nhân kết quả, anh ta lại thẳng thắn thú nhận, Hứa Trạm cười cười, "Cậu đây là xem như sư phó của cô ấy à, chịu khó như thế?"
"Xem như đồng hành cùng cô ấy đi."
Đã hoàn toàn không có khẩu vị, Hứa Trạm dựa vào ghế sô pha.
Phùng Khắc Minh thấy thế cũng ngửa người ra sau, tùy tiện gác chân lên trên bàn trà, tựa vào bên người Hứa Trạm.
"Chính là vì cái này mà muốn li hôn à?" Hứa Trạm hỏi.
"Nếu tôi nói phải thì sao?"
"Vậy cô ấy cũng không phải là số sáu gì." Giọng người đàn ông thâm trầm, "Số ba."
"Ha ha ha..."
Phùng Khắc Minh cười đến long trời lở đất, Hứa Trạm nghe mà nóng nảy, mở ra cổ áo, thuận tay cầm bia trong tay anh ta qua, nốc hai ngụm.
"Không có."
"Ừm?"
"Lão Hứa, cậu biết anh em mà, tôi mẹ nó là một người thô tục! Gã đàn ông vô cùng thô tục vô cùng thô tục, nhưng những năm này trừ Tô Tĩnh, tôi chưa từng chạm qua những người phụ nữ khác, cũng chưa từng động lòng, thật, cậu phải tin tôi."
Hứa Trạm gật gật đầu.
"Đời này, vốn là dạng này. Nhưng tôi mẹ nó quá buồn bực, quá mẹ nó không có ý nghĩa, về nhà trông thấy cô ấy còn không kích động bằng trông thấy người gác cổng tiểu khu."
"Cái đệt."
Khó được nghe Hứa Trạm nói tục, nhẹ giọng một tiếng trêu cho Phùng Khắc Minh cười, "Tôi đây, muốn làm điều thích, đi xa một chút. Li hôn đi, cô ấy còn trẻ như vậy, tôi không muốn trì hoãn người ta. Một năm trước tôi đã nhắc đến, cô ấy kéo dài, vẫn luôn kéo dài, kéo dài không được liền muốn mang thai. Cô ấy nếu không thế này, nói không chừng tôi cũng liền nhịn không nổi, nhưng cô ấy vậy mà dùng con cái ép tôi, sao mẹ nó trước đó không làm đi? Coi con cái không ra con cái, xứng làm mẹ sao!"
Tô Tĩnh chưa từng nói muốn có con, thế nhưng Hứa Trạm biết cô ta làm ra được. Mùa đông ở Thủ đô năm đó lạnh như vậy, cô ta cứ đứng như vậy dưới lầu nhà Phùng Khắc Minh, người đều đông cứng, cũng hoàn toàn đông mềm Phùng Khắc Minh.
"Tháng tư, cô nhóc này đến trong tiệm của tôi tìm việc làm. Ngay từ đầu nhìn thấy, tôi liền thích."
Nói, hai người đàn ông đồng thời nhìn về phía ảnh chụp trên tường.
"Cậu nhìn đôi mắt, miệng của cô ấy..."
"Chậc." Hứa Trạm nhíu mày, dịch chuyển ánh mắt.
"Làm sao? Không dễ nhìn à?"
Không biết có phải là uống nhiều hay không, tên này thế mà chống cánh tay xoay đầu nhìn anh, nhất định muốn anh tỏ thái độ. Hứa Trạm liếc mắt một cái, "Cô nhóc người ta đứng đắn, nói cái gì đó."
"Tôi không đứng đắn?" Phùng Khắc Minh xem thường, "Dù sao thì, tôi thấy cô ấy liền vui vẻ. Giọng nói nhỏ cũng dễ nghe, nghe làm việc cả một ngày cũng không mệt. Cô ấy gan nhỏ, tôi ở cùng, cô ấy có thể ở lại đến muộn."
"Vậy cô ấy thì sao? Hai người xem như ngầm hiểu lẫn nhau?"
Phùng Khắc Minh không lên tiếng, yên tĩnh một hồi, đột nhiên lầm bầm một câu, "Mùi hương trên người đặc biệt dễ ngửi. Giống hoa sơn chi."
Đệt! Hứa Trạm chỉ cảm thấy răng hàm căng lên, "Cậu làm gì rồi??"
"Nghĩ tới. Không có làm."
Nói, Phùng Khắc Minh đưa tay cầm qua chai bia trong tay Hứa Trạm, xem xét, đã hết, thế là cầm chai kia trên bàn trà, mở ra.
