Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 68. Tàng Thư các




Chương 68. Tàng Thư các

Một tuần kể từ Đại tái thi tuyển đã qua, hôm nay chính là ngày Phạm Thiên bọn hắn tiến về Tàng Thư các của Già Nam học viện. Bên trong sảnh đường, Lục Mặc, Mộc Chiến đã sớm thu xếp xong xuôi, yên lặng an tọa hai bên đối diện, Phạm Thiên thì ngồi tại chủ vị, thản nhiên thưởng thức linh trà, không chút nôn nóng. Bọn hắn đang chờ, chờ người đến dẫn tiếp ba người bọn hắn tiến về Tàng Thư các.

Không lâu sau đó, nửa giờ đồng hồ trôi qua, một thân ảnh mặc đạo sư trang phục, trung niên diện mạo, tinh thần phấn chấn đột nhiên xuất hiện trước sảnh môn. Mục đích, không cần phải nói thì ai cũng biết.

Nhìn đạo thân ảnh này, Phạm Thiên thần tình ôn hòa đứng lên, dẫn theo Mộc Chiến hai người tiến đến chào hỏi:

“Kha Trấn lão sư, đã lâu không gặp…” Gặp qua lão sư…”

“Ha Ha, Thiên Vương, đã lâu không gặp”. Tủm tỉm tiến vào đại sảnh, không có chút nào đạo sư dáng vẻ, Kha Trấn gần gũi cười nói với Phạm Thiên, gật đầu đáp lại Lục Mặc cùng Mộc Chiến. Trong lòng cảm khái, vị Thiên Vương này, trưởng thành quá nhanh a. Đã từng vô số lần nghe qua chiến tích của Phạm Thiên truyền lưu trong Hắc Giác vực, nhưng chỉ khi tận mắt chứng kiến hắn đem một tôn Đấu Hoàng cường giả tại chỗ diệt sát, cùng viện trưởng đánh có qua có lại, Kha Trấn mới rõ ràng, người thiếu niên này là tồn tại khủng bố cỡ nào. Cho nên, đối với người thiếu niên này, hắn không dám có chút lãnh đạm.

Chủ thứ an vị xong xuôi, nhiệm vụ tại thân, Kha Trấn cũng không dề dà, trực tiếp cùng Phạm Thiên ba người nói lên chính sự:

“Thiên Vương, các vị, mọi người chuẩn bị một chút liền cùng ta đến chỗ viện trưởng đi, Lâm Tu Nhai bọn hắn đã chờ sẵn ở đó”

“Ồ, gấp gáp như vậy sao, lão sư” Phạm Thiên cười nhẹ nói.

“Đây là viện trưởng lão nhân gia giao phó, ta cũng không dám để người đợi lâu”.

“Haha, đã như vậy, không làm tốn thời gian của lão sư, chúng ta đã sớm chuẩn bị xong, mời lão sư dẫn đường”.



“Được”. Thấy Phạm Thiên cũng không có gì bất mãn, Kha Trấn như bỏ được cục đá đè nặng trong lòng, lên tiếng đáp ứng. Cùng vị này đối diện, hắn cảm thấy rất áp lực.

Một lời vừa xong, hắn lập tức liền dẫn theo Phạm Thiên ba người băng băng tiến về chỗ Hổ Kiền viện trưởng. Bốn người bọn hắn, thấp nhất cũng có Đại Đấu sư cấp bậc tu vi, toàn lực di chuyển, chỉ hơn khắc thời gian đã đến trước cửa một căn u tĩnh biệt viện. Cước bộ di chuyển, theo sau Kha Trấn, Phạm Thiên ba người đi tới trước một gian thư phòng.

“Các vị, mời”. Không có cùng Phạm Thiên tiến đến, dừng lại trước cửa, Kha Trấn lách người sang một bên để bọn hắn đi vào, còn riêng phần mình cung kính tự xung làm bảo vệ đứng tại bên ngoài.

Cùng Kha Trấn gật đầu tạm biệt, Phạm Thiên mang theo hai người Lục Mặc mở ra cánh cửa thư phòng, tiến vào bên trong.

Nhất thời đập vào mắt hắn chính là dày đặc những giá sách được xếp gọn gàng trên kệ tường. Trên giá, chứa đựng vô số thư quyển phong cách cổ xưa. Tại trung ương căn phòng, ba thiếu niên nhân đã đứng đó chờ sẵn, trước mặt bọn họ là một lão giả râu tóc bạc phơ đạm nhiên lật xem tư liệu. Bầu không khí yên tĩnh bao trùm toàn bộ căn phòng.

