Chương 70. Sát Lục đột phá – Hủy Diệt Tôn giả
Một đạo kỳ dị gợn sóng từ thanh đồng biển hiệu đột ngột không chút dấu hiệu báo trước bất ngờ bắn ra, chớp mắt xuyên phá tất cả cản trở nào tiến vào thức hải Nê Hoàn Cung của Phạm Thiên. Chính vào lúc này, vốn đã điên cuồng sao động Sát Lục Chân Ý, tại trong tức thời liền bạo phát, Phạm Thiên thân thể ý thức cũng theo đó mà tiêu thất.
Cùng lúc, Lục Mặc bọn hắn cả người còn đang sửng sốt, tinh thần sững sờ chưa hiểu ra sao, thì tràng cảnh trước mắt bất chợt biến hóa, huyết sắc sát khí nồng đậm như vụ, lấy Phạm Thiên làm trung tâm quét ra tứ phía, mười trượng xung quanh hắn như hóa thành thi sơn huyết hải, sâm nhiêm sát cơ khiến Lục Mặc năm người kinh hồn táng đảm, chỉ biết chôn chân tại chỗ.
Chứng kiến một màn, Hổ Kiền vội vàng xuất thủ đưa mấy người Lục Mặc rời xa khu vực chung quanh Phạm Thiên, vừa muốn ra tay đánh thức hắn lại bị Nhị lão ngăn cản, sắc mặt có chút ngưng trọng ra hiệu cho Hổ Kiền yên lặng theo dõi kỳ biến.
…
Bên này, Phạm Thiên tinh thần ý thức thể đứng trong hư không, nhìn thiên địa hôn ám không thấy tận cùng, trên dưới tràn ngập năng lượng hủy diệt, hắn cái mày nhíu lại. Sharingan tức khắc khai mở, Sát Lục Chân Ý ngưng tụ thành đao bị hắn nắm giữ trong tay, tập trung cảnh giác.
Bất thình lình, tại bầu trời mạt nhật phía trên cao, năng lượng bốn phương tám hướng như triều tịch bỗng nhiên quy tụ, bị một thứ gì đó điên cuồng thôn phệ hình thành vòng xoáy năng lượng khổng lổ cuồng quyển mấy trăm dặm.
Đợi vài khắc thời gian trôi qua, khi năng lượng vòng xoáy đã hoàn toàn bị hấp thu, khiến cho thiên địa có chút sáng sủa, tại vị trí vòng xoáy ban đầu, chỉ còn lại một đạo hôi sắc ma ảnh sừng sững đứng đó, hữu thủ nâng kiếm chỉ thẳng hướng Phạm Thiên, địch ý tản mạn không chút nào che giấu.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí áp lực, kìm chế duy trì phút chốc, đột ngột, không nói một lời, hôi sắc ma ảnh trước tiên động thủ, thân hình quỷ mị đột nhiên biến mất để Phạm Thiên có một cảm giác cực độ nguy hiểm, không dám chậm chễ, sát lục ma đao mang theo thiên quân lực lượng bất ngờ chém thẳng về phía hư không trước mặt.
“Ầm…Keng”
Thanh âm v·a c·hạm ầm ầm vang lên, bắn ra từng tiếng kim thiết chói tai. Sau đó là liên tiếp đao quang kiếm ảnh không biết mệt mỏi hung hăng oanh kích lẫn nhau. Toàn bộ bầu trời theo đó mà run rẩy theo, không gian từng tấc từng tấc vỡ nát. Năng lượng khủng bổ bạo phát trực tiếp quét ngang bốn phía.
Sát Lục, Hủy Diệt hai loại chân ý không chút kiêng kị phóng thích lực lượng để mảnh thiên địa này như rơi vào âm trầm vô biên địa ngục, đáng sợ cùng cực.
Một kích toàn lực v·a c·hạm, cả hai đồng thời thối lui. Cảm nhận trong “cơ thể” dùng mãi không hết lực lượng, nhưng tinh thần ý chí lại tiêu hao cực lớn. Nhìn chăm chăm vào hôi vụ ma ảnh kia, Phạm Thiên sắc mặt thoáng cái liền trở lên nghiêm nghị, chiến đấu lâu như vậy, hắn cũng nhìn ra bản chất nơi đây.
“Hết thảy lực lượng đều bằng ý chí cùng chân ý diễn hóa mà thành. Chiến đấu càng lâu, ý chí của hắn bị ma diệt càng nghiêm trọng, nhưng ngược lại, chân ý của hắn cũng được đúc luyện càng thêm mạnh mẽ”.