"Trước đó vài ngày, cô ấy đột nhiên từ chức. Lúc ấy tôi đang ở Hồng Kông, không đợi tôi trở về người đã đi. Khấu trừ tiền lương hai tuần, cũng không cần. Tôi gọi điện thoại cũng không được, đã kéo đen, hoàn toàn không liên lạc được."
Nửa chai mà thôi, tựa hồ đã choáng váng, nghe anh ta nói đông một chút tây một chút như thế, Hứa Trạm vậy mà cũng cảm thấy đột nhiên, thuận miệng một câu: "Vì sao?"
Phùng Khắc Minh lắc đầu, "Không biết. Bên trong đại lí xe đang tốt lành, đang bận bịu, đều để cho cô ấy những mẫu xe trước đó cô ấy chưa từng sờ qua; với tôi cũng rất tốt, lúc đi còn đồng ý trở về sẽ tặng quà cho cô ấy nữa."
"Không phải còn không có làm gì sao? Đi thì đi đi."
Tên to con dựa ở bên cạnh không lên tiếng, Hứa Trạm quay đầu, thấy mặt mũi anh ta tràn đầy tươi cười, con mắt sắp híp tới mức không nhìn thấy, bồn chồn, "Sao vậy?"
"Tôi đoán, cô ấy cũng coi trọng tôi. Đáng tiếc, người có vợ, cô gái đương nhiên là không bỏ xuống một chút thanh cao nho nhỏ kia được, không nhịn được liền đi."
Hóa ra đàn ông già mồm lên vẻ mặt lại có thể đáng ghét như thế! Hứa Trạm đoạt lấy chai bia, "Được rồi, cậu mẹ nó vốn là người có vợ!"
"Không ~ được." Phùng Khắc Minh kéo dài ý, "Không hỏi tôi một câu, đã mẹ nó muốn chạy?"
Hứa Trạm nhíu mày, "Cậu còn muốn làm gì??"
"Tìm con chuột nhỏ của tôi về, chỗ tôi đây, còn nhiều dầu thắp."
Đột nhiên sến súa, Hứa Trạm nhịn không được, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Còn chơi loại này?"
"Ai quy định bao nhiêu tuổi không thể theo đuổi con gái? Cậu cho rằng đều như cậu chắc?"
"Cậu đây là theo đuổi à? Cậu đây là định bắt cô ấy ra tới chơi."
"Ai nói? Cũng có thể là cô ấy chơi tôi nha."
"Xéo đi!"
"Ha ha..."
Phùng Khắc Minh cười đến đất rung núi chuyển. Hứa Trạm lặng im uống bia.
Xem ra, hôn nhân của Tô Tĩnh trước khi "Con chuột nhỏ" của anh ta xuất hiện đã xong rồi, tâm ý li hôn của anh em đã quyết, về sau lại cùng cô ta xảy ra chuyện gì đều không nên trở thành vấn đề của bất kì kẻ nào. Sự tình đã hoàn toàn chệch khỏi phương hướng ban đầu Hứa Trạm khó mà chịu được, nhưng trong lòng anh lại không biết sao vẫn có một nút chết...
Phùng Khắc Minh trọng tình trọng nghĩa mặt khác là có thù tất báo, cô nhóc không bớt lo này từ chức cũng không từ cho đàng hoàng, đây không phải là đùa anh ta sao? Quả thực là chuột chọc mèo không muốn sống!
"Ài, " Phùng Khắc Minh trượt mở điện thoại.
"Cái gì?" Hứa Trạm liếc mắt nhìn, phía trên là một địa chỉ.
"Nhìn xem, cũng sắp ở chân trời rồi, cậu nói xem, đây là cô ấy từ chức sao? Đây là mẹ nó tránh tôi! Chắc chắn biết tôi sẽ tìm cô ấy, cố tình đấy!"
Đây là cái logic rắm chó gì? Hứa Trạm khẽ cắn môi, không lên tiếng.
"Một lát 0 giờ, lấy cái điện thoại khác của tôi gọi điện cho cô ấy."
"Cậu mẹ nó bị quỷ ám."
Phùng Khắc Minh cười, đứng dậy, lại đi lấy bia, "Tối nay cậu gọi xe đi, hai anh em ta uống thêm chút nữa."
"Tôi không đi."
"Hử?"
"Chỗ đó của cậu không phải giường đôi sao."
Phùng Khắc Minh liếc mắt nhìn vào trong, lại nhìn nhìn bạn từ thuở nhỏ có bệnh thích sạch sẽ bên này, không hiểu ra sao.