Chương 66. Bạch Trình kết cục
Ngoại giới, thực tại, Hổ Kiền đám người thần tình chấn kinh, sững sờ nhìn Bạch Triển đắc chí đối với Phạm Thiên gọi gia gia, một mình tự thoại. Trong lòng đã sớm kinh đào hải lãng.
Tu luyện Ma Công, s·át h·ại đồng môn thôn phệ tu vi, hành vi nào mà không phải là cử chỉ điên cuồng để người ta sợ hãi, căm ghét.
Ma Đạo phương pháp tu luyện, hầu hết đều là âm tàn, ác độc loại hình công pháp, lấy sinh linh vì tài liệu, có thể xem như ăn người mạnh lên phương thức. Đây cũng chính là lý do người ta kiêng kị, căm ghét nó như vậy.
Trong Hắc Giác Vực, cũng từng có một thế lực chuyên tu loại hình công pháp này, đó là Huyết Tông. Bất quá hiện tại đã bị hủy diệt, mà người làm chuyện này không phải ai khác ngoài Phạm Thiên hắn.
Bây giờ lại thêm Thôn Nguyên Công của Bạch Trình, Phạm Thiên không thể không cảm khái, họa phong này quả thực là rất thích hợp với nơi hỗn loạn như Hắc Giác vực. Dù vậy, hắn cũng không có bài xích Thôn Nguyên Công, đồng thời âm thầm từ chỗ Bạch Trình lấy được nội dung ghi nhớ lại. Thôn Nguyên Công chính thức trở thành môn ma đạo công pháp thứ hai hắn có được sau Huyết Sát Ma Công của Phạm Lao.
Hai môn công pháp này dùng để tốc hành bồi dưỡng thuộc hạ không gì có thể tốt hơn. Có Khí Huyết Đan cùng Đấu Khí Đan ẩn chứa tinh thuần năng lượng, hắn không cần lo lắng thuộc hạ khi tu luyện sẽ bị ảnh hưởng thần trí do l·ây n·hiễm oán khí cùng sát khí. Đây cũng là nguyên nhân Phạm Thiên lựa chọn cất giữ mà không phải hủy diệt hai môn công pháp này.
Với lại, hắn thu hoạch không chỉ có vậy, Bạch Trình tên này nếu không gặp phải hắn, có thể thỏa thỏa xem như một vị khí vận chi tử. Cơ duyên tiểu tử này đoạt được rất không tầm thường a.
…
Cách Bạch Trình không xa, Hổ Kiền lúc này hồn lực dũng động lan tỏa, cẩn thận “quan sát” hắn, rất nhanh liền cảm nhận được oán lực, sát khí mờ mịt quấn quanh thân thể Bạch Trình, ánh mắt liền lạnh như băng, hướng về một tên đạo sư, khóe miệng nhấp nháy truyền ầm sau, liền nhắm mắt không nói. Mấy người Hỏa trưởng lão cùng Hải Ba Đông dường suy đoán được điều gì cũng theo đó im lặng chờ đợi.
Không để bọn hắn chờ lâu, chỉ hơn một khắc thời gian, vị đạo sư kia thân ảnh đã xuất hiện sau người Hổ Kiền, sắc mắt hơi chút trắng bệch vì cảnh tưởng mình nhìn thấy trong tu luyện thất của Bạch Trình, hít sâu một hơi trấn tĩnh tinh thần, cung kính đối với Hổ Kiền tường thuật lại tất cả.
Nghe tên đạo sư này nói xong, đám người Hổ Kiền trong lòng đều bốc lên lửa giận, thất vọng nhìn Bạch Trình.
“Sớm biết như vậy a…”. Thờ dài một hơi thật dài, Hổ Kiền cả người chán trường nhưng cảm xúc này chỉ thoáng tồn tại liền bị hắn ma diệt, quăng cho tên trung niên đạo sư một ánh mắt, ngươi sau hiểu ý, lại lần nữa rời đi.
Nhìn sang Phạm Thiên ở phía đối diện, Hổ Kiền đáy mắt hiện lên vẻ lăng lệ, nghiêm nghị nói:
“Tiểu tử, thu hồi huyễn thuật đi, chuyện còn lại giao cho lão phu là được”.
Thấy Hổ Kiền như thế, Phạm Thiên biết hắn trong lòng đã có quyết định, cũng không dài dòng đôi co, gật đầu đáp lời, liền đem Sharingan đóng lại, bất quá trước đó hắn bí mật đem toàn bộ ký ức liên quan đến cơ duyên của Bạch Trình thôi miên xóa bỏ. Mặc dù không rõ viện trưởng sẽ xử trí Bạch Trình ra sao nhưng kết cục tuyệt không mỹ hảo. Để tránh Bạch Trình có cơ hội ra điều kiện với Hổ Kiền với cơ duyên mà bản thân nắm giữ hắn mới làm vậy. Bởi vì đạo cơ duyên này liên quan đến một bí cảnh không gian. Đây cũng đồng nghĩa với việc nó liên quan đến một vị Đấu Thánh chí cường giả. Hắn lo lắng mấy người viện trưởng sẽ vì thế mà tha mạng cho Bạch Trình.
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu, Phạm Thiên khẽ liếc qua Lục Mặc sau lưng, mặc dù vẻ hận ý trên mặt vẫn luôn hiển hiện nhưng đằng sau sự thù hận này, hắn nhìn thấy một chút thương xót, đau khổ.
Tiểu tử này, hắn không biết nói sao cho phải, xem ra tình cảm đối với Cẩm Vân người thiếu nữ kia rất sâu đậm.
