Không khí trong phòng vẫn ngột ngạt hòa lẫn tiếng hít thở hỗn loạn.
Đôi mắt anh mơ hồ đỏ ngầu, giống như dã thú nổi giận.
Mạc Tiểu Bắc thật sự không biết nên làm gì bây giờ, cô chỉ có thể hạ giọng nói chuyện nhẹ nhàng với anh, giống như sợ không cẩn thận anh sẽ bóp nát vai cô, sau đó ăn sạch không còn một miếng.
Vai đau vô cùng, nước mắt không tự chủ xuất hiện nơi khóe mắt, cô trừng to mắt nhìn khiến nước mắt kia ngưng tụ nơi đáy mắt, cố gắng vươn tay điềm đạm đáng yêu kéo góc áo anh, oan ức gọi anh: “Thiên Vũ Vũ Thần, anh làm sao vậy…”
Vẻ mặt Mạc Tiểu Bắc như vậy khiến cho hơi thở căng cứng kia của Thiên Vũ Vũ Thần có chút hòa hoãn, khối băng ngàn năm không đổi đâu đó trong lòng kia cũng trở nên mềm lại. Anh nghĩ, rốt cuộc vẫn muốn cho cô một cơ hội.
Anh dời bàn tay nóng bỏng kia của ra khỏi cần cổ trắng nõn thon dài của cô, đường vân trong lòng bàn tay giống như mang theo một loại rung động không cách nào nói rõ. Sau một lúc lâu, anh nâng mặt cô, nhìn chăm chú như đang nhìn một món đồ sứ.
Thiên Vũ Vũ Thần cúi người kề sát vào cô, hơi thở trong miệng mang theo hương rượu say thuần, tóc đen trên trán có chút lộn xộn lại khiến cho anh thêm phần mê hoặc lòng người.
Mạc Tiểu Bắc cứng người nhìn anh kề sát, chỉ cảm thấy khắp thế giới chỉ còn đôi mắt kia, thâm trầm như biển lại nhìn không thấu.
Giọng nói của anh rốt cuộc vang lên bên tai cô, trầm thấp khàn khàn, còn có một loại dứt khoát khiến cô không hiểu.
“Mạc Tiểu Bắc, giao tâm của em cho tôi.”
Cô ngây dại, nhất thời phân tâm. Cô không rõ những lời này tới cùng có ý gì. Ở với Hạo còn lâu mới mệt như thế này, cô sẽ học mấy nữ chính trong TV kia, khép hai tay lại, sóng mắt dịu dàng hỏi anh, “Anh yêu, anh có yêu em không?”
Anh muốn cười, khuôn mặt nhịn cười kia cũng mê người lóa mắt, sau đó sẽ cực kỳ nghiêm túc nói với cô: “Mạc Tiểu Bắc, anh yêu em.”
Lứa tuổi đó kỳ thật không hề hiểu về tình yêu, cuộc sống khi đó thật đẹp, thế nhưng bọn họ cảm thấy ở cùng một chỗ với nhau là hạnh phúc ngọt ngào như thế, tốt đẹp khiến người ta nhớ tới, tâm sẽ đau vô cùng.
Vì thế, cô ngửa mặt lên, có chút ngây thơ hỏi: “Vì sao?”
Vì sao..
Anh cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này lại cũng không quá quen nói loại lời nói ‘anh yêu em’, từ trong miệng nói ra lại mang theo ý vị khác. “Bởi vì em không thể nhớ tới một người khác, Mạc Tiểu Bắc, tình yêu của em chỉ có thể cho tôi.”
Mạc Tiểu Bắc có chút sợ, cô không biết nên nói gì, thân thể cũng không tự giác run rẩy, nhìn mặt anh, nhát gan lui về sau nhưng không có chỗ trốn.
Trong đầu không ngừng xoay quanh câu nói: Hạo phải làm sao bây giờ, cô chỉ có thể yêu Hạo…
Không cách nào trả lời yêu cầu bá đạo như vậy, cũng trực giác né tránh lời nói như vậy, khuôn mặt tươi cười của Hạo không ngừng xuất hiện trong đầu, như là cảnh chuyển trong một bộ phim, không ngừng nhún nhảy.
