Tử Huyệt Tình Ái

Chương 49: Dao Động (19)




Trì Mạch phát hiện cô phân tâm, cũng theo ánh mắt cô nhìn qua, lại chỉ thấy một bóng lưng thon dài cùng một người đàn ông trung niên mập mạp cùng nhau rời đi.

Anh hơi sững sờ, Mạc Tiểu Bắc đã lên tiếng chào tạm biệt.

Chút không nỡ trong lòng kia như mọc rễ tùy ý sinh trưởng, nhưng anh vẫn ôn hòa mỉm cười, bình tĩnh giống như một đầm nước.

Sau khi Mạc Tiểu Bắc rời đi, một người đàn ông từ bên cạnh đi tới, toàn thân áo tây trang nhàn nhã, khóe mắt mang theo ý cười lại bao hàm chút tà mị, ánh mắt nhìn chung quanh sáng lấp lánh.

Anh ngồi đối diện Trì Mạch, lười biếng tựa lưng vào ghế nhướng mày, vẻ mặt mang theo trêu tức tiếc hận: “Chậc chậc, nữ sinh cực kỳ ngây thơ.”

Trì Mạch khẽ liếc anh một cái, cũng không nói lời nào, chỉ nhìn về hướng đường đối diện, khẽ nhíu mày.

Người nọ không chút để ý mỉm cười, đôi mắt lại hung ác khắc nghiệt, “Bạn trai của người nữ sinh này đã chết vì tai nạn xe hai năm trước, nghe nói, tính tình người này cực kỳ giống cậu!”

Ly cà phê dần trở nên lạnh, đầu ngón tay chạm vào mép ly mang theo cảm giác mát lạnh trong veo.

Trì Mạch khẽ kinh ngạc, lại cũng không biểu lộ ra, quay đầu thản nhiên nói: “Có ý gì?”

Người nọ cười hi hi, lại nhanh chóng thu lại ý cười, khẳng định nói: “Mạch, phụ nữ rất khó quên mối tình đầu của mình, huống hồ là do cái chết phân ly. Thiên Vũ Vũ Thần nhất định tranh không lại một người chết, mà cậu a, cậu không cảm thấy cô nhóc kia mỗi lần gặp cậu đều thất thần sao?”

Trì Mạch không cười.

Ánh mắt rơi ngoài cửa sổ, ôn hòa lẩm bẩm: “Hóa ra tôi chỉ là một thế thân mà thôi.”

Gương mặt người nọ càng thêm nghiêm túc, nhìn anh nhíu mày: “Mạch, cậu không thể yêu một cái mồi câu.”

“Tôi biết.”

Trì Mạch quay đầu cười nhạt nhìn anh, trên mặt cũng không tự giác có thêm vài phần lãnh ý: “Tôi biết nên làm thế nào.”

Người nọ vẫn lo lắng, nghiêng người tới trước, khóe môi mỉm cười lười biếng mị hoặc: “Có cần tôi giúp cậu không?”

Trì Mạch lập tức lạnh mặt: “Không cần.”

Mùa hè dường như sắp kết thúc, ban đêm gió không còn khô nóng như vậy, mang theo chút mát mẻ. Mạc Tiểu Bắc đi trên đường nghĩ mãi không ra, cô nghĩ đến cảnh tượng ban ngày cha và Thiên Vũ Vũ Thần ở cùng một chỗ dùng cơm, không biết vì sao trong lòng sinh ra cảm giác bất an, như là một cái chén sứ ở đầu vách núi, không cẩn thận sẽ rơi xuống thịt nát xương tan.

Trong phòng vẫn tối đen như cũ, trước cửa sổ to lại mơ hồ có một người đang đứng, bóng dáng thon dài, đường nét thâm thúy, ngón tay còn kẹp một điếu thuốc phát ra ánh sáng le lói, lúc sáng lúc tối.

Trong không khí còn phảng phất mùi rượu.

Mạc Tiểu Bắc đứng tại chỗ, ngón tay dò tìm công tắc trên tường, nghĩ nghĩ lại buông xuống, trong bóng đêm thân thiết hỏi han: “Sao lại không bật đèn?”

Bên kia không chút động tĩnh, Mạc Tiểu Bắc xoay người muốn quay về phòng, lại nhịn không được đi qua, quơ tay trước mặt anh: “Anh làm sao vậy?”

