Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 69. Thần bí thủ các nhân




Chương 69. Thần bí thủ các nhân

Đợi cho âm thanh của Hổ Kiền chậm rãi tiêu tán trong hạp cốc thế nhưng hai vị tro bào lão nhân này lại không có chút động tĩnh nào. Dường như không hề nghe thấy thanh âm vừa rồi.

Thấy lời nói của mình không được phản hồi, Hổ Kiền cũng không tức giận, vẫn kiên trì cung kính ôm quyền, yên lặng chờ đợi.

Phía sau Hổ Kiền, Phạm Thiên đám người chứng kiến một màn này, cũng chỉ biết lặng thinh theo dõi kỳ biến, không dám có chút sao động.

Ngay cả tính tình táo bạo như Nghiêm Hạo hay nhảy thoát như Lư Đại Bảo lúc này cũng rất thức thời nín lặng, không dám tùy tiện. Nơi địa phương thần bí này, mặc dù bọn hắn chưa ai từng đi tới, nhưng chỉ cần nhìn viện trưởng lão nhân gia hắn, tại Già Nam địa vị cũng là số một số hai không mấy người có thể so sánh, vậy mà đối mặt với hai vị tro bào lão nhân này cũng chỉ có thể cam chịu khách khách khí khí như vậy, đây là quá đủ để bọn hắn có thể nhìn ra hai vị thủ hộ "Tàng Thư Các" này thực lực khủng bố nhường nào, bọn hắn hai người đúng là có chút vô pháp vô thiên, nhưng cũng không phải là người ngu xuẩn, biết cái gì có thể chọc vào, cái gì không thể chọc vào.

Không khí yên tĩnh trong hạp cốc duy trì hơn khắc thời gian, một trong hai vị tro bào lão nhân ngồi xếp bằng ở nơi cửa chính lầu các lúc này mới có chút động đậy, đôi mắt thản nhiên như hùng sư từ từ nâng lên, nhàn nhạt đảo qua đám người khiến bọn hắn có cảm giác bản thân như bị nhìn thấu, trần trụi, không có gì là bí mật trước ánh mắt của vị lão nhân này. Nhất là khi nhìn đến Phạm Thiên, tro bào lão nhân đạo phục có chút run lên, tản mạn một tia năng lượng khiến không gian xung quanh bỗng dưng nhộn nhịp lên hẳn, kinh khủng áp lực thoáng cái lan ra tứ phía nhưng lập tức lại biến mất để bọn hắn nghiễm tưởng chính mình sinh ra ảo giác. Đồng thời, một đạo thanh âm khàn khàn kinh dị rất nhỏ lặng yên truyền ra: "Tốt hùng hồn khí huyết"

Trong sơn cốc yên tĩnh, thanh âm rất nhỏ chậm rãi vọng vào trong tai mấy người Phạm Thiên. Nghe được lời này, cả đám liền biết vị lão nhân này nói tới ai.

"Không biết tục danh của vị tiểu hữu này? " Vị tro bào lão nhân bên trái, ánh mắt nhìn chằm chằm Phạm Thiên cất lên thanh âm của mình, để lộ ra trong đó vài phần tuế nguyệt t·ang t·hương.



Đang âm thầm đánh giá, suy đoán thực lực của hai người này, Phạm Thiên hơi chút bất ngờ khi nghe được câu hỏi của đối phương, thu hồi tâm miện, không kiêu ngạo, không tự ti, Phạm Thiên bình thản cung thanh nói:

"Tiểu tử Phạm Thiên, ra mắt Nhị lão"

"Khí huyết như long, toàn thân ngưng tụ mà không tiết, bão đan quy nhất. Không phải long nhưng so với long càng thêm bá đạo, hoàng giả khí tức trương dương, chiến ý hung hãn không thấy tận cùng.”

“Tiểu hữu, thiên tư của ngươi đúng là thiên cổ giai không”.