Lúc này cô mới đột nhiên nhớ tới, giống như rất nhiều ngày rồi cô không nghĩ tới Hạo. Nhận thức này khiến cô vô cùng sợ hãi, cực lực phủ nhận sự thật cô không dám thừa nhận lại không dám nói ra miệng, chỉ hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh, mặt không có chút máu, trắng xanh gần như trong suốt.
“Tôi không thể quên anh ấy…” Mạc Tiểu Bắc lắc đầu, môi run rẩy. “Tôi chỉ có thể yêu anh ấy…”
Mạc Tiểu Bắc bất lực mà hoảng hốt như vậy, Mạc Tiểu Bắc không có linh hồn giống như một tượng gỗ như vậy…
Toàn bộ đều vì một người, mà người này, không phải anh…
Thiên Vũ Vũ Thần chỉ cảm thấy trái tim kia nháy mắt nứt ra, anh phát hiện bản thân phạm vào một sai lầm buồn cười. Đây là kết quả anh biết, biết rõ rành rành, lại vẫn như thiêu thân lao vào lửa đi thử. Khi nào thì anh lại trở nên xúc động như vậy.
Men say vơi hơn phân nửa, mắt anh dần dần khôi phục ý lạnh, tay nắm vai cô cũng chậm rãi buông ra. Anh không biết nên làm thế nào xử lý vết thương của mình, cũng không biết nên làm thế nào đối xử với Mạc Tiểu Bắc trước mắt.
Thân thể Mạc Tiểu Bắc không có anh chống đỡ suy sụp trượt xuống, anh từ trên cao nhìn xuống, muốn vươn tay ra nhưng cuối cùng lại nắm chặt thành quyền.
Anh nên tức giận cả nhà Mạc Tiểu Bắc khiến anh rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy. Anh không phải một người tốt, một người luôn kiêu ngạo như anh bị lừa gạt như thế xem như là một nỗi nhục lớn, thế nhưng anh không cam lòng cứ như vậy bỏ qua.
Anh chậm rãi lui về sau một bước, nhìn cô, lạnh lùng cười: “Mạc Tiểu Bắc, có một ngày, em sẽ vì những lời này mà hối hận.”
Anh vì sao không đau lòng cho Mạc Tiểu Bắc như thế, nhưng chung quy anh yêu cô, trong tình yêu không chấp nhận được một hạt cát. Nhan Hạo kia chính là hạt cát, cô không quên anh ta, anh vĩnh viễn cũng không cách nào không có ngăn cách mà yêu cô, thương cô.
Mạc Tiểu Bắc không nghe thấy anh nói gì, chỉ rơi vào tuyệt vọng không cách nào tự kiềm chế do mình dệt nên, ánh mắt không có tiêu cự nhìn anh dứt khoát đi ra ngoài. Bóng đêm cô đơn lại kiêu ngạo giống như một tấm lưới lớn nhốt hai người ở bên trong, không thể thoát được.
Giống như cứ như vậy ngủ trên đất một đêm, ngày hôm sau mở mắt dậy mới phát hiện giọng mình khàn vô cùng, Mạc Tiểu Bắc mù mờ nhìn bài biện đã sớm quen thuộc chung quanh, trán nóng như lửa.
Cửa chính lại mở ra, Mạc Tiểu Bắc mờ mịt nhìn qua, thấy thư ký riêng của Thiên Vũ Vũ Thần cầm cặp công văn đi đến.
Kim đồng hồ trên tường vừa lúc chỉ vào số 10, ánh nắng ngoài phòng không nóng lắm, ánh sáng rọi vào từ cửa sổ rơi trên người Mạc Tiểu Bắc, giống một khối thủy tinh không tỳ vết, tinh khiết lại yếu ớt không chịu nổi một kích.
Thư ký Lý khẽ ngớ ra, thấy sắc mặt cô tái nhợt lúc này mới đi qua thân thiết sờ trán cô, có chút kinh ngạc, “Cô Mạc, cô bệnh rồi, tôi dẫn cô đi bệnh viện.”
Mạc Tiểu Bắc mờ mịt nhìn anh, trừng mắt nhìn mới hiểu được anh nói gì, ánh mắt rơi vào trên cặp công văn trong tay anh, trong lòng cũng hiểu rõ: “Anh ấy bảo anh tới làm gì?”