“Đây là một cái không sai cơ hội, để sát lục chân ý của hắn mạnh lên a”.
“Như vậy, liền để bản vương xem, ai trong hai người chúng ta mới là người sống sót cuối cùng”.
Mang theo bá khí chỉ ta vô địch, khí thế hung ác g·iết đến trời sập, can đảm không nhìn sinh tử, Phạm Thiên tắm mình trong sát lục vô tận, nhắm hướng ma ảnh phá không mà đến.
Đối diện, Hôi vụ ma ảnh ánh mắt đục ngàu tràn ngập dục vọng hủy diệt, vô tình không chút ba động kh·iếp đảm, hủy diệt chân ý như hồng thủy phun trào quán thâu vào thân kiếm bắn mình lao tới Phạm Thiên.
Đạo đạo thanh âm quỷ khóc thần sầu vang vọng thiên địa, trời đất như phân thành hai, huyết quang cùng hôi vụ đối lập.
Một thanh ma kiếm, chém đến vạn trượng trời cao, mang theo xương khô muôn đống.
Một cỗ ma đao, đánh khắp phù thế trần ai, chém sạch vạn đoạn tình ly.
Hai loại ý cảnh bất đồng này tại trong sát na mãnh liệt v·a c·hạm.
Giờ khắc này thiên băng, địa liệt, tinh thần vẫn hàng, cuồng bạo năng lượng như hồng hoang mãnh thú hung ác cắn xé vạn vật, đem tất khả quy về tịch diệt, hóa thành cát bụi.
Kinh thiên đại chiến đánh đến mạt kiếp dáng lâm, Kiếm chỉ tam giới, đao hỏi lục đạo, hai người như hóa thân thành đao cùng kiếm, lẫn nhau tranh phong.
…
Ngoại giới, mới chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở thời gian trôi qua, lúc này, Phạm Thiên thân ảnh trôi nổi trong hư không, mênh mông sát lục chân ý tại đan dệt thành từng thanh huyết ảnh ma đao, lượn lờ vờn quanh, tản mạn đáng sợ uy thế, đem địa thế xung quanh hắn hóa thành cấm khu.
Nơi xa, Lục Mặc nhóm cả đám đều trợn mắt há mồm, mặt mũi tràn đầy không thể tin, nhìn thân ảnh bị từng đạo sát lục ma đao vây quanh kia, linh hồn không ngừng run rẩy. Tựa hồ, chỉ cần một cái suy nghĩ của Phạm Thiên liền có thể để bọn hắn vĩnh viễn trầm luân.
“Đáng sợ. Thật quá đáng sợ”.
Loại ý chí tràn ngập ma niệm chém g·iết này cho dù cách nhau rất xa, đều có thể mang cho bọn hắn áp lực khủng bố đến ngạt thở.
“Tốt cường đại Sát lục chân ý, hắn vậy mà đem Sát Lục lĩnh ngộ đến cấp độ này”. Một bên quan sát, Nhị Lão cùng Hổ Kiền thần tình đã sớm ngưng trọng cùng cực thì thầm.
…
Tịch diệt thế giới.
Phạm Thiên đao đao vung ra quỷ dị, khó lường quỹ tích cùng với ma ảnh cực tốc v·a c·hạm, trong nháy mắt giao thủ mấy chục lần có hơn.
Hắn lúc này, toàn thân đã đầy v·ết t·hương, hai vai bị hôi vụ ma ảnh đâm thủng, hoàn toàn là lấy thương đổi thương, nhưng tình trạng hai bên lại đối lập với nhau, hắn càng đấu càng dũng mãnh, ngược lại ma ảnh càng ngày càng suy yếu.
Trong tay ma đao quét bay tất cả công kích của đối phương, Phạm Thiên song cước đạp phá hư không, mang theo một cổ thẳng tiến không lùi khí thế, xuyên phá bầu trời, đao quang trùng trùng điệp điệp, trực tiếp chống ra hủy diệt chân ý áp chế, cuồng bạo công kích rơi xuống thân thể ma ảnh, mỗi chiêu mỗi thức khiến ma ảnh càng lúc càng mờ ảo, cuối cùng sát lục lực lượng đạt đến một cái đỉnh điểm, hoành áp thiên khung, nhất đao đem đối phương tại chỗ diệt sát.
