Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 72. Bảo bối… đừng đi…




Chương 72. Bảo bối… đừng đi…

Theo tiếng đại môn phía sau đóng sập lại, Phạm Thiên một cái cũng không ngoái đầu, cước bộ thong dong, tiếp tục dẫn đầu tiến về phía trước. Khoảng trừng nửa khắc thời gian qua đi, một đạo ánh sáng vàng nhạt từ phía trước không xa truyền tới, để cho Phạm Thiên bọn hắn bước chân trong vô thức nhanh hơn một chút. Đi tiếp không lâu, xuyên qua thông đạo tối đen như mực, ánh sáng rực rỡ bất chợt bùng lên trong mắt, khiến đám người không khỏi quay đầu tránh qua hướng khác điều tiết một hồi.

Lúc sau nhìn lại, trước mắt bọn hắn là một gian phòng cực lớn, bốn phía vách tường có chừng mười cái năng lượng quang tráo tỏ ra lấp lánh tinh mang khiến không gian bên trong căn phòng được chiếu sáng tựa như ban ngày.

Đảo qua một vòng xung quanh, Phạm Thiên cặp mắt thoáng ngưng, chăm chú nhìn vào mười cái quang tráo trên vách tường, trong lòng liền có suy đoán, ra hiệu cho Mộc Chiến, Lục Mặc một cái rồi yên tĩnh chờ đợi.

Không để hắn chờ lâu, đang lúc mấy người Lư Đại Bảo còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn thì bỗng nhiên một tiếng gió rít cực nhỏ vang lên, nhưng rơi vào trong tai bọn họ lại như tiếng sầm rền vang. Lập tức ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về hướng phát ra âm thanh, khóa chặt một cái năng lượng quang tráo bên trái vách tường.

Phạm Thiên giờ này Sharingan đã sớm khai mở, rõ ràng hơn ai hết, hắn động sát năng lực đã bắt được một đạo tử quang từ trong năng lượng quang tráo bay ra, đột nhiên gia tốc hóa thành lưu tinh hung hăng lao thẳng về phía bọn hắn.

Giữa lúc mấy người Lâm Tu Nhai vẫn chưa hay biết gì, Phạm Thiên dưới chân Soru (Thế) thôi động, tức thì thân ảnh tựa như thuấn di, chớp mắt đã đứng trong hư không, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, hữu thủ không gặp chút khó khăn nào đem đạo tử quang này bắt giữ, cầm vào trong tay.

Đợi cho tử quang chậm rãi tiêu tán, một quyển trục bao phủ tử sắc năng lượng im lặng hiển hiện trên tay Phạm Thiên.

“Huyền giai đỉnh cấp công pháp, Tử Lôi Chân Quyết”. Nắm lấy quyển trục, bàn tay không gặp chút ngăn trở nào xuyên qua tầng tử sắc năng lượng này, Phạm Thiên liếc nhìn hàng chữ khắc ghi bên ngoài, nói nhỏ.

"Huyền giai Công pháp?" Sớm nhìn chằm chằm đồ vật trên tay Phạm Thiên từ lâu, Lư Đại Bảo nghe được thanh âm của hắn, cắp mặt gian xảo bỗng chốc hiện lên vẻ tham lam, kích động bừng bừng nhìn về mười cái quang tráo trên vách tường, sắc mặt mị mị tựa như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ, bỉ ổi tự thoại:

“Bảo bối, tất cả đều là bảo bối a…”

Nhìn thấy dáng vẻ bỉ ổi của hắn, Lâm Tu Nhai bốn người đều rất ăn ý tự giác cách xa tên tiểu tử này một chút. Còn chưa để bọn hắn kịp chuẩn bị. Vô số tiếng rít phá không cùng một lúc vang lên. Ngay sau đó là từng đoàn từng đoàn năng lượng với nhiều hình dạng, màu sắc khác biệt ùn ùn từ trong năng lượng quang tráo phóng ra, mang theo hàng loạt thanh âm “Ô…Ô…” thật lớn bay loạn khắp phòng.

Phản ứng đầu tiên không phải ai khác, chính là vẫn luôn chăm chú nãy giờ Lư Đại Bảo. Hú lên một tiếng quái dị mà hắn tự cho là phong cách nhất, trước cái nhìn đầy ý nhị của mọi người, thân hình gầy gọc như cây xào bắn mạnh lao lên không trung, hai tay quang minh năng lượng che phủ, ra sức vung loạn chộp tới, chộp lui, vẻ mặt hung ác, khóe miệng gầm gừ như thể có ai muốn tranh giành với mình liền trở thành kẻ thù bất cộng cái thiên của hắn. Nhìn một màn này, Phạm Thiên không còn biết dùng tữ ngữ gì miêu tả cho phải, ngươi cũng không phải là cẩu mắc gì gầm gữ dữ tợn như vậy, khẽ lắc đầu một cái, trong đánh giá của mình với tiểu từ này, hắn yên lặng thêm vào một hàng chữ: “Tham tài hơn mệnh”.

Thu hồi tâm niệm, tùy tiện đảo quanh tìm kiếm đồ vật khiến bản thân hứng thú, Phạm Thiên liền chọn một cái phương hướng tiến đến. Bên dưới, đám người Lục Mặc, Lâm Tu Nhai cũng lập tức hành động. Thân pháp, lực lượng bùng nổ, nhanh nhẹn hóa thành từng đạo tàn ảnh nhắm tới mục tiêu của mình. Nhưng bất kể là ai trong số bọn hắn đều vô thức rời xa Lư Đại Bảo đang tiến vào trạng thái điên cuồng kia.

