Chương 71. Nhập Tàng Thư các
Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành.
Mang theo lục thành đỉnh phong sát lục chân ý giáng lâm trở lại thân thể, Phạm Thiên thần uy như ngục, toàn thân lượn lờ băng hàn sát khí, huyết quang chiếu rọi thương khung. Bất thình lình lúc này, hắn mở mắt.
Huyết mâu bắn phá tà quang, ẩn hiện trong đó là vô biên thi cốt, huyết hải minh hà, Phạm Thiên lãnh đạm đảo qua Mộc Chiến bọn họ khiến người sau như rơi xuống vạn trượng thâm uyên, bên tai ma âm vang vọng để nội tâm bọn hắn trong bất chi bất giác bị sát khí ăn mòn, tơ máu phủ kín hai mắt, sắc mặt hiện lên vẻ bạo ngược, gần như mất đi thần trí.
May mắn, vào thời khắc mấu chốt, Phạm Thiên rốt cục cũng có phản ứng, trong nháy mắt thu hồi Sát Lục Chân Ý, cùng lúc, giọng nói t·ang t·hương tuế nguyệt của Nhị Lão như hồng chung đại lữ ầm vang bên trong thức hải, xua tan ma niệm của đám người Mộc Chiến làm cho bọn hắn tinh thần chấn tỉnh trở lại. Nhìn Phạm Thiên ở phía đối diện, Mộc Chiến bọn họ, ánh mắt kinh hãi, tại trong vô thức lùi về sau một bước né tránh, chiến phục đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh từ khi nào không hay.
“Phù”. Âm thầm thở ra một hơi thật dài, Phạm Thiên khuôn mặt có chút tái nhợt vì ý chí bị tổn thương mà truyền đến cảm giác suy yếu. Vội vàng điều chỉnh một chút, liếc qua Lục Mặc mấy người, xác định bọn hắn không có sát ý của mình ma diệt thần trí, mất đi bản tính, hắn mới thoáng an lòng, buông thả cơ thể trong chốc nát. Áy náy hướng về Hổ Kiền, Nhị Lão, Phạm Thiên chân thành lên tiếng:
“Tiểu tử, đa tạ viện trưởng, Nhị Lão thành toàn”.
Hắn nói lời này hoàn toàn là chân tâm thật ý. Vừa rồi, nếu không phải mấy người Hổ Kiền tác thành, mà ra tay cản trở thì hắn đã không đạt được cơ duyên của Hủy Diệt Tôn Giả trong Tinh Thần không gian.
Nhìn Phạm Thiên thuần thục chưởng khống sát lục lực lượng, Hổ Kiền cùng với nhị vị tro bào lão giả đều không thể không cảm khái một tiếng yêu nghiệt. Khóe mắt khẽ liếc qua thanh đồng biển hiệu vẫn y như cũ tọa lạc phía trên đại môn Tàng Thư Các, bất quá, hiện tại nó đã mất đi thần vận, ý cảnh vốn có ban đầu, thứ còn lại chỉ là vết tích của thời gian tuế nguyệt lắng đọng không thể xóa nhòa mà thôi. Điều này cũng để bọn hắn hiểu rõ, cơ duyên ẩn chứa bên trong đã bị Phạm Thiên đạt được.
Nhưng mấy lão đầu bọn hắn cũng không vì vậy mà đối với Phạm Thiên nảy sinh tham niệm, ngược lại, trong lòng càng thêm coi trọng tiểu tử này. Ba người bọn hắn, tu vi thấp nhất Hổ Kiền cũng là Đấu Hoàng đỉnh phong, lịch duyệt vô số, còn thứ gì chưa từng trải qua, cơ duyên chuyện này bọn hắn đã sớm nhìn thấu. Tất cả đều gói gọn trong một chữ “Duyên” này.
Không phải vậy, canh giữ Tàng Thư các hơn hai trăm năm Nhị Lão hay đã từng dẫn tiến qua không ít đệ tử thiên tư không thấp tới nơi này Hổ Kiền, tại sao lại chưa từng có bất cứ một ai trong số bọn họ có thể để tấm biển hiệu này sinh ra dị động, đạt được cơ duyên ngoại trừ Phạm Thiên tiểu tử.
Sở hữu thiên phú yêu nghiệt như vậy, chỉ cần không thuộc thế lực đối địch hay gây bất lợi với học viện, ba người bọn họ đều nguyện ý tác thành cho hắn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Già Nam học viên có thể trụ vững trước vô số phong ba sừng sững trưởng thành cho đến tận bây giờ.
Bình thản như chưa từng có gì xảy ra, một người trong hai vị tro bào lão giả khẽ nhìn qua Phạm Thiên hỏi: “Tiểu hữu, cần nghỉ ngơi một chút sao”.
Thấy mấy người tro bào lão giả cùng Hổ Kiền thản nhiên như thế, đối với bản thân cũng không có gì khó chịu hay ác ý, trái lại còn như trưởng bối quan tâm lấy mình, Phạm Thiên trong lòng càng thêm tôn kính ba người, tán đồng học viện, cười nhẹ, cung thanh mà nói:
“Đa tạ, Nhị Lão, viện trường quan tâm, vãn bối không có vấn đề gì”.