Thô trọng tiếng hít thở quanh quẩn, giờ phút này, một đầu như mực tóc dài đã nhuộm hồng huyết sắc, thâm thúy hai con người đều tràn ngập huyết quang, đỏ ngầu như máu, tràn đầy sát lục lực lượng, gắng gượng chống đỡ ý chí tinh thần gần như tan vỡ, nhìn sát lục ma đao gần như cô động thành thực chất, Phạm Thiên không nhịn được mà cất tiếng cười vang mừng rỡ.
Hắn, Sát Lục Chân Ý đột phá lục thành đỉnh phong.
“Tiểu tử, không tồi”. Bất ngờ, một đạo thanh âm cổ lão t·ang t·hương, không rõ ngọn nguồn từ bốn phương tám hướng vang lên đem đang vui sướng Phạm Thiên dọa cho tỉnh hồn.
Huyết mâu nhanh chóng đảo quanh tìm kiếm chủ nhân của giọng nói vừa rồi nhưng không có bất cứ phát hiện nào. Sắc mặt thoáng hiện lên vẻ dữ tợn, Phạm Thiên khàn khàn hỏi:
“Là ai?”
“Mấy trăm năm nay, tiểu tử ngươi chính là người đầu tiên có thể tiếp nhận khảo nghiệm của bản tôn, cũng là người đầu tiên vượt qua”.
Nghe được hai từ “Bản tôn” này, cảm nhận được thời gian tuế nguyệt ẩn chứa giọng nói kia, Phạm Thiên sắc mặt thoáng ngưng, cẩn thẩn dò hỏi: “Tiền bối?”
“Ta, tu hành trăm năm liền đứng tại Đấu Tôn tột cùng cảnh giới, mặc dù không thể xưng khoáng thước cổ kim nhưng cũng có thể coi là tuyệt thế thiên tư, được người đời xưng tặng Hủy Diệt Tôn giả danh hào”. Không để ý tới câu hỏi của Phạm Thiên đạo thanh âm cổ lão này như được thiết trí từ trước, cứ thế tuần tự vang lên. Mà dường như cũng đã nhận ra được điều này, Phạm Thiên sắc mặt dần hòa hoãn, bình tĩnh chờ đợi.
“Đáng tiếc, thành cũng Hủy diệt, bại cũng Hủy diệt”
“Đã từng, bản tôn may mắn gặp được Bát Hoang Phá Liệt Diễm, Dị hỏa đứng hàng thứ sau trên Dị hỏa bảng, bỏ ra mười năm quan sát đóa dị hỏa này, thành công đốn ngộ Hủy Diệt chân ý. Từ đó uy chấn Đại lục, cũng thành tựu một phen phong cảnh, Thánh Giai có hi vọng”.
“Chỉ là, người a, lòng tham không đáy”
“Ỷ vào tu vi cường đại, bản tôn mạnh mẽ thôn phệ Bát Hoang Phá Liệt Diễm muốn chiếm làm của riêng. Hiển nhiên, bản tôn thất bại, chỉ có thể kéo theo tàn phế thân thể trở lại chốn cũ, nơi Già Nam học viện này”.
“Tại trong chán trường, dày vò mà trở thành cát bụi. Bất quá bản tọa cũng không đành lòng để đóa dị hỏa này cứ vậy mà mai một”.
“Cho nên, tiểu tử, bản tọa tặng cho ngươi một cơ hội. Ta cũng không rõ đây là đang giúp ngươi hay hại ngươi"
“Có thể sở hữu Bát Hoang Phá Liệt Diễm hay không, phải dựa vào bản lĩnh của tiểu tử ngươi rồi”.
“Ghi nhớ tuyệt đối không lên để tham lam che đầy tâm trí, đừng lại bước lên vết xe đổ của bản tôn”.
Đạo thanh âm này vừa dứt, một bức đồ án quỷ dị không một dấu hiệu, xuất hiện trong đầu hắn, khắc họa vị trí của Bát Hoang Phá Liệt Diễm để hắn kích động không thôi. Điều này đồng nghĩa với việc hắn có thể tiến thêm một bước giúp tiểu đỉnh khôi phục, giải tỏa thêm năng lực mới.
Một lúc sau, thờ ra một hơi thật dài, kìm chế tâm tình kích động, xác nhận không còn điều gì dị thường, đưa mắt nhìn đạo hư ảo môn hộ từ lúc nào không hay đã xuất hiện trước người mình, Phạm Thiên liếc qua thế giới tinh thần này lần cuối xong liền dứt khoát đạp lên môn hộ thoát đi.