So với Phạm Thiên, bọn hắn càng rõ ràng tên tiện nhân mặt dày vô sỉ này một khi hung ác lên sẽ nguy hiểm thế nào. Nếu muốn dùng từ ngữ để miêu tả, bọn hắn đều có thể nhất trí bằng một cầu: “Quỷ khóc thần sau, gà bay chó chạy a”

Liếc nhìn từng đoàn năng lượng mang theo thanh thế bất đồng, Phạm Thiên vung tay chộp lấy một đạo hào quang màu xanh nhạt, ánh mắt sắc bén xuyên thấu qua quang cầu, hắn liền phát hiện ra một gốc thanh sắc linh dược, thân như phỉ thúy, linh tính ẩn hiện, trong lòng có chút ba động: “Bích Lạc thảo”.

Hắn, thời gian vừa qua, ngoài chuyện tinh nghiên đấu kỹ, công pháp ra cũng xem qua không ít dược tài đại cương bù đắp kiến thức khuyết thiếu của mình, tầm mắt tăng lên không ít cho nên mới có thể nhận thức loại linh dược này.

Trong Dược Thảo chân giải, gốc linh dược được miêu tả là phục dụng trực tiếp có thể khiến Đấu khí tăng lên khoảng nhất tỉnh cảnh giới, nếu như có thể chế thành Bích Lạc Đan liền cường giả cấp bậc Đấu Hoàng luyện hóa cũng có thể tăng lên nhất tinh, loại dược thảo có giá trên trời này, bên ngoài vô cùng khó gặp. hiếm thấy, không nghĩ tới nơi này lại tùy tiện tìm được, cái này để cho Phạm Thiên không khỏi có chút mong chờ.



"Bất quá, tuy rằng quý hiếm, lại không phải là thứ mà ta đang cần." Cầm Bích Lạc thảo trong tay, Phạm Thiên cũng không có gì là tiếc nuối, đơn giản buông lỏng bàn tay để gốc dược thảo này một lần nữa hóa thành quang hoa bay lên, hòa vào đoàn hào quang ngập trời, biến mất không thấy đâu nữa.

Thân thể tùy tâm chuyển động, Phạm Thiên hướng tới một đạo quang cầu khác chộp lấy.

Nhất thời, trong phòng từng trận âm thanh cảm thán, mấy người Lục Mặc không ngừng nhìn trước ngó sau, cố bắt lấy quang đoàn, sau khi bắt được lại phát hiện không thích hợp với mình, liền nhanh chóng vứt bỏ, tiếp tục tranh thủ thời gian tranh đoạt đồ vật mà mình vẫn mơ ước.

Ngược lại, Lư Đại Bảo tên kia không có cố kỵ như vậy, toàn lực ra sức vơ vét, muốn đồng thời mang đi tất cả đồ vật, đáng tiếc đến hiện tại hắn vẫn chưa chính thức đoạt được thứ gì, cả người càng lúc càng thêm điên cuồng, nghiến răng kèn kẹt, nếu không phải mọi người ở đây đều quen biết hắn thì giờ này đã tưởng hắn là phong tử tử đâu tới cũng lên.

Đột nhiên, từ vị trí của Lư Đại Bảo, một tiếng hét tê tâm phế liệt, như c·hết cha mất mẹ vang lên khắp phòng: “Không… tiểu bảo bối, ngươi đừng đi… mau… mau trở lại với Bảo gia… Địa giai đấu kỹ của ta…. Aaaa…”. Lư Đại Bảo thần tình bi thống hữu thủ hướng về một cái ngân sắc quang cầu vừa mới vụt thoát khỏi bàn tay ma quỷ của mình ra sức gào thét, bất quá, hết thẩy đều vô dụng, “tiểu bảo bối” nhìn cũng không muốn nhìn khuôn mặt đáng ghét của hắn, một đi liền không ngoảnh lại.

Bi thống chưa quá năm giây, thấy bảo bối cũng không chịu quay lại an ủi tâm linh bị tổn thương của mình, Lư Đại Bảo sắc mặt thoáng cái liền trở lên hung ác, mạnh mẽ lao thẳng về phái năng lượng quang tráo liên tục công kích, khóe miệng vẫn không quên hét lớn:

“Trả tiểu bảo bối cho Lư gia…”

Chỉ là nỗ lực của hắn lại không đạt được đền đáp, không những không thể làm cho năng lượng quang tráo sứt mẻ tý gì mà Lư Đại Bảo thân thể còn b·ị b·ắn ngược lại, nện thẳng vào một vách tường, phun ra một ngụm máu để cả đám Mộc Chiến bọn họ kinh hãi không thôi, không thể không than một tiếng ngưu bức, cái gì là tham tài hơn mệnh, đây chính là. Tên khốn kiếp này xem chừng đã sớm đem lời viện trưởng quẳng ra sau đầu: “Tất cả là tùy duyên a”

“Aaaaa… Khốn kiếp… Đây là ngươi ép Lư gia…”. Lư Đại Bảo sắc mặt xanh lét lồm cồm bò dậy, không chút nào quan tâm mọi người nhìn mình thế nào, lại lần nữa ngẩng đầu hướng tới vô số quang cầu đang gào thét trên không trung, bàn chân đạp trên mặt đất, thân thể lần thứ hai phóng lên.

Cùng lúc vố số sắc màu sắc sỡ đan dược được tiểu tử này lấy ra từ trong nạp giới, hung ác ném về phía năng lượng quang tráo.

Thấy cảnh này, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phạm Thiên, Lâm Tu Nhai đám người như chứng kiến thứ gì khủng bố, sợ hãi cùng cực nhao nhao cấp tốc lùi lại.