Chương 67. Tiểu Thanh Lân bái sư
Ngoại viện Già Nam, bên trong sân một gian tứ hợp viện, dưới gốc liễu thụ, Phạm Thiên chậm rãi lật xem từng trang nội dung Đấu kỹ Kim Linh Thanh Giáp, tinh thần thư thái nghiền ngẫm.
Đã năm ngày trôi qua sau đại tái tỉ thí thi tuyển nội viện, thời gian này hắn không có ma luyện thể phách hay thể thuật, chỉ đơn giản tinh nghiên đấu kỹ, công pháp nhằm tích lũy tri thức, thi thoảng bồi tiểu Thanh Lân vui đùa, vô cùng thích ý. Khổ nhàn kết hợp, chỉ vài ngày thời gian, hắn phát giác được tâm cảnh của mình có chút tiến bộ.
Hiện tại, chỉ đợi Lục Mặc từ chỗ Hỏa trưởng lão trở lại, mấy người bọn hắn liền có thể tiến vào Tàng Thư các thần bí kia của học viện lựa chọn một thứ gì đó cho mình. Đương nhiên, tất cả đều dựa vào vận khí. Đây xem như phần thưởng của năm người đứng đầu đại tái bọn bọ. Mà hắn là được Hổ Kiền vị viện trưởng kia mạnh mẽ nhét vào danh sách này.
Đối với Tàng Thư các của Già Nam học viện, Phạm Thiên cũng có vài phần hứng thú. Sở dĩ mấy người bọn hắn chưa thể tiến vào ngay là vì quy củ của học viện, thời điểm vào Tàng Thư các, tất cả mọi người phải đồng thời đi vào, cho nên hắn mới nói cần chờ Lục Mặc tiểu tử trở về.
“Hi vọng có thể đạt được vài đồ vật thú vị a”. Hưởng thụ ánh dương ấm áp xuyên qua khe hở giữa các tán cây chiếu xạ thân thể, Phạm Thiên trong lòng thì thầm.
Đột nhiên, không chút dấu hiệu báo trước, một đạo hùng hồn khí thế, mang theo hàn ý mãnh liệt như có thể đông kết vạn vật tại gian phòng ở bên cánh tả tiểu viện bộc phát, khiến người ta có một cảm giác như đang ở trong băng tuyết chi địa, không nhịn được rùng mình vì lạnh giá.
Đạo khí thế này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ vài hơi thở liền biệt tăm, không rõ tung tích. Thấy vậy, Phạm Thiên khóe miệng khẽ nhếch, hắn biết Hải Ba Đông đã thành công đột phá, dựa vào khí thế vừa rồi, chí ít cũng đã đạt đến lục tinh Đấu Hoàng cảnh giới a.
“Kẹt…Kẹt…”
Cánh cửa đại môn gian phòng kẽo kẹt mở ra, Hải Ba Đông thân ảnh chớp giật một cái liền đi tới bên cạnh Phạm Thiên, sự hưng phấn hiện rõ trên mặt, thản nhiên ngồi xuống phía đối diện, nói:
“HaHa, tiểu tử, đa tạ đan dược của ngươi, nếu không lão phu muốn đột phá, không có vài năm công phu mài rũa e rằng không thể a”.
“Đấu Hoàng lục tinh đỉnh phong, chúc mừng ngài, Hải lão”. Cảm nhận khí tức sao động vẫn chưa hoàn toàn ổn định trên người Hải Ba Đông, Phạm Thiên rõ ràng tu vi của hắn, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá thất tinh, lên tiếng chúc mừng.
“HaHa, cùng vui, cùng vui”. Tu vi liên phá hai tiểu cảnh giới để Hải Ba Đông tâm trạng kích động vô cùng, cười vang nói.
