Chương 63. Kết thúc - Ẩn tàng nguy cơ
Hai đạo công kích không chút nhún nhường đối chọi lẫn nhau tại trên thiên khung lan tỏa quang mang chói mắt thay thế thái dương chiếu rọi quảng trường khoảng không, rồi đột ngột ầm vang bộc phát như t·hiên t·ai hàng thế, bừa bãi tàn phá, hủy diệt hết thảy. Hư không tứ phía đều bị năng lượng bóp méo, văn vẹo xoắn nát hình thành hố đen giống như Thái Cổ Cự Hung Thao Thiết thôn hấp tất cả, đem Phạm Thiên cùng Hổ Kiền bao quát che lấp, biến mất khỏi tầm mắt của Hải Ba Đông đám người khiến vô số ánh mắt soi mói tập trung lại đây, tò mò không biết cuối cùng ai là người chiếm được thượng phong.
Ước chừng một khắc thời gian trôi qua, chịu đựng vô cùng vô tận thiên địa năng lượng tưới nhuần tẩy rửa, hư không khe nứt bắt đầu từng chút một hồi phục, trở lên rõ ràng. Lúc này, thân ảnh của Phạm Thiên, Hổ Kiền mới lần nữa xuất hiện trong trước mắt mọi người khiến bọn họ trầm trồ không ngớt.
Một đầu đen nhánh tóc dài cuồng dã buông thả sau lưng, trong hốc mắt, Sharingan thối lui về trạng thái tam câu ngọc, Phạm Thiên thân trên để trần phủ kín v·ết t·hương lờ mờ do kiếm khí gây ra, hơi thở có chút suy yếu nhưng cũng không mất đi khí phách bá tuyệt thiên hạ của mình, Long Vũ hóa thành tiểu xà quấn quanh hữu thủ, kim sắc xà đồng lãnh đạm chăm chú nhìn phía đối diện, vương giả khí tức trương dương, không hề thua kém lục giai ma thú.
Mặc dù có đôi chút chật vật nhưng Phạm Thiên chiến ý chưa từng đình trệ, ngạo nghễ đứng đó, trong một sát na hắn thậm chí đã nảy sinh ý niệm thi triển Hóa Long Bí thuật cùng Hổ Kiền vị viện trưởng này tiếp tục phân đua cao thấp nhưng ngẫm lại đành thôi. Dù sao, mục đích của hắn cũng đã đạt thành, hoàn toàn có thể xác định được thực lực của bản thân rốt cuộc ở tầng thứ nào.
Chỉ bằng thể phách cùng khí huyết chi lực, chiến lực hắn đã chạm đến Đấu Hoàng nhất, nhị tinh cảnh giới. Nếu kết hợp sử dụng năng lực ảo thuật cấp bậc Mangekyou Sharingan xuất bất kỳ ý, Đấu Hoàng thất tinh, bát tinh cũng sẽ bị hắn đùa bỡn trong tay, Bạch Triển chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cuối cùng, toàn lực không tiếc tiêu hao hồn lực sử dụng chung cực đồng thuật Susanoo, Đấu Hoàng đỉnh phong vô hạn tiếp cận Đấu Tông như Hổ Kiền vị viện trưởng trước mắt này hắn cũng dám tranh phong. Bất quá, không sử dụng hai loại đồng thuật đặc hữu mà Mangelyou Sharingan của hắn tự mang là Thiên Băng cùng Thần Diệt hoặc hồn lực của hắn cạn kiệt, người thua cuộc liền là hắn.
Thực tế, trận giao chiến vừa rồi hắn đã thất bại dưới tay Hổ Kiền, hơn nữa nếu không phải viện trưởng trong phút cuối chủ động tán đi lực lượng của đạo khủng bố kiếm ảnh kia, hắn sẽ không chỉ bị một chút ngoại thương đơn giản như vậy. Điều này, cũng xác thực suy đoán của hắn lúc trước rằng, thân phận của mình đã sớm bị viện trưởng biết được.
Bình tĩnh thu hồi tâm niệm, Sharingan cũng triệt để khép lại, Phạm Thiên hướng về Hổ Kiền cách đó không xa, dõng dạc lên tiếng:
“Viện trưởng, dừng ở đây thôi. Trận này, đệ tử cam bái hạ phong”
Mặc dù không có chật vật như Phạm Thiên, nhưng tiêu hao lượng lớn đấu khí cũng khiến Hổ Kiền sắc mặt giờ phút này có hơi tái nhợt, nghe được lời Phạm Thiên nói, đem hai tay chắp ở sau lưng, nhanh chóng không chế hơi thở có chút dồn dập của mình, một bộ cao nhân phong phạm, Hổ Kiền ánh mắt đánh giá Phạm Thiên hiện tại, trạng thái không có gì không ổn, vừa muốn cất lời, bất chợt ánh mắt nhìn thấy đống hoang tàn đổ nát phía dưới, hắn khóe miệng co rúm, giật giật mấy cái, phải mất vài hơi thở hắn mới bình ổn lại sao động trong lòng, hứng thú hỏi:
“Sao rồi, tiểu tử ngươi không tiếp tục trang nữa sao”.
