Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 64. Gặp lại




Chương 64. Gặp lại

“Thiên Vương…”

“Thiên Vương…”

“Thiên Vương…”

Từng đạo từng đạo thanh âm cuồng nhiệt như sóng biển ầm vang cuồn cuộn mà lên chấn liệt đất trời, bầu không khí hứng khởi, sôi trào như biển lửa cũng đạt đến một cái đỉnh điểm, khiến Mộc Chiến mấy người cũng bị cảm nhiễm theo.

Mọi ánh mắt của đám đệ tử học viện đều đổ dồn về phía thân ảnh như hoàng giả bá khí vô song kia, mong muốn được chiêm ngưỡng phong thái của hắn, thần tượng của tất cả đệ tử Già Nam ngoại viện, Thiên Vương Phạm Thiên.

Hổ Kiền nhìn đám đệ tử thần tình kích động xung quanh, nếu không phải e ngại mấy lão đầu bọn hắn, sợ rằng đã sớm lao lên vây kín chỗ này, trong đầu không khỏi nhớ về những kí ức ngông cuồng thời niên thiếu của mình mà mở một nụ cười âm thầm cảm khái trong lòng: “Tuổi trẻ, thật là tốt” sau đó liền quay sang Phạm Thiên bên cạnh, giọng nói mang theo vẻ trêu trọc:

“Xem ra tiểu tử ngươi rất được chào đón a”.

Nghe được lời của Hổ Kiền, Phạm Thiên khuôn mặt có chút bất đắc dĩ, mặc dù là lần đầu chứng kiến tràng diện này, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, nâng nâng nhưng hắn cũng không vì vậy mà tự kiêu, đem mình coi là trung tâm của tất cả. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, lên tiếng:

“Đã để viện trưởng chê cười. Cái này, đệ tử quả thực không ngờ tới”

Thấy bộ dạng bất đắc dĩ của Phạm Thiên, Hổ Kiền thú vị cười cười, khẽ liếc qua hắn, ý vị sâu xa nói tiếp:



“Không trách tiểu tử ngươi, có trách thì lên trách người đã vì ngươi mà truyền lưu chiến tích khắp cái Hắc Giác Vực này”

“Bại song Hoàng, diệt nhất tông, hóa thân tu la dựng cô thành, chỉ riêng Hắc Bảng cường giả đã có bốn người m·ất m·ạng trong tay Phạm Thiên ngươi. Mỗi một chiến tích đều là huy hoàng uy danh mà đám tiểu tử này hướng tới. Cũng chính vì thế mà ngươi ngẫm nhiên trở thành thần tượng của bọn hắn, đồng thời là niềm kiêu hãnh của Già Nam học viện”.

“Tiểu tử, nói ngươi là kiêu hãnh của học viện, là lão phu mặt dày mày dạn. Nhưng mấy người chúng ta thật sự hy vọng có một người đệ tử như ngươi. Bất cứ khi nào cần mượn lực lượng của học viện, chỉ cần không phải chuyện thương thiên hại lý, tiểu tử ngươi chỉ cần nói một câu, đám lão đầu chúng ta luôn sẵn sàng vì ngươi trợ lực”.

Cùng Hổ Kiền sóng vai, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ của vị viện trưởng này, Phạm Thiên không khó liền hiểu được ẩn ý nhắc nhở cùng sự chân thành trong lời nói của hắn khuôn mặt kiên nghị trở lên nghiêm túc, đối với Hổ Kiền đáp lại: “Đa tạ viện trưởng, đệ tử chắc chắn sẽ không phụ Già Nam”.

Lời này của hắn không phải chỉ nói cho có, cùng Già Nam học viện và mấy người Hổ Kiền viện trưởng, hắn cũng không có gì mâu thuẫn, mong muốn của Hổ Kiền chỉ đơn thuần là trói chặt thành tựu của hắn cùng với lợi ích của học viện. Cái này không hề xung đột với kế hoạch của Phạm Thiên, thậm chí đối với hắn còn là thuận lợi, cho nên hắn mới đáp ứng viện trưởng nhanh chóng như vậy.

“Haha, tốt, tốt, rất tốt a”. Liên tục nói ba lần tiếng “Tốt” thể hiện tâm trạng của Hổ Kiền lúc này hài lòng đến thế nào. Đã từng điều tra mọi mặt tư liệu về Phạm Thiên, dù còn nhiều điều khiến hắn phải nghi ngờ nhưng không thể phủ nhận sự ưu tú đã đạt đến mức yêu nghiệt của Phạm Thiên. Bỏ mặc tiểu tử này gia nhập Già Nam với mục đích gì, miễn là không nguy hại tới học viện, hắn đều có thể mắt nhắm mắt mở tác thành cho Phạm Thiên. Bởi vì ở trên người Phạm Thiên hắn nhìn thấy một tương lai quang minh của học viện, cái tên Già Nam sẽ vì tiểu tử này mà danh chấn khắp đại lục.

Đang mường tường trong đầu viễn cảnh tươi sáng của học viện, thì một đạo thanh âm lanh lảnh, trong trẻo cất lên đem hắn từ trong suy nghĩ kéo về thực tại.

“Ca Ca… Ca Ca…”

“Muội ở đây…ở đây…” Từ trên người Ngân Lang nhảy xuống, nhanh nhẹn như tinh linh, tiểu Thanh Lân hướng về Phạm Thiên lao v·út mà đến.

Nhìn đạo thân ảnh nhỏ bé, ánh mắt to tròn kích động trước mắt, Phạm Thiên sắc mặt vui vẻ lập tức dang tay đón lấy tiểu bất điểm này ôm vào lòng.