Tinh tế nhìn kỹ, ba người này không phải ai khác mà chính là Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo cùng Lư Đại Bảo. Lúc này, Lâm Thu Nhai hai mắt khép hở, bình tĩnh thong dong đứng đó. Bên cạnh hắn, Nghiêm Hạo ngược lại có chút táo bạo, không ngừng trừng mắt nhìn lão giả đang đọc sách kia, sắc mặt nóng nảy. Nếu không phải biết người phía trước thân phận, e rằng tên mãng phu này đã xách trùy lao lên làm một hồi.

Bỏ qua Lâm Tu Nhai và Nghiêm Hạo đã từng gặp mặt, nhìn thiếu niên nhân tên gọi Lư Đại Bảo kia, Phạm Thiên khóe miệng không khỏi có chút run rẩy. Bởi vì, tiểu tử ăn mặc con mẹ nó cũng thật quá phong cách đi.

Thân hình gầy rộc như que củi, khuôn mặt tuấn tú cùng cặp mắt gian xảo không ngừng đảo qua đảo lại, tự nhiên như trốn không người, trên người khoác một chiếc đạo bào phủ đầy bảo thạch xa hoa phản chiếu quang mang chói lòa đủ loại mầu sắc, khiến người khác phải ghé mắt mà nhìn, hai bàn tay mười ngón tay thì có đến tám ngón đeo kín nạp giới, hoàn toàn một bộ nhà giàu mới nổi, để người ta hận không thể dẫm đạp tiểu tử này dưới chân đay nghiến, c·ướp đoạt một trận.

Tuy cố làm ra dáng vẻ cao thủ phong phạm nhưng lại hào hoa trang phục cũng không tài nào che dấu được khí chất bỉ ổi toát ra từ trên người hắn. Nếu muốn hỏi ấn tượng đầu tiên của Phạm Thiên đối với tên này, hắn có thể gói gọn trong một từ “Tiện” con hàng này thực sự quá tiện.



Khẽ liếc Mộc Chiến hai người ở phía sau, cùng với Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo đều đang giả vờ như không quen biết Lư Đại Bảo, nhưng người sau dường như thần kinh xấu hổ đã sớm bị ma diệt, không chút ngại ngùng, chính nghĩa ngôn từ cùng Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo một chỗ làm quen lên, ánh mắt tham lam thi thoảng quan sát nạp giới trên người bọn họ, khóe miệng thiếu chút chảy nước miếng. Bộ dạng này để Phạm Thiên không còn gì để nói. Nhìn xem, Lâm Tu Nhai cho dù hắn tâm tính bất phàm giờ phút này cái trán cũng đã nổi đầy gân xanh, nếu không phải nơi đây là thư phòng của Hổ Kiền hắn sớm đã động thu.

Theo âm thanh tiếng cửa phòng mở ra vang lên, ánh mắt của đám người đều tập trung lại trên người Phạm Thiên bọn họ. Mà sự xuất hiện của hắn cũng để Hổ Kiền dời đi ánh mắt ra khỏi thư tịch.

Thoáng dừng một hồi trên khuôn mặt của Phạm Thiên, Hổ Kiền có chút kinh ngạc, mới chỉ mấy ngày không gặp, tiểu tử này biến hỏa không nhỏ a. Bình thản, Ôn chính. Ấn tượng của Hổ Kiền giờ phút này chính là như vậy. Bất quá đôi con ngươi đen như mực của hắn cẩn thận quan sát Phạm Thiên một lúc, sắc bén ánh mắt rốt cuộc cũng nhận ra khác biệt, ngoại trừ sự bình thản còn có cả bá đạo, cuồng dã, chiến ý khủng bố như một tòa núi lửa có thể bùng nổ bất kì lúc nào. Nhưng những thứ này lại bị Phạm Thiên thu liễm một cách gần như hoàn mỹ. Chí ít hắn không còn cảm nhận được áp lực bá tuyệt của tiểu tử này như vài ngày trước.

“Tâm cảnh tiến bộ không ít a”. Chỉ đơn giản quét qua thân thể Phạm Thiên một chút. Hổ Kiền đã liền thấy được bản chất, thủ đoạn như vậy không hổ là viện trưởng của ngoại viện Già Nam Học Viện. Thu hồi tâm niệm, Hổ Kiền từ trên ghế đứng dậy mỉm cười nói:

"Đã có mặt đông đủ. Lão phu cũng không nói nhiều, mấy tiểu tử các ngươi là năm người đứng đầu trong cuộc thi tuyển lần này. Dựa theo quy củ sẽ có một lần cơ hội tiến vào Tàng Thư Các thử vận khí."

“Ngoài ra, Phạm Thiên cũng có thể tiến vào, đây là mấy người lão đầu chúng ta sau khi bàn bạc thống nhất cho ra ý kiến”.

