Chương 56. Kẻ thù thấy nhau đỏ mắt
Hữu thủ phát lực đem đối thủ “Phanh” một tiếng đánh xuống bình đài kết thúc cuộc chiến, ánh mắt vừa muốn nhìn sang quan sát Mộc Chiến, Lục Mặc sau lưng lông tóc bỗng dưng dụng đứng, cảm giác cực độ nguy hiểm bao phủ toàn thân, lính giác điên cuồng truyền đến cảnh báo, không dám chần chừ chút nào, hắn cấp tốc thi triển Huyền Ngọc Thể khiến thân thể trong nháy mắt hóa thành ngọc chất, tại sát na khi kình lực từ phía sau sắp chạm đến mình, Lục Mặc khí huyết điên cuồng thiêu đốt, Huyền Ngọc Thể thôi động đến cực hạn, ngạnh kháng công kích của đối phương.
Đồng thời một cỗ quen thuộc cùng hồi ức lóe lên trong đầu hắn. Hồi ức về kẻ cùng với Cẩm Vân ra tay phế bỏ hắn.
“Phanh”.
Thanh âm trầm đục vang vọng một góc quảng trường, thân thể bị kình lực tác động bắn mạnh về phía trước, gắng gượng chịu đựng cảm giác đau nhói sau lưng, thân thể trong hư không nhanh chóng xoay người ổn định trọng tâm, Lục Mặc lúc này khóe miệng tiên huyết ẩn hiện. Ánh mắt đỏ bừng kèm theo sâm nhiên sát khí nhìn chằm chằm người đánh lén mình vừa rồi, giọng nói khàn khàn chất chứa thù hận bất cộng cái thiên, gào lên:
“Bạch Trình, thì ra là tên tiểu nhân ngươi”.
“Hừ”. Hừ lạnh một tiếng, Bạch Trình thấy Lục Mặc hóa thân ngọc nhân đón nhận nhất kích toàn lực của mình vẫn chưa mất sức chiến đấu, trong lòng âm trầm một mảnh:
“Huyền Ngọc Thể. Khốn kiếp”
“Hắn kinh mạch không phải đã bị ta phế rồi sao”.
“Vì sao còn có thể luyện hóa Huyền Ngọc quả”.
Sắc mặt trở lên tàn độc cùng với sự ganh ghét điên cuồng sâu trong nội tâm, Bạch Trình, đấu khí càng thêm cuồng bạo, không cho Lục Mặc có cơ hội nghỉ ngơi hồi phục, chân đạp Đấu kỹ thân pháp Huyền Hỏa Bạo. “Ầm” một tiếng, tại chỗ chỉ để lại dấu chân hằn sâu trên mặt đá hoa cương cứng rắn, Bạch Trình kéo theo tàn ảnh nháy mắt di động xuất hiện trước người Lục Mặc, hữu thủ cuồn cuộn đấu khí ngưng tụ, lạnh lùng thét lên một tiếng thi triển công kích:
“Đấu kỹ - Địa Hỏa Âm Sát”.
Miệng ngậm Tứ phẩm Khí Huyết Đan cùng chữa thương Bách Lộ Đan, đồng tử co rút nhìn đòn t·ấn c·ông của Bạch Trình, Lục Mặc khí huyết chi lực không chút tiếc rẻ b·ạo đ·ộng mà ra quấn quanh ngọc thủ cùng với Bạch Trình một chỗ v·a c·hạm.
“Ầm…Ầm…Ầm…”
Tại điểm v·a c·hạm, cuồng bạo năng lượng bộc phát đem cả hai liên tục chấn lui, xung quanh mười trượng tạp vật tất cả đều bị thổi bay. Động tĩnh to lớn đem mấy người Lâm Tu Nhai ánh mắt đều thu hút đến nơi này. Đặc biệt là Nghiêm Hạo, chứng kiến Lục Mặc bộc phát lực lượng không thua kém gì mình, song đồng như hai cái đèn phá chiếu sáng, chiến ý treo cao rục rịch muốn thử.
“Phanh…Phanh…Phanh…”
Song cước đạp đại địa không ngừng tá lực khiến mặt đất run rẩy liên tục vỡ nát mới khiến thân thể dừng lại, Lục Mặc cưỡng ép khí huyết sao động, hai mắt tràn ngập tơ máu, ác liệt chăm chú nhìn lấy Bạch Trình ở phía đối diện, hiện tại sắc mặt vô cùng khó coi, cánh tay vừa mới giao thủ cùng Lục Mặc giờ đang chắp sau lưng không ngừng co ra duỗi vào giảm bớt đau đớn, nghiêm nghị thầm hỏi:
“Lực lượng thật khủng bố, là Huyền Ngọc Thể sao?”.