“Tình, một chữ này, muốn triệt để buông bỏ biết bao khó khăn a”
Cảm khái trong phút chốc, Phạm Thiên nhìn qua Hỏa trưởng lão, thủ tịch luyện dược sư của Già Nam học viên, bắt đầu đánh lên chủ ý. Nhưng hiện tại, trước hết cần giải quyết chuyện của Bạch Trình đã.
“Gia Gia, thời gian…” Khuôn mắt phấn chấn tinh thần hướng gia gia của mình muốn nói gì đó, đột nhiên cảnh vật xung quanh bỗng dưng tan biến, một cảm giác suy yếu, mệt mỏi cùng cực đến từ cả tinh thần và thể xác ập đến khiến Bạch Trình thân hình thoáng cái sụp xuống, một chân quỳ gối, hai tay chống đỡ, cả người ướt đẫm mồ hội. Một cơn gió nhẹ thoảng qua làm hắn không nhịn được mà rùng mình liên tục.
Vội vàng ngẩng đầu xem xét bốn phía, từng đạo ánh mắt giống như kim châm chằm chằm nhìn mình mang theo vẻ thất vọng, chán ghét khiến Bạch Trình lạnh toát, trong lòng hoảng sợ, hắn đây lại một lần nữa nhìn thấy ác mộng, vội vàng cắn lên đầu lưỡi một cái muốn mượn đau đớn kích thích nhằm thoát khỏi khốn cục này, nhưng cho dù đầu lưỡi bị hàm răng xé rách, tiên huyết tràn đầy khóe miệng, Bạch Trình kinh hãi phát hiện, mình vẫn tại, vẫn tại trước đám người này.
Cười thảm một tiếng, hắn lúc này cũng rõ ràng, đây mới là thế giới hiện thực, những cảnh tượng khi nãy cùng gia gia trò chuyện chỉ là hư ảo mà thôi.
Hoang mang, tuyệt vọng… nhìn tầng đấu khí năng lượng bao phủ hai mươi trượng khu vực kia như lồng giam bủa vây lấy mình, dường như tiên đoán được kết cục của bản thân, Bạch Trình ánh mắt đỏ bừng như máu, trực diện hướng Phạm Thiên, thanh âm khàn đặc như phong tử gào thét:
“Tất cả là vì ngươi… tại sao… tại sao ngươi lại vì một tên phế vật ma đối chọi với ta”.
“Ta hận a, lão thiên thật bất công…”
“Ngươi… Lục Mặc tên khốn kiếp ngươi khi đó sao lại không c·hết đi…”
“Còn Cẩm Vân, Ngôn Cẩn hai thứ đồ ngu xuân kia… Đúng vậy, chính là hai tên phế vật kia hành sự không thành, bại sự có thừa, mới để ta…”
“Đủ rồi, Bạch Trình, ra tay s·át h·ại đồng môn, học viện không thể dung thứ tiểu tử ngươi được nữa, đến chấp pháp viện nhận tội đi”.
Không muốn nhìn tiếp cảnh này, Hổ Kiền lạnh lùng cất lời, phất tay một cái, hai tên đệ tử Chấp pháp tức khắc tiến lên, trên tay đấu khí quấn quanh trong nháy mắt liên tục xuất thủ phong ấn huyệt đạo trên người Bạch Trình, trước sự kinh ngạc của Mộc Chiến bọn hắn, thuần thục một chưởng đánh ngất Bạch Trình, xách người mang đi. Toàn bộ quá trình không quá vài hơi thở thời gian.
Nhìn xem Chấp pháp đội rời xa, Hổ Kiền già nua khuôn mặt khôi phục vẻ uy nghiêm vốn có, thu hồi đấu khí quang tráo, đây là hắn cố tình làm ra khi Phạm Thiên bắt đầu tra hỏi Bạch Trình. Khi đó, vì không rõ có ẩn tình ra sao hắn mới làm như thế nhằm ngăn cản ánh nhìn của đám đệ tử ngoại viên ngoài kia. Dù gì, mặc kệ chuyện lớn hay nhỏ hắn cũng không muốn để lộ ra ngoài. Làm viện trưởng của ngoại viện, phó viện trưởng của nội viện, hắn vẫn rất chú trọng mặt mũi của học viện a.
Theo quang tráo biến mất, chớp mắt thanh âm huyên náo như sóng biển ầm ầm vang bên tai bọn họ khiến cả đám không kịp thích ứng.
Cùng lúc, Hổ Kiền thân hình đi tới thiên không, một tay đè xuống ra hiệu cho mọi người im lặng, cũng không giải thích gì nhiều liền lớn tiếng tuyên bố:
“Nội viện thi tuyển lần này đến đây kết thúc, năm người đứng đầu sau một hồi kịch liệt chiến đấu đã chọn lựa ra. Bọn họ là Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo, Mộc Chiến, Lục Mặc cùng… Lư Đại Bảo”.
Thanh âm của Hổ Kiền vừa dứt, trên quảng trường lập tức vô số tiếng hò hét ủng hộ vang lên như bài sơn đảo hải. Dưới một loạt âm thanh như sóng âm chấn động này, quảng trường tưởng chừng muốn rung lên. Đám đệ tử nhìn Lâm Tu Nhai bọn họ với ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ cùng kính sợ.
Đến đây, Đại tái mỗi năm một lần của Già Nam học viện rốt cục cũng kết thúc. Phạm Thiên mấy người cũng lục tục rời đi. Duy có Lục Mặc bị Hổ Kiền giữ lại, cùng Hỏa trưởng lão đồng hành. Đoán chừng mấy vị lão nhân này muốn giúp Lục Mặc tiểu tử xem xét thương thế, bù đắp chút gì đó cho hắn.