Nói đến đây, Hổ Kiền thoáng dừng lại chốc lát, không thấy ai phản đối, mới hài lòng tiếp tục:

“Sau ngày hôm nay, đám tiểu tử các ngươi sẽ phải tiến vào nội viện. Nói không chừng liền tức khắc muốn cùng đám lão sinh tranh đấu. Bên trong nội viện thực lực vi tôn. Nắm tay ai cứng liền có thể đạt được đến điều kiện tu luyện tốt nhất. Ở nơi này, các ngươi có bối cảnh gì cũng vô dụng. Kể cả ta”

“Cho nên, nắm chắc cơ hội lần này đi chúng tiểu tử”.

Nói xong. Hổ Kiền đi vào phía sau vách tường. Bàn tay tùy ý vỗ vài cái, một trận thanh âm trầm thấp vang lên, trước người Phạm Thiên bọn hắn xuất hiện một thông đạo đen kịt.

"Đi theo ta." Hướng đám người ra lệnh, Hổ Kiền dẫn đầu đi vào, Phạm Thiên với vẻ mặt tò mò cũng không chút do dự đi theo. Tiếp đó là Lâm Tu Nhai, Lục Mặc, bọn họ đều cũng lần lượt tiến vào. Cẩn thận đi vào thông đạo tối đen, Sharingan theo bản năng lập tức hiện lên trong hốc mắt rà soát xung quanh. Lịch luyện mấy năm nay đã tạo ra cho Phạm Thiên tính cẩn thận cực cao. Phát giác được động tác của hắn, Hổ Kiền cũng không ngăn cản, chuyên tâm phía trước dẫn đường.



Đi trên thông đạo được ánh sáng nhàn nhạt chiếu xạ, có phần mờ ảo, bốn phía chỉ còn tiếng bước chân vang vọng để bọn hắn tốc độ cũng vô thức nhanh hơn.

Hành tẩu khoảng nửa giờ đồng hồ. Một chút ánh sáng rốt cục cũng xuất hiện phía cuối thông đạo.

Đi ra bên ngoài, ánh sáng chói mắt từ phía chân trời rơi xuống khiến mấy người Phạm Thiên phải nhắm chặt lại hai mắt trong chốc lát, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở ra, giật mình nhìn cảnh tượng trước mắt.

Rõ ràng là một cái hạp cốc. Vách đá treo leo dựng đứng một đường hướng về phía trên kéo dài như chạm tới tận thiên khung. Bên trong ba mặt vách đá, vừa vặn có một khu đất trống rộng rãi, tọa lạc trên đó là một tòa lầu các khổng lồ mang đậm phong cách cổ xưa làm người ta líu lưỡi.

Ánh mắt chậm rãi đảo qua, cuối cùng dừng lại trên tấm thanh đồng biển hiệu có vẻ xa xưa ở phía ngoài lầu các. Như ẩn như hiện, ba chữ từ từ hiện ra trong mắt Phạm Thiên:

“Tàng Thư Các!”

Chữ viết cổ xưa, mặc dù trải qua tuế nguyệt tàn phá nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ý cảnh cổ lão ẩn chứa bên trong ba chữ kia, trong lòng âm thầm cảm khái: “Không hổ là Tàng Thư Các, nơi thần bí nhất của Già Nam Học Viện”

Hổ Kiền mang theo Phạm Thiên mấy người rảo bước đi hướng Tàng Thư Các. Khi tiến vào khoảng cách hai mươi thước, bất chợt liền dừng lại. Hướng phía Tàng Thư Các ôm quyền nói: "Mời chư lão mở cửa!"

Thanh âm của Hổ Kiền mang theo đấu khí không ngừng bồi hồi trong khe núi thật lâu không có tiêu tan, truyền ra không lâu, Phạm Thiên vẫn luôn gắt gao chăm chú vào tàng thư các, đồng tử đột nhiên co rụt lại. Sharingan động sát năng lực mạnh mẽ bắt được hai đạo thân ảnh mặc màu tro đạo bào ngồi xếp bằng trước cửa. Lúc trước, tại thời điểm tiến vào, hắn căn bản không nhìn thấy nơi này có người.

Thế nhưng, Hai người này lại giống như đã ngồi ở chỗ kia đã từ lâu. Cảnh tượng quỷ dị như vậy. Làm cho hắn trong lòng có chút lạnh lẽo cùng kh·iếp sợ. Nhưng đồng thời, hứng thú của hắn đối với Tàng Thư Các này cũng là càng ngày càng lớn. Có thể làm cho học viện đối đãi trịnh trọng như vậy. Chỉ sợ bên trong cất chứa cũng không phải là vật bình thường rồi.

"Không hổ là Già Nam Học Viện, ẩn tàng thực lực đủ sâu a!"