“Chỉ là khí hải thương thế không nhẹ a. Thời gian tới, tốt nhất không lên sử dụng hay tu luyện đấu khí”

Âm thanh già nua bồi hồi bên tai Phạm Thiên để trong lòng hắn thoáng chốc căng thẳng, đáy mắt hiện lên vẻ kiêng kị thật sâu. Lão nhân này chỉ qua một cái liếc mắt đã khám phá ra gần như toàn bộ nội tình của hắn. Thật đáng sợ a!

“Đa tạ Nhị lão nhắc nhở, tiểu tử nhớ kỹ”. Phạm Thiên khẽ gật đầu lên tiếng đáp lời, khóe mắt liếc nhìn sang đám người Lục Mặc bên cạnh, phát hiện bọn họ dường như không nghe được nội dung trò truyện giữa hắn và vị lão nhân kia, sắc mắt thoáng nghiêm nghị, xem ra hai vị thần bí lão nhân này đã giở chút thủ đoạn a.

Thấy Nhị lão rốt cục cũng có phản ứng, Hổ Kiền thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cười nói: "Thỉnh Nhị lão giải trừ không gian cấm chế."



"Không gian cấm chế? " Nghe được danh từ xa lạ này, Phạm Thiên sắc mặt lập tức chuyển thành một mảnh ngưng trọng. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm không gian trước mặt Hổ Kiền nửa thước. Cẩn thận quan sát, rất nhanh hắn liền phát hiện một chút sóng gợn di động như ẩn như hiện, dấu mình bên trong không gian tường cuốn, tạo thành một cái vách ngăn, đem toàn bộ Tàng Thư Các bảo vệ tại phía sau.

"Kết giới không gian cấm chế, chỉ có Đấu Tôn cường giả cấp bậc mới có năng lực bố trí, đây là do một vị tiền bối trong học viện lưu lại mấy trăm năm trước, nếu như bên trong không có Nhị lão dùng thủ pháp đặc thù mở ra, cho dù là Đấu Tông cường giả, cũng không thể xông vào được." Nhìn thấy thần sắc ngưng trọng trên mặt Phạm Thiên cùng với vẻ mờ mịt của đám người Lâm Tu Nhai, Hổ Kiền kiên nhẫn giải thích.

Ngay lúc này, bên trên tầng lầu, hai đôi bàn tay gầy guộc của Nhị lão chậm rãi lộ diện, ngón tay chớp giật vung ra tạo thành thủ ấn, theo đó, Phạm Thiên mấy người có thể cảm nhận được rõ ràng hai cỗ dao động vô hình cực kỳ hùng hồn từ trên người hai vị lão nhân này truyền ra như sóng cuộn ầm ầm lan tỏa.

Dao động vô hình khuếch tán cùng những gợn sóng không gian tiếp xúc một chỗ, nhất thời không gian trước mặt bọn hắn giống như được tạo thành từ một khối thủy cầu, liên tục nổi lên từng vòng gợn sóng. Một lát sau, đến khi gợn sóng đình chỉ, một cái môn hộ như ngay tại trong hư không mở toang hiện ra.

"Đi thôi" nhìn thấy không gian môn hộ, Hổ Kiền phất phất tay dẫn đầu đi vào. Sau đó, Phạm Thiên mấy người chậm rãi đuổi theo sau, cẩn thận tiến vào phiến cửa vô hình.

Một chân vừa từ cánh cửa vô hình bước ra, Phạm Thiên lập tức liền thấy trước mắt trở nên sáng ngời, ánh mắt ngước lên phía trên lầu các, hắn biết, bọn họ thật sự đã tiến nhập vào trong vòng không gian cấm chế.



"Haha, làm phiền Nhị lão." Đứng ở phía ngoài lầu các, Hổ Kiền quay về phía hai vị tro bào lão nhân ngồi xếp bằng dưới đất cười nói.

