Sắc mặt thư ký Lý có chút khó xử, cân nhắc sau một lúc lâu mới nói: “Tôi đưa cô tới bệnh viện trước đã.”
Mạc Tiểu Bắc lắc đầu: “Không cần.”
Thư ký Lý thở dài, lúc này mới lấy một túi hồ sơ từ cặp công văn ra đưa cho cô: “Tổng giám đốc nói hợp đồng hai bên kết thúc, nhà này để lại cho cô Mạc, những món trước đó cho cô Mạc cũng giữ lại, cô Mạc cũng không cần để ở trong lòng, cứ cho là thù lao có được khi thực hiện hợp đồng, còn có…” Anh hơi ngập ngừng.
Mạc Tiểu Bắc nghi hoặc trợn mắt nhìn anh.
Đôi mắt trong suốt như gió núi khiến thư ký Lý có loại cảm giác tội lỗi, nhẫn tâm nói: “Tổng giám đốc nói từ nay về sau hai người không liên quan gì nhau, không còn quan hệ gì cả.”
Mạc Tiểu Bắc nhất thời sửng sốt, sau đó mới nói một tiếng: “Ý anh ấy là chúng tôi gặp mặt cũng xem như người lạ sao?”
Thư ký Lý ngẩn ra, không dám nhìn thẳng mắt cô: “Đúng vậy.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Mạc Tiểu Bắc chỉ cảm thấy hơi choáng, cười nhạt với anh, ỉu xìu nhìn cửa: “Ngại quá tôi không tiễn được rồi.”
Thư ký Lý gật đầu, đứng dậy đi được một nửa lại lo lắng quay đầu lại hỏi: “Cô Mạc, có cần tôi gọi điện thoại báo cho người nhà cô không?”
“Không cần, cảm ơn anh.”
Văn phòng tổng giám đốc rộng rãi sáng ngời, xuyên qua cửa sổ sát đất to lớn có thể nhìn thấy những đám mây dưới tầng tầng lớp lớp tòa nhà cao tầng, đứng ở nơi đó giống như đứng trên đỉnh thế giới, toàn bộ đều chìm nổi dưới chân mình.
Thiên Vũ Vũ Thần đứng trước cửa sổ có chút thất thần, mơ hồ lo lắng nghĩ đến bộ dáng Mạc Tiểu Bắc trước khi mình rời đi, phiền toái xoay người, nghĩ đến lời nói dối kia của nhà họ Mạc lập tức lại lạnh mặt, khiến cho bản thân thu hồi ý nghĩ lo lắng.
Lúc này thư ký Lý gõ cửa đi vào, anh mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, ngồi trở lại, tựa vào ghế hỏi dò.
“Cô ấy nói thế nào?”
“Cô Mạc nói ý của anh có phải là về sau gặp mặt phải xem anh như người lạ không?”
Trong lòng anh ngưng trệ, hơi nghiêng người về trước, cau mày nói: “Cậu nói thế nào?”
Thư ký Lý khẩn trương nuốt nước miếng, chần chờ đáp: “Tôi nói phải.”
Thiên Vũ Vũ Thần trầm mặt, chau mày, qua một lúc lâu mới chậm rãi thả lỏng, lại tựa vào sau ghế, thản nhiên nói: “Cậu nói đúng.” Anh lấy lại tinh thần nhìn thư ký Lý liếc mắt một cái, không chút để ý nói: “Còn gì nữa?”
Thư ký Lý đã đổ đầy mồ hôi trên trán, dưới ánh mắt sắc bén của anh, sợ hãi nói không nên lời, đành phải nói thật: “Hết rồi.”
“Không còn gì nữa?”
Thiên Vũ Vũ Thần kinh ngạc, sắc mặt tức khắc đen thui.
Bọn họ ở cùng một chỗ lâu như vậy, cô thật sự không có gì nói với anh sao, cho dù hai người trở thành người lạ, cô ít nhất cũng phải hỏi vì sao chứ, thế nhưng, cứ như vậy mà kết thúc?