Cổ tay bị nắm chặt, lòng bàn tay anh mang theo vài phần nóng bỏng, thoáng dùng lực, thân thể Mạc Tiểu Bắc đã bị anh kéo qua. Anh hung hăng áp cô trên cửa sổ kính thủy tinh sát đất, hơi thở xen lẫn mùi rượu. Anh thoáng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia trên cửa kính.

Tóc đen hơi rối, đôi mắt thâm thúy vô tình mà căm hận.

Hơi thở của anh vây quanh cô, Mạc Tiểu Bắc lúc này mới ngửi được mùi rượu nồng trên người anh, hai vai bị anh tóm đau, sức lực kia giống như muốn bóp nát cô, lại giống như mang theo chút hận ý, rõ ràng truyền đến từ hai tay anh. Mạc Tiểu Bắc nháy mắt cảm thấy anh đây là muốn bóp chết cô.

Đối mặt với Thiên Vũ Vũ Thần không bình tĩnh như vậy, Mạc Tiểu Bắc thật sự sợ hãi. Cô dùng sức vặn vẹo thân thể, muốn đánh thức anh: “Thiên Vũ Vũ Thần, anh buông tôi ra…”

Không biết làm sao, cô càng giãy giụa, đôi tay kia càng siết chặt, như sắt thép siết ở trên người, gần như ngạt thở.

Hô hấp của anh dày đặc mà dồn dập, trong bóng đêm yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng, mang theo mùi rượu nóng rực phun đến trên mặt, mang tới cảm giác nóng ướt. Mạc Tiểu Bắc không biết những nơi bị phần nóng ướt đó chạm đến run rẩy là bởi vì sợ hay kích động. Cô chỉ phí công gọi to tên anh.

Khuôn mặt cô trắng nõn mà vô tội.

Thiên Vũ Vũ Thần trong nháy mắt thất thần, rất nhanh, sự thất thần kia lại biến thành hận ý, bị lừa gạt một mình nếm quả đắng khác xa với vị ngọt tình yêu rất nhiều.

Anh tình nguyện không biết gì cả. Từ ngày đó thư ký Lý gọi điện thoại tới, từ khi anh biết có người tên Nhan Hạo tồn tại, anh liền bị loại cảm giác lừa gạt bao phủ. Hôm nay anh gặp ba Mạc, khi ông áy náy nói hết mọi chuyện cho anh biết, anh lại tự giễu bật cười.

Thật không ngờ, anh lại bị người nhà này đùa giỡn. Đến nay, bên tai anh vẫn vang lên lời nói đau đớn kịch liệt kia của ba Mạc.

“Vũ Thần, Nhan Hạo là mối tình đầu của Tiểu Bắc, tình cảm hai đứa chúng nó rất tốt. Sau này Tiểu Hạo gặp tai nạn xe, tinh thần Tiểu Bắc bị đả kích, đã tự tử mấy lần, may mà chúng ta cảnh giác mới cứu nó về được. Về sau chúng ta theo lời bác sỹ làm thôi miên cho con bé, lúc này mới khiến nó quên một số chuyện, sự tình mới chuyển biến tốt hơn. Con bé chỉ biết là Hạo chết rồi, lại quên nguyên do Hạo chết, cho nên bác muốn trước khi con bé khôi phục trí nhớ để nó yêu một lần nữa. Chúng ta chọn mãi mới trúng con, chuyện sau đó con cũng biết rồi. Tiểu Bắc tuy vẫn nhớ mãi không quên Hạo, nhưng…”

Lời sau đó anh không còn nghe tiếp.

Bọn họ coi anh là gì?

Thiên Vũ Vũ Thần anh từ trước đến nay đều lợi dụng người khác, đùa giỡn người khác, không nghĩ tới có một ngày, anh lại bị người khác đùa giỡn. Càng buồn cười hơn đó là anh thực sự nảy sinh tình cảm với người trước mắt này. Khi anh hạ quyết tâm muốn yêu, muốn đối xử với cô thật tốt, bọn họ lại nói cho anh biết người trước mắt này căn bản không có khả năng yêu anh. Anh làm sao có thể tranh với một người đã chết….