Qua một hồi thỏa thích giải phóng vui sướng trong lòng, Hải Ba Đông ho khan một tiếng thu liễm lại tâm tình, mặt già có chút xấu hổ, liếc qua Phạm Thiên thấy tiểu tử lấy vẫn tập trung tìm hiểu đấu kỹ. Hải Ba Đông điều chỉnh tư thế, như chưa có chuyện gì xảy ra, bâng quơ hỏi:
“Khụ. Phạm Thiên tiểu tử, ngươi lúc này có tính toán gì hay không?”
“Là muốn tiến vào nội viện tu luyện hay tiếp tục ra ngoài lịch duyệt?”
Nhìn Hải Ba Đông như có như không đảo qua đảo lại chỗ mình, Phạm Thiên liền biết lão nhân này có chuyện muốn nói, cảm thấy có chút buồn cười nhưng cũng không xuyên phá tấm màn che này của hắn, chậm rãi cất lời:
“Hải lão, ngài rốt cục muốn nói gì với ta”.
“Ách, không có gì, lão phu chỉ đơn giản hỏi một chút vậy thôi” Âm thầm giật mình một cái, Hải Ba Đông bên ngoài tỏ ra điềm đạm như không có gì, tùy tiện đáp lại.
Khẽ lắc đầu một cái cảm khái, lão đầu này a, vẫn là ngạo kiều như vậy, từ kim sắc quyển trục thu hồi ánh mắt, nhìn chăm chăm đối diện Hải Ba Đông, Phạm Thiên làm bộ nghi ngờ hỏi:
“Thật không có gì?”
“Không có”. Trong lòng có chút bồn chồn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, Hải Ba Đông tức thì đáp lại Phạm Thiên.
“Ngài chắc chắn. Nếu vậy ta liền về phòng a”. Thấy vậy, hắn liền làm bộ hơi mệt mỏi, vừa nói xong liền muốn đứng lên rời đi. Cái này, Hải Ba Đông liền gấp, vội vàng lên tiếng:
“Khụ Khụ, thật ra, lão phu có một chuyện muốn cùng tiểu tử ngươi thương lượng”.
“Ồ, vậy sao, Hải lão ngài cứ nói”. Phạm Thiên ánh mắt mị mị chăm chú nhìn đối phương khiến Hải Ba Đông mặt mo có chút nóng bỏng, già thành tinh hắn liền biết mình đã trúng bẫy của tiểu tử này, trong buồn bực nói:
“Vậy lão liền thẳng thắn, tiểu Thanh Lân, lão phu muốn thu làm đồ, tiểu tử ngươi thấy thế nào”
“Rất tốt a, Hải lão, chỉ cần tiểu Thanh Lân không phản đối, ta đây không có ý kiến gì”. Suy nghĩ thoáng qua, Phạm Thiên liền trả lời.
“Đơn giản như vậy?”. Hải Ba Đông thấy Phạm Thiên đáp lại nhanh chóng như vậy có chút thất thố hỏi.
“Chỉ đơn giản như vậy”
Bốn mắt nhìn nhau, lần này Phạm Thiên nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ liền cho ra đáp án.
Thần tình nghiêm nghị quan sát Phạm Thiên, thấy hắn cũng không phải đùa giỡn mình, Hải Ba Đông vụt cái bật dậy, cấp tốc nói:
“Tốt, chuyện này cứ quyết định vậy đi”.
Dứt lợi, không đợi Phạm Thiên phản ứng, thân hình thoắt cái biến mất, đoán chừng lão đầu này chạy đi tìm Thanh Lân tiểu nha đầu kia.
Đem một màn này nhìn vào trong mắt, Phạm Thiên chỉ nhẹ cười một tiếng liền không tiếp tục để ý. Hắn chấp thuận để tiểu Thanh Lân bái Hải Ba Đông làm sư bởi vì hai nguyên nhân.
Thứ nhất, Hải Ba Đông thực lực không kém, nhân phẩm cũng là nhất tuyển, hắn hoàn toàn có thể an tâm để tiểu Thanh Lân cho lão đầu này dạy bảo, chăm sóc.