Thư ký Lý nói chuyện đã bắt đầu cà lăm: “Cô Mạc lại còn nói với tôi ‘ngại quá tôi không tiễn được rồi!’” Lời còn chưa dứt liền nghe một tiếng ‘xoảng’ thanh thúy vang lên, lén nhìn thì thấy là Thiên Vũ Vũ Thần nhất thời tức giận quăng cái ly đế cao trên bàn xuống đất, vội vàng im miệng, lập tức không dám nói tiếp.
“Cút!”
Thiên Vũ Vũ Thần lạnh lùng phun ra một chữ, hai mắt giống như thanh kiếm, toàn thân tức giận giống như ở trong này thêm một giây nào sẽ bị loạn tên xuyên chết, thư ký Lý vội vàng run rẩy lui ra, lúc đóng cửa có chút cảm khái.
Tổng giám đốc lần đầu tiên phát hỏa lớn như vậy, đều nói tình yêu có thể làm cho người ta trở nên điên cuồng, tổng giám đốc này của anh, aizz….
Ngồi trong phòng khách, Mạc Tiểu Bắc sốt rất cao, sợ người nhà lo lắng lại không dám nói với người nhà, tự mình lảo đảo bò lên giường, lấy di động ra, rốt cuộc gọi cho Chu Huệ.
Chu Huệ nhanh chóng chạy qua, mang theo nhiệt kế cùng một đống thuốc lại còn chút đồ ăn, vội vã vào phòng, oán trách Mạc Tiểu Bắc một trận.
Mạc Tiểu Bắc chỉ cười ha ha, mồ hôi trên người thấm ướt ga trải giường. Chu Huệ gọt táo, đổi khăn, loay hoay bận rộn.
Cô vẫn còn mặc đồng phục khách sạn, ngay cả quần áo cũng không thay liền chạy qua đây, trên mặt còn có mồ hôi, trong suốt như pha lê.
Mạc Tiểu Bắc nhìn cô một hồi lâu mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tiểu Huệ, cậu không muốn tìm một người bạn trai sao?”
Tay gọt táo đột nhiên khựng lại, Chu Huệ ngước mặt lên, cười đến hung dữ: “Mạc Tiểu Bắc, cậu lại có chủ ý gì vậy, nhanh như vậy đã muốn vứt bỏ tớ?”
Mạc Tiểu Bắc thay đổi tư thế, mặt nóng đến đỏ bừng, yếu ớt như nụ hoa chưa nở, đáy mắt lại lướt qua chút buồn vô cớ, lấy cớ bị bệnh mà buông thả. “Tiểu Huệ, vì sao cậu không nói với Hạ Lạc?”
Sắc mặt Chu Huệ trắng nhợt, quả táo trong tay thiếu chút rớt xuống, quay đầu nói: “Tớ không biết cậu đang nói gì.”
Mạc Tiểu Bắc thấy mũi chua chua, nắm tay cô, có chút đau lòng: “Tiểu Huệ, bản thân Hạ Lạc cũng không biết mình thích người nào, hai cậu bình thường cãi nhau dữ dội như thế, tớ thấy cả hai đều cảm thấy rất hạnh phúc. Tớ không muốn thương tổn Hạ Lạc, cũng không muốn hai người bỏ lỡ, hạnh phúc của cậu là của cậu, không nhất thiết vì tớ mà liên lụy tới hạnh phúc của mình.”
Khóe mắt Chu Huệ cũng ẩm ướt, vừa khóc vừa cười đẩy cô: “Cậu nói cái gì vậy, cái gì mà hạnh phúc của tớ là của tớ. Tiểu Bắc, vì sao cậu không để cho bản thân vui vẻ một chút, Hạ Lạc rất tốt.”
Mạc Tiểu Bắc nhịn không được nén nước mắt đùa cô: “Tớ nói mà, trong mắt tình nhân có Tây Thi.”
Chu Huệ bỗng nhiên ôm cô, khóc lớn: “Tiểu Bắc, cái gì mà Thiên Vũ Vũ Thần cái gì mà Trì Mạch tụi mình đều không cần, những người đó không cùng thế giới với tụi mình, tụi mình cùng tìm bạn trai có được hay không, nếu không về sau cậu phải làm cái bóng đèn lớn rồi.”
Mạc Tiểu Bắc cũng vừa khóc vừa cười, nước mắt từng giọt lớn chảy xuống rơi vào khóe môi mặn chát, cô cười gật đầu: “Được, thống nhất như vậy đi.”