Lương theo ánh mắt vừa rồi cùa Hổ Kiền đảo qua quảng trưởng học viện, Phạm Thiên có chút áy náy, cười khổ một tiếng, đáp:
“Không trang nữa”.
“Viện trưởng, lần này là ta tùy hứng rồi”
Nhìn vẻ áy náy hiện trên khuôn mặt của hắn, Hổ Kiền cũng không làm khó hắn, quảng trường kiến trúc bị phá hủy, tổn thất này đối với Già Nam học viện cũng chỉ là chín trâu hai hổ mất một sợi lông mà thôi, hơn nữa đám đệ tử cũng không có ai b·ị t·hương tổn, được quan sát cường giả đỉnh cao chiến đấu, tính toán, Già Nam học viện mới là người được lợi. Mặt khác, cho dù trận chiến vừa rồi là hắn kỹ cao hơn một bậc thắng hiểm, nhưng hắn chắc chắn, tiểu tử này còn ẩn giấu thực lực, mà lại ẩn giấu không ít chút nào a. Nhất niệm thoáng qua, Hổ Kiền cũng không keo kiệt đối với Phạm Thiên cất lời khen tặng:
“Tiểu tử, Thiên Vương, danh xứng với thực a”.
Lời này của hắn cũng không phải tùy tiện nói chơi, thực lực của Phạm Thiên hoàn toàn đáng để hắn coi trọng, tán thành. Cùng thế hệ thanh niên tài tuấn thời đại này, hắn dám khẳng định, cho dù có là Trung Châu, muốn tìm được người sánh vai cùng Phạm Thiên cũng là hiếm như lông phượng sừng lân. Tương lai không lâu nữa, tiểu tử này sẽ trở thành người hắn phải ngưỡng vọng nhìn lên.
Cảm nhận được sự chân thành, thật tâm của viện trưởng, Phạm Thiên khóe miệng hiện lên nụ cười nhưng hắn cũng không vì vậy mà kiêu ngạo, bành trướng, vẫn bình tĩnh giữ vững bản tâm, đạm nhiên nói:
“Chỉ là tiểu tiểu uy danh mà thôi, không đáng nhắc tới. Cùng viện trưởng ngài so sánh, ta vẫn còn kém nhiều lắm”
“HaHa, tiểu tử, ngươi lời này là muốn chiết sát lão phu a”.
“Nếu tiểu tử ngươi không lưu thủ, e rằng lão phu hiện tại cũng không tốt chút nào”. Nghe Phạm Thiên nói, lại nhìn đấu khí chỉ còn không tới ba thành trong đan điền, Hổ Kiền cảm khái, bông đùa lên tiếng.
“Ngài đã nghĩ nhiều rồi, viện trưởng”. Nhẹ lắc đầu một cái, Phạm Thiên không nói gì hơn, chỉ đơn giản phủ định. Hắn cũng không thể nói với vị lão nhân này rằng, ta nếu như toàn lực, ngài ngay cả phản kháng năng lực cũng sẽ không có. Như vậy, đối với Hổ Kiền viện trưởng đả kích có chút lớn a.
Nhìn Phạm Thiên không kiêu ngạo, không tự ti lão luyện, kín kẽ cùng mình đối đáp, không chút nào giống mao đầu tiểu tử, tuổi trẻ khí thịnh. Hổ Kiền càng thêm tán thưởng trong lòng. Cũng không cùng hắn thêm dông dài, liền dẫn đầu tiến về chỗ mấy người Hải Ba Đông bọn họ, vừa đi vừa nói:
“Cùng lão phu xuống dưới đi thôi. Có người xem chừng không kìm được muốn gặp ngươi ngay lập tức a, HaHa”.
Thân hình đi tới bên cạnh Hổ Kiền, cùng nhau đồng hành, Phạm Thiên ánh mắt cưng chiều nhìn về đạo thân ảnh nhỏ bé ra sức vẫy tay bên dưới, cặp mắt to tròn kích động phía dưới, tại trong vô thức đẩy nhanh tốc độ.
…
Như cùng hư không hòa làm một thể, hắc sắc vân vụ che phủ quanh thân, hai đạo thân ảnh, một già nua quắc thước, một trẻ tuổi bất phàm đang âm thầm quan sát Phạm Thiên, mỗi người một tâm trạng bất đồng, nhất là lão nhân, ánh mắt sát khí như hóa thành thực chất, sắc mặt tựa lệ quỷ, như muốn đem Phạm Thiên băm thây vạn đoạn khiến không khí xung quanh hai ngươi vô cùng áp lực, tràn ngập cảm giác hung bạo.