"Nhiệm vụ mà thôi". Thân thể hai vị lão nhân thần bí ngay cả một chút rung động cũng không có, chậm rãi lên tiếng.

"Hiện tại các ngươi tự mình đi vào Tàng Thư các, nhớ kỹ, mặc kệ các ngươi muốn cái gì, cũng không được cưỡng cầu, bởi vì đồ vật bên trong đều được một tầng năng lượng bảo hộ, nếu thủ chưởng của ngươi có thể xuyên qua tầng năng lượng bảo hộ mà không hề trở ngại, như vậy ngươi liền có thể lấy đi đồ vật bên trong, đương nhiên, mặc kệ ngươi có thể cầm lấy bao nhiêu, đều có thể mang ra Tàng Thư Các, chỉ có một điều nhắc nhở, ngàn vạn không nên có lòng tham, nếu không kết quả là sẽ chỉ là công dã tràng."

"Ngược lại, nếu các ngươi không thể xuyên thấu tầng năng lượng bảo hộ, vậy liền buông tha đi, chỉ bằng thực lực của các ngươi, vẫn chưa thể phá được chúng, mấy năm nay hàng năm đều có người đi vào Tàng Thư Các, mà cuối cùng tay không trở về cũng không phải là số ít, cho nên, hết thảy chỉ có thể tùy duyên, không chiếm được, cũng không được cưỡng cầu." Ngón tay hướng Tàng Thư Các, Hổ Kiền quay đầu đối với đám người Lục Mặc chỉ đạo. Bất quá, khi ánh mắt đảo qua Phạm Thiên, Hổ Kiền lập tức nghiêm nghị nói:

“Phạm Thiên tiểu tử, bằng vào thực lực của ngươi, cưỡng ép phá vỡ lớp màng năng lượng một vài đồ vật không phải là không thể. Nhưng lão phu khuyên ngươi, tuyệt đối không nên làm như vậy”.

“Nếu không, hậu quả khó lường a…”.

Đối diện, không biết lời này của viện trưởng là nhắc nhở hay đe dọa nhưng Phạm Thiên cũng không dám coi thường, cho dù là bởi vì lý do nào đi chăng nữa, Hổ Kiền đều có ý tốt đối với hắn, gật gật đầu đáp ứng, cùng Lục Mặc mấy người liếc mắt một cái, cất bước hướng tới Tàng Thư các bước vào.

Không khí đột nhiên tĩnh lặng dị thường, chỉ có từng tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, xuyên qua thảm cỏ trước cửa Tàng Thư các, bước lên bậc thang đá ghồ ghề dấu vết tàn phá của năm tháng, phủ kín rêu xanh, bàn chân giẫm lên cảm giác có chút trơn trượt, nhưng đối với mấy người bọn hắn cũng không có gì trở ngại. Vượt qua bậc thang đá, đặt chân lên ngưỡng cửa trước mặt, nhìn lên tấm biển cổ lão xa xưa kia, bất chợt một cỗ hoang vắng tịch diệt từ trong tấm biển lan tràn mà ra, đọng lại trong lòng mọi người, thật lâu không tiêu tan.

Khác biệt với mọi người, không trầm mê quá lâu trong cỗ ý cảnh này, Phạm Thiên hiện tại đang cật lực trấn áp Sát Lục Chân Ý điên cuồng dao động trong thức hải Nê Hoàn cung ngay khi ánh mắt của hắn tiếp xúc với tấm biển hiệu.

Đây, hoàn toàn trái ngược với ban nãy, hắn cũng quan sát tấm biển hiệu này thời điểm ở ngoài không gian kết giới, cũng không xảy… Không đúng là do không gian kết giới cản trở.

Nhận ra được điểm mấu chốt, Phạm Thiên lúc này tâm thần trở lên ngưng trọng, bởi vì hắn cảm nhận được dường như tấm biển này bắt đầu dị động.