Chương 60. Thiên Vương Oai 3
Thân hình từ trên thiên không lao xuống, hóa thành một đạo hỏa tuyến như vẫn thạch hàng lâm đại địa, Bạch Triển trên người khoác lục giai bảo giáp, đấu khí che chắn toàn thân, đem phong bạo, kình lực xung kích ngạnh kháng liều mạng nhằm hướng thần bí nhân mà đến. Hắn chỉ có duy nhất một cơ hội lần này, khi mà kẻ này đang bị năng lượng cuồng bạo vây nhốt, hạn chế năng lực di động.
“Giết…” Hét lên một tiếng thật lớn cổ vũ tinh thần, theo đó, Bạch Triển thân ảnh biến mất bên trong khói bụi mịt mù cùng cuồng phong gào thét.
Chịu đựng cảm giác đau nhói do hồn lực bị năng lượng hỗn loạn tổn thương, chỉ vài hơi thở qua đi, Bạch Triển trong lòng vui vẻ vì đã xác định được vị trí của hắc bào nhân, ưng dực kết hợp bộ pháp nhanh chóng hướng về Phạm Thiên lao đến, ưng chảo nhắm thẳng yết hầu của hắn mà công kích. Mặc dù hỗn loạn năng lượng cùng với không gian bị xé rách khiến hắn không thể “nhìn” rõ trạng thái của thần bí nhân hiện tại, nhưng hắn tin tưởng gánh chọn nhất kích toàn lực của mình, hắc bào nhân không c·hết cũng sẽ trọng thương.
Mang theo tự tin ngập tràn, Bạch Triển xé mở tất cả trướng ngại cản đường, băng băng tiến lên, khóe miệng hiện lên nụ cười chiến thắng, nhưng chính vào lúc này, thời điểm sắp sửa tiếp cận mục tiêu, lông tóc của hắn bỗng nhiên dựng đứng, một cảm giác dợn tóc gáy bao phủ toàn thân, linh giác như hồng chung đại lữ báo động, không dám chần chờ, Bạch Triển lập tức mạnh mẽ dừng lại thân hình, vội vàng trấn áp đấu khí sôi trào trong cơ thể, vừa muốn lùi lại, bất quá tất cả đã muộn, so với hắn, hành động của Phạm Thiên càng thêm nhanh chóng.
Thu hồi Susanoo, để mặc kình lực đánh lên thân thể đang được khí diễm bao bọc, cảm thụ hồn lực tiêu hao ba thành có hơn, Phạm Thiên cái mày hơi nhíu lại cảm khái, hắn đã đánh giá thấp lực lượng ẩn chứa bên trong chiêu thức vừa rồi của Bạch Triển. Thu liễm tâm tình, Mangekyou Sharingan băng lãnh nhìn Bạch Triển kinh hồn táng đảm trước mắt khi chứng kiến bản thân không chút tổn thương, thậm chí đấu bồng còn không có một vết rách, không do dự Phạm Thiên cấp tốc phát động ảo thuật năng lực công kích Bạch Triển.
Tinh thần hoảng loạn khiến Bạch Triển dể dàng bị Phạm Thiên kéo vào không gian ảo thuật. Nhìn hai màu đen trắng, vô số bánh răng huyết sắc tà đồng găm đầy hắc bạch thế giới. Bạch Triển thất thần trong sát na, tâm tình chìm xuống đáy cốc, hắn biết mình đã trúng huyễn thuật của đối phương, thế nhưng thân là Bát tinh đỉnh phong Đấu Hoàng, hắn ý chí lực cũng không phải hạng phàm tục, chỉ phút chốc liền ổn định tâm thần, hồn lực như thủy triều làn tràn mà ra, như sóng biển ngập trời điệp lãng bất tận phá tan huyễn thuật không gian. Không quá một giây đồng hồ ý thức đã trở về thân thể. Nhưng cao thủ chiến đấu, chỉ cần một cái chớp mắt cũng đủ để thay đổi chiến cục.
Nghênh đón Bạch Triển lúc này là liên miên bất tuyệt công kích của Phạm Thiên. Song quyền hung mãnh huy động để lại quyền ảnh, quyền phong gào thét sắc bén như hàn phong, khí huyết kình lực gầm thét phun trào, chỉ trong chớp mắt Phạm Thiên đã đánh ra mấy chục quyền, như cuồng phong vũ bão oanh kích lên mọi bộ vị trên thân thể Bạch Triển.
Đấu khí, lục giai bảo giáp dưới vô song lực lượng của hắn lần lượt bị xuyên thủng, bá đạo cương kình mất đi ngăn cản đem Bạch Triển đánh bay mấy chục trường, từ trong khu vực hỗn loạn mịt mù, kéo theo nhất tuyến khói bụi bắn thẳng ra ngoài. Dọc đường tất cả vật cản đụng độ đều bị xuyên phá, lăn lộn mấy chục vòng mới có thể chật vật dừng lại.