Thấy Hổ Kiền cùng Phạm Thiên kết thúc giao chiến, cũng không có như trong tưởng tượng của mình đánh đến lưỡng bại câu thương. Bất phàm thanh niên liếc qua lão giả bên cạnh, thản nhiên lên tiếng:
“Thế nào, thù nhân trước mắt, cứ như vậy mà từ bỏ sao, Ngân Lão”
“Hừ. Hàn Phong, ngươi không cần khiêu khích lão phu. Ta tự có tính toán của mình”. Lão giả thanh âm khàn khàn tàn độc cất lên nhìn chằm chằm người thanh niên đứng bên lúc này, đáy mắt hiện lên vẻ kiêng kị. Hắn không phải ai khác, mà chính là Ngân bào lão giả từng tập kích Phạm Thiên. Mà người thanh niên trên mặt vẫn luôn duy trì nụ cười bất biến này, thân phân rất không tầm thường, là đại danh đỉnh đỉnh, chủ nhân của Phong Thành, Lục phẩm đỉnh phong Luyện Dược Sư, Dược Hoàng Hàn Phong.
“Ồ, vậy thì có chút đáng tiếc, bản hoàng vốn nghĩ, đột phá Đấu Tông, Ngân Lão ngài sẽ lập tức tìm tiểu tử kia báo thù, không ngờ… HaHa”. Không nói hết câu, Hàn Phòng khóe miệng liền vang lên tiếng cười khiến Ngân Lão trong lòng lửa giận hừng hực, nhưng hắn cũng không đối với Hàn Phong làm ra động tác gì. Hai người bọn hắn đang đứng chung một chiếc thuyền, muốn báo thù cho đại ca của mình, hắn không thể không mượn lực lượng của Hàn Phong.
Hơn nữa, hắn đột phá Đấu Tông cũng là Hàn Phong xuất thủ trợ giúp mới thành, hiện tại không phải lúc trở mặt. Dù vậy, với thực lực hiện tại, đối với Hàn Phong người này hắn không dám có chút buông lỏng, phân tâm. Đừng nhìn Hàn Phong hắn lúc nào cũng một bộ tươi cười ấm áp như gió xuân nhưng tích cách so với độc xà còn âm hiểm hơn vô số lần.
Thu hồi tạp niệm, kìm chế sát khí cùng lửa giận trong lòng, nhìn thân ảnh Phạm Thiên phía xa, Ngân Lão thần sắc nghiêm nghị, lên tiếng nói với Hàn Phong:
“Đừng coi thường hắn, tiểu tử này không đơn giản, lúc đầu cũng chính là vì chúng ta quá coi thường hắn, đại ca ta mới mất đi tính mệnh”.
“Loại người này ẩn dấu thực lực quá sâu, tiềm lực dường như vô hạn, nếu có thể làm bạn thì đừng bao giờ trở thành kẻ thù của hắn”
“Nhưng nếu đã là kẻ thù, một khi đã ra tay, tuyệt đối phải nhất kích tất sát, không để hắn có bất kỳ cơ hội nào phản kháng”.
“Nếu không người thất bại cuối cũng vĩnh viễn sẽ là ngươi mà thôi”.
Hơi dừng một chút, chăm chăm hướng Hàn Phong, Ngân Lão băng lãnh tiếp tục:
“Còn nữa, đừng cho rằng lão phu không biết tâm tư của ngươi”.
“Chỉ vì một cuốn Địa giai đấu kỹ, không đáng giá ngươi chú tâm đến tiểu tử kia như vậy. Mục đích thật sự của ngươi rốt cuộc là gì”
Không chút né tránh ánh nhìn của Ngân Lão, Hàn Phong sắc mặt thong dong cười nói: “Ngân Lão ngài đa tâm rồi, ta không có mục đích gì cả, chỉ là nhất thời có hứng thú đối với tiểu tử kia mà thôi”.
“Không biết câu trả lời này có khiến ngài hài lòng”.
Điệu bộ này của Hàn Phong khiến Ngân bào lão giả không thể đoán được trong lòng của hắn rốt cuộc đang nghĩ những gì.
Nhìn Hàn Phong một cái thật sâu như muốn xem thấu nội tâm của hắn, Ngân bào lão già chẳng nói chẳng giằng liền xoay người rời đi, bỏ mặc Hàn Phong một mình ở lại.
Đưa mắt xem Ngân Lão bóng lưng khuất dần, Hàn Phong song đồng hiện lên tia sáng sắc bén nguy hiểm, thì thầm:
“Có chút phiền phức a. Thực lực đột phá liền không phân rõ chủ thứ rồi ư?”
“Hừ. Tốt nhất lão bất tử ngươi đừng làm hỏng chuyện của bản hoàng, nếu không…”.
Lạnh lùng thu liễm tâm tình, Hàn Phong thân ảnh theo đó cũng hóa thành tàn ảnh biến mất phía chân trời.