Lúc này, một vài ý niệm ban đầu của hắn cũng đang phát sinh cải biến. Mặc dù cơ duyên hôm nay đều là do hắn tự thân đạt được, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng, nếu không phải Hổ Kiền mấy vị lão nhân này cho hắn cơ hội, hắn sẽ không thể nào có được cơ duyên này, đây là hắn thiếu Già Nam học viện, thiếu Hủy Diệt Tôn Giả một cái ân tình.
Hắn gia nhập Già Nam không phải chỉ là đơn thuần, mà đã sớm có mục địch của mình. Chính vì Vẫn Lạc Tâm Viêm đóa dị hỏa kia. Điều này, hắn sẽ không vì bất cứ tác động nào mà thay đổi. Nhưng tiểu tiết biến hóa cũng sẽ không ảnh hưởng đại thế, hiện tại, hắn cần phải vì Già Nam mà cân nhắc đôi chút sau khi bị mất đi Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Dù cho bản thân hắn cũng không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng Phạm Thiên vẫn luôn giữ cho mình một điểm mấu chốt. Ân đền oán trả, khoái ý tình cừu. Đây là thứ hắn vẫn luôn cố gắng thủ vững bằng mọi giá, cũng là thứ hắn vẫn luôn tự nhắc nhở chính mình.
Trong lòng không có điểm mấu chốt, để mặc dục vọng bản thân buông thả, hắn sợ rằng mình sẽ mất đi phần “người” trong mình mà hóa thân thành thứ bản thân chán ghét nhất.
Hướng Phạm Thiên cẩn thận quan sát thêm một lần, xác nhận hắn không có gì không ổn, một vị tro bào lão nhân cất lời:
"Đã vậy, liền vào đi thôi, cánh cửa chỉ có thể mở ra một giờ, một giờ sau, mặc kệ có đạt được vật cần thiết hay không, các ngươi đều phải đi ra. "
Tại bên trái mấy người, Nhị Lão, áo bào như bị gió nhẹ phất động, một tiếng kẽo kẹt chợt phát ra từ đại môn đang đóng chặt, của từ từ mở ra, lộ ra một thông đạo tối đen.
Đại môn rộng mở, một cỗ hơi thở thê lương từ xa xưa liền phả trực diện vào mặt, làm cho đám người Mộc Chiến vội vàng trấn định lại tâm thần, thu hồi ý niệm trong lòng đi tới bên người Phạm Thiên.
Cùng với Mộc Chiến, Lục Mặc khẽ gật đầu một cái, hít sâu một hơi, Phạm Thiên dẫn đầu trước tiên bước vào Tàng Thư Các, kế sau đó là hai người Lục Mặc lập tức theo sau, cuối cùng mới là Lâm Tu Nhai tổ ba người.
Bất quá tổ hợp này là bị Lư Đại Bảo tiểu tử kia mạnh mẽ thiết vàng lên mặt cùng Nghiêm Hạo bọn hắn một chỗ, để cho hai người bọn họ bất đắc dĩ không thôi.
Lạch cạch từng tiếng bước chân rất nhỏ vang lên bên trong sau đó lặng yên biến mất. Tàng Thư Các đại môn đang rộng mở lại tiếp tục kẽo kẹt chậm rãi khép lại hoàn toàn.
Nhìn lại đại môn đóng chặt lần nữa, Hổ Kiền khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, cười nói: "Hi vọng những tiểu tử này lấy được thứ thích đáng, có thể đi vào Tàng Thư Các của Già Nam Học Viện, đây chính là cơ duyên khó cầu, không được bỏ qua a."
“Tất cả tùy duyên mà thôi”. Đứng tại bên cạnh Hổ Kiền không xa, một vị tro bào lão nhân đáp lại, cùng lúc, vị lão giả còn lại, ánh mắt thoáng hiện vẻ nghiêm nghị đối với Hổ Kiền hỏi:
“Bối cảnh của vị tiểu hữu kia, ngươi hẳn lên tìm hiểu rõ ràng đi, Hổ Kiền”.
Nghe được câu này của tro bào lão nhân, Hổ Kiền không dám chậm chễ, vội vàng thu liễm tâm tình, cung kính đáp:
“Nhị Lão, thân thế của Phạm Thiên, ta đã tìm hiểu rõ ràng, mặc dù còn nhiều điểm nghi hoặc, nhưng Nhị Lão ngài có thể yên tâm, tiểu tử kia sẽ không đối với Già Nam học viện làm điều gì nguy hại”.
“Điều này, ta có thể khẳng định”. Hổ Kiền thanh âm hữu lực tự tin đáp lại.
“Vậy ta liền an lòng. Aizz, người lão, tính cách ngày càng đa nghi a”. Thấy Hổ Kiền tự tin như vậy, tro bào lão nhân ban nãy cũng gật gù cảm khái.
“Đã để Nhị Lão phải lo lắng rồi”. Không dám thất lễ, Hổ Kiền lập tức đáp lời.
Thấy hắn như vậy, hai vị tro bào lão giả cũng không nói gì thêm, tiếp tục thiền định, im lặng chờ đợi.