Phía xa, khu vực chiến đấu, đám đệ tử học viện cùng mấy người Mộc Chiến chỉ nghe thấy từng tiếng đấu khí v·a c·hạm sinh ra nổ mạnh không dứt bên tai như pháo kích không ngừng vang vọng, cỗ năng lượng dao động hùng hồn kia, dù cho cách xa trăm dặm vẫn có thể mơ hồ phát hiện. Những tiếng động này đến nhanh mà đi cũng nhanh, bọn hắn chỉ kịp nhìn thấy một đạo thân ảnh như đạn pháo từ trung tâm phong bạo bị oanh kích bắn thẳng ra ngoài. Chờ cho thân ảnh kia dừng lại, cả đám liền trợn mắt há mồm kinh hãi trước thảm trạng của của hắn.
Đạo bào rách nát tả tơi, bảo giáp cũng đã tràn ngập mạng nhện vết rách, triệt để mất đi bảo quang, một chân quỳ gối chống đỡ thân thể, từng đạo tiên huyết kèm theo nội tạng mảnh vỡ chảy qua khóe miệng, gian nan hít từng ngụm không khí điều dưỡng thân thể. Bạch Triển tâm thần khẩn trương chìm vào thể nội quan sát một vòng, kết quả, hết sức bết bát, cốt cách tràn đầy vết nứt, tạng phủ tổn thương nghiêm trọng. Lúc này, Bạch Triển khuôn mặt đâu còn vẻ tự đắc ban đầu, thay vào đó là sự sợ hãi ngưng trọng cùng cực.
Đứng tại sau lưng Hổ Kiền, Bạch Trình chứng kiến thảm trạng của gia gia, trong lòng kinh hãi vội chạy đến, kêu lên:
“Gia gia…”
Nghe được tiếng gọi của tôn nhi, gắng gượng chịu đựng cảm giác suy yếu mệt mỏi cùng đau đớn, Bạch Triển đưa tay ra hiệu cho Bạch Trình dừng lại không cần tiến đến, ánh mắt phòng bị nhìn về phía đạo thân ảnh ẩn hiện bên trong khói mù kia. Chiến đấu còn chưa kết thúc, lúc này để cho Bạch Trình đến gần, sẽ chỉ liên lụy hắn mà thôi.
Phong bạo đem quảng trường ngoại viện Già Nam phá hư rối tinh rối mù, sau một khắc, gió lốc thổi quét cũng dần dần suy yếu, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán để rồi lưu lại chỉ là một đống hỗn độn. Bầu trời hôn ám thoáng chốc khôi phục trong xanh, đại bộ phận quảng trường bị dư ba chiến đấu khuếch tán đã hóa thành phế tích, đám đệ tự học viện giờ phút này đã sớm hướng địa phương bên ngoài thối lui né tránh dư ba lan đến, cặp mắt vẫn không rời nửa bước chăm chú nhìn về hướng khu vực trung tâm, nơi đang diễn ra giao chiến.
“Lộc cộc… Lộc cộc”.
Hắc sắc đầu đồng phần phật trong gió, Phạm Thiên cất lên từng bước chậm rãi từ tốn tiến về hướng Bạch Triển, không chút vội vàng. Nhìn thấy đối phương bộ dáng ngưng trọng phía trước, dường như muốn nói gì đó. Đáng tiếc, một khi đã xác định là địch nhân, Phạm Thiên sẽ không cùng kẻ địch của mình dông dài, không cho Bạch Triển bất cứ cơ hội nào cất lời, Mangekyou Sharingan một lần nữa thi triển ảo thuật năng lực, Bạch Triển hồn lực tiêu hao quá mức cùng với trọng thương trạng thái không chút huyền diệu tiếp tục một lần nữa bị trúng chiêu. Chờ hắn phản ứng lại, thoát khỏi huyễn thuật đã không kịp.
Phạm Thiên thôi động Soru(Thế) một cái thuấn di đến trước người Bạch Triển, tại trong cặp đồng tử co rút như kim châm của hắn, một cước đạp ra, lực lượng toàn lực triển khai, “Phanh” một tiếng trầm đục vang vọng trên khắp quảng trường phế tích, Bạch Triển thân thể cong lại như tôm luộc bắn thẳng về phía xa, không chút kháng cự.
Cắn răng chịu đựng đau đớn, gian nan chống đỡ thân thể đứng dậy từ trong hố sâu đầy toái thạch, bụi mù, Bạch Triển trong lòng vô cùng biệt khuất cùng sỉ nhục, cặp mắt đỏ bừng tơ máu căm hận nhìn Phạm Thiên thét lên:
“Ngươi, khinh người quá đáng”.
Một lần lại một lần, hắn bị thần bí nhân trước mắt bỉ ổi sử dụng ảo thuật công kích, lặp đi lặp lại trước toàn bộ đệ tử Già Nam học viện b·ị đ·ánh không sức hoàn thủ, hắn là Ưng Hoàng, lão tổ của Bạch gia thống trị cả một địa vực, người người kính ngưỡng, ở trong Hắc Giác cũng là đỉnh cấp cao tầng. Vậy mà hôm nay, mặt mũi toàn bộ mất hết, ngay cả tính mạng của mình cùng tôn nhi cũng không chắc có thể bảo vệ, cảm giác này làm hắn biết bao khuất nhục, giận dữ.
Nhàn nhạt nhìn Bạch Triển gào thét đối diện, Phạm Thiên, hai tay kết thành hổ đầu thủ ấn, kinh khủng áp lực không khí hội tụ quanh thân, giọng nói cuồng lãnh, bá đạo vang lên:
“Bản vương liền tôn trọng ngươi ngay đây”.