Cánh tay nhỏ bé quấn chặt lấy Phạm Thiên như sợ hắn biến mất, tiểu Thanh Lân giọng nói nũng nịu kèm chút nức nở cất tiếng:

“Thanh Lân rất nhớ ca ca”.

Nghe được lời này của tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên nội tâm ấm áp, nhẹ nhàng vỗ về, an ủi, nói:

“Ta cũng nhớ muội, tiểu mập mạp”.

“Ca Ca đừng không bỏ lại muội nữa, được không?”. Yên lặng co rúc trong vòng tay của Phạm Thiên, bỗng dưng tiểu Thanh Lân có chút dãy dụa ánh mắt ngấn lệ nhìn chằm chằm Phạm Thiên hỏi.

“Sẽ không, tiểu bất điểm”. Cưng chiều nhéo nhéo khuôn mặt đô đô của tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên chắc nịch khẳng định.

Đạt được câu trở lời mong muốn, tiểu Thanh Lân vui vẻ “Ưm” một tiếng mới chịu ngoan ngoãn an vị trong lòng Phạm Thiên, cùng với Long Vũ chào hỏi, bắt đầu chơi đùa lên.

Một tay bế tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên tiếp tục cất bước tiến về chỗ của Nhã Phi bọn họ. Đứng trước Hải Ba Đông tinh thần phấn chấn, Mộc Chiến ổn trọng nghiêm nghị, Nhã Phi câu hồn vũ mị, Phạm Thiên khóe miệng hiện lên nụ cười, nói:

“Các vị, ta đã trở lại. Để mọi người chờ đợi lâu rồi”

“Đại nhân…” “Thiên Vương…” “Tiểu tử…” Ba người Hải Ba Đông đồng thời đáp lại, tâm tình mừng rỡ hiện rõ trên mặt.



Thấy tiểu Thanh Lân ngoan ngoan an vị trên người Phạm Thiên, Hải Ba Đông trong lòng như chút được gánh nặng, nhưng đồng thời cũng có chút chua chua, tiểu nha đầu này a… Bất quá, hắn rất nhanh liền đem tâm tình thu liễm, có tiểu tử này tại, thời gian tới của hắn liền có thể thanh nhàn, thư thái, cũng là lúc cùng Phạm Thiên tiểu tử bàn bạc một số chuyện.

Chứng kiến đội ngũ mọi người thần thái tự tin, tất cả đều theo chiều hướng tốt mạnh lên, Phạm Thiên trong lòng thỏa mãn.

Không nói đâu xa, tiểu mập mạp Thanh Lân trên người hắn này cũng đã bắt đầu bộc lộ yêu nghiệt thiên phú. Chỉ mới một năm thời gian, từ một nha đầu không chút tu vi, hiện tại cũng đã là Đấu khí lục đoạn. Tốc độ tu luyện có thể xưng khủng bố để hình dung.

Mặt khác, Mộc Chiến tiểu tử này cũng có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tu vi chỉ là Đại Đấu sư nhị tỉnh cảnh giới nhưng thể phách như hồng lô tản mạn nóng dực trương dương khí huyết, so với Lục Mặc sau khi đúc thành Huyền Ngọc Thể không chút thua kém, cùng đồng giai ma thú càng thêm mạnh mẽ.

Về phần Nhã Phi, dù tu vi, chiến lực không tiến bộ tấn mãnh như Mộc Chiến nhưng cũng đã đột phá Đấu giả, hơn nữa còn đạt đến Đấu giả ngũ tinh, cùng đám đệ tử thiên phú tru·ng t·hượng còn nhanh hơn mấy bậc. Không chỉ thế, cô nàng này xem ra càng lúc càng mê người, nhất cử nhất động đều mang theo vẻ câu hồn đoạt phách, nhìn vào ánh mắt như làn thu thủy kia, Phạm Thiên trong thoáng chốc cũng phải thất thần.

Thầm than một tiếng, đem cảm xúc này thu liễm, Phạm Thiên ánh mắt trở về lạnh nhạt như lúc đầu khiến Nhã Phi trong lòng có chút hụt hẫng nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.

Thời gian này nàng cũng suy nghĩ rất nhiều về cảm giác của mình đối với đối với Phạm Thiên, dù chưa rõ ràng nhưng nàng cũng không né tránh hay chối bỏ nó mà thật lòng với chính mình:

“Nàng ưa thích cảm giác an toàn, được che chở khi ở bên cạnh Phạm Thiên”

Nhã Phi không chắc đây là tình cảm nam nữ hay chỉ đơn thuần là bản thân muốn tìm kiếm cảm giác an toàn. Điều này làm nàng xoắn qu‎ýt suốt một thời gian nhưng hiện tại nàng cũng đã có quyết định của mình. Chính là, tất cả liền thuận theo tự nhiên, không tránh né, không kìm chế hay dũ bỏ, nếu bản thân mình thật sự có cảm giác với người thiếu niên trước mắt này. Khi đó, nàng cũng không ngại chủ động a.

Nghĩ vậy, Nhã Phi không khỏi có chút ngại ngùng, ánh mắt nhìn Phạm Thiên cũng vì vậy mà chất chưa ý nhị cùng tình cảm khó nói.

Phát giác được điều này, Phạm Thiên có chút nghi hoặc, nhưng hắn cũng không tiếp tục truy xét mà suy tư đưa mắt về phía hai người Nghiêm Hạo, Lâm Tu Nhai sau lưng Hải Ba Đông.

Khoan hãy nói, thiên phú kiệt xuất, còn dám đối với hắn bộc lộ chiến ý, không hề né tránh, kiêng sợ, Nghiêm Hạo cùng Lâm Tu Nhai hai người này đúng là hạt giống tu luyện thượng đẳng a.