Hai là, Hải Ba Đông thiên phú rất không tệ, Phạm Thiên muốn nhân cơ hội này trói chặt hắn ở trong đội ngũ của mình. Đây sẽ là một trợ lực không nhỏ cho hắn trong tương lai.
…
Ngân Nguyệt treo cao, ánh trăng nhu hòa chiếu rọi đại địa. Sảnh đường tiểu viện, không khí giờ phút này có chút trang nghiêm, Hải Ba Đông mặt cười vui vẻ, ngồi tại chủ vị tiếp nhận tiểu Thanh Lân hành lễ dập đầu bái sư. Trong lòng cảm thán không thôi, hắn cuối cùng cũng coi như khổ tận cam lai, công sức bấy lâu nay cung phụng nha đầu này cũng được đền đáp a.
Hắn cũng không có rùm beng tổ chức lễ bái sư long trọng, hay mời ai khác đến tham dự, chỉ có Phạm Thiên cùng mấy người Nhã Phi bọn họ mà thôi.
“Hải gia gia, Thanh Lân mời ngài dùng trà”. Hai cánh tay mập mạp nâng lên tách trà đối với Hải Ba Đông dâng lên, tiểu Thanh Lân giọng nói trong trẻo cất lời.
Nhận lấy tách trà trong tay tiểu Thanh Lân, uống xuống một hớp sau, Hải Ba Đông hài lòng đỡ nha đầu này dạy căn dặn một chút:
“Đồ nhi ngoan, đã làm lễ bái sư, từ giờ trở đi cần phải gọi lão phu là sư phụ, hiểu không”.
“Ừm, sư phụ gia gia”. Tiểu Thanh Lân gật đầu cái rụp đáp ứng, ánh mắt to tròn đáng yêu trả lời.
Nghe được tiểu nha đầu này kêu mình như vậy, Hải Ba Đông thờ dài ngao ngán không cùng hài tử này chấp nhặt, bất lực một tay vỗ chán, hắn có chút đau đầu a.
Chứng kiến cảnh này, mấy người Phạm Thiên cười vang khiến không khí tràn ngập một cảm giác vui vẻ. Dường như bị bầu không khí cảm nhiễm, đứng ở một bên, Lục Mặc khóe miệng cũng khẽ hiện lên nụ cười. Hắn cũng vừa từ chỗ Hỏa trưởng lão trở về liền đến đây tụ họp. Mặc dù đã sớm đoán được nhưng ngay cả Lục phẩm luyện dược sư Hỏa trưởng lão cũng đành bó tay, Lục Mặc trong lòng không khỏi có chút thất lạc.
Đột nhiên, thanh âm của Phạm Thiên khẽ vang lên bên tai, kéo hắn ra khỏi những suy nghĩ miên man của mình:
“Tiểu tử, không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ an tâm tin tưởng ta là được”.
Nhìn thiếu niên ánh mắt thâm thúy như ẩn chứa vạn cổ tinh thần bên cạnh, Lục Mặc hơi chút sững sờ, cười khổ một tiếng trong lòng, tự trách bản thân thật ngu ngốc, người thiếu niên trước mắt hắn lúc này chính là minh chứng của vô số kỳ tích, đồng thời cũng là hi vọng lớn nhất của hắn, cần gì phải tìm kiếm đâu xa, suy nghĩ nhiều chỉ kiến tâm thần càng thêm mệt mỏi mà thôi.
Đem ưu phiền quét sạch, Lục Mặc kiên nghị gật đầu đáp lại Phạm Thiên, ánh mắt một lần nữa toát lên vẻ tự tin, tự tin vào tương lai của bản thân minh.
Nhìn Lục Mặc tâm tình biến chuyển, Phạm Thiên hài lòng thu hồi ánh mắt, trong đầu tiến hành hoạch địch kế hoạch sắp tới cho bản thân, cũng là cho mấy người trong đội ngũ của hắn.
Thời gian, không đợi người a.