Ánh mắt tại trong hư không tiếp xúc bắn ra hỏa quang, gần như nhất quán, không chút nghỉ ngơi, cả hai tức tốc lao lên cùng một chỗ giao thủ.
Thôi thúc trong cơ thể năng lượng lao nhanh, Bạch Trình song chưởng huy động cuồng bạo kình lực, khí thế hung hăng, phô thiên cái địa hướng Lục Mặc xuất kích.
“Đấu kỹ - Liệt Diễm Phần Thiên”
Hỏa diễm bạo liệt dẫn đến đầy trời hoa lửa, giữa thiên địa phảng phất chỉ còn lại một mảnh hỏa hồng màu sắc che phủ, cuồng bạo năng lượng hóa thành hỏa luân vù vù đem toái thạch trên sân hút vào quấn quanh trong đó, trên đài cao đám đệ tử quan chiến cơ hồ đã không thấy rõ bóng hình của Lục Mặc cùng Bạch Trình. Nhưng nhìn thế công ác liệt của Bạch Trình, một tay hỏa thuộc tính đấu kỹ xuất thần nhập hóa, mọi người không khỏi hoảng sợ thất sắc, chấn kinh vì thực lực của Bạch Trình thể hiện.
Hỏa luân cuốn theo đại thế lóe lên một cái từ phía trên cao như vẫn thạch lao xuống, ngoài tràng thi đấu, mọi người vẻn vẹn chỉ có thể nhìn thấy ở giữa sân, sàn đấu như bị hỏa ngưu cày xới qua một lần, ngay sau đố là t·iếng n·ổ đinh tai nhức óc vang lên, mà phương hướng thình lình chính là chỗ Lục Mặc đang đứng.
Chứng kiến cảnh này, đám người vô thức nuốt một ngụm nước miếng:
“Công kích khủng bố cỡ này chỉ sợ ngay như bát tinh, thậm chí cửu tinh đại đấu sư b·ị đ·ánh trúng cũng phải trọng thương tại chỗ. Đây chính là thực lực chân chính của thập đại thiên tài ư?”
Mấy người Mộc Chiến khuôn mặt cũng dị thường ngưng trọng, Bạch Trình giờ phút nay bộc lộ thực lực đã hoàn toàn siêu việt hiểu biết của bọn họ đối với hắn. Lúc này, ba người bọn hắn lấy tam tài trận thế phòng bị lẫn nhau tập trung quan sát Lục Mặc cùng Bạch Trình giao thủ, không muốn bỏ lỡ bất cứ thời khắc nào. Dù vậy bọn họ cũng không hề có ý tứ xuất thủ. Thân là thiên tài, bọn hắn có kiêu ngạo của bản thân, đánh lén hành vi này, bọn hắn khinh thường ra tay.
Không phải ai cũng giống Bạch Trình có thể âm hiểm như vậy.
Hơn nữa, giữa hai người này dường như có thù oán cá nhân, bọn hắn càng không muốn xen vào trận chiến này.
Bên trong lớp tro bụi bao phủ bình đài, Lục Mặc giống như tại nhất kích khủng bố vừa rồi của Bạch Trình đã tan thành tro bụi, nửa điểm tiếng động cũng không có.
Hai tay đã xuất hiện tình trạng cơ bắp căng cứng, kinh mạch đau nhức do quá mức vận chuyển đấu khí mà buông lỏng, sắc mặt Bạch Trình có chút tái nhợt, trên trán nhỏ xuống vài gọt mồ hôi lạnh. Hít sâu một ngụm không khí ngẩng đầu nhìn về phía đám bụi mịt mùi không chút động tĩnh kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, Liệt Diễm Phần Thiên là huyền giai cao cấp đấu kỹ, một trong tuyệt học của Bạch gia hắn, cũng là đấu kỹ cao cấp nhất hắn nắm giữ được. Năm đó, khi ở Hắc Giác vực lịch luyện, hắn từng bằng vào một chiêu này, đánh trọng thương một gã Đại Đấu sư đỉnh phong không kịp phòng bị, sau đó lấy thủ cấp của đối phương. Hắn tin tưởng, cho dù thực lực của Lục Mặc có thể so sánh ngang ngửa với hắn, nhưng cũng tuyệt đối không có khả năng bảo trụ dưới chiêu số này.
Giữa sân, bụi mù dần tan, một mảnh im lặng bao quanh quảng trường, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn chăm chú nhìn vào sân đấu. Mọi người rất muốn biết Cô Lang Lục Mặc đến tột cùng có khả năng chống đỡ nổi phong vân do Bạch Trình chân chính ra tay hay không?
Bất chợt, trong ánh mắt chờ mong của khán giả, một đạo thân ảnh tựa như thuấn di “Ầm” một cái, toàn bộ lực lượng khai hỏa, từ trong đống tro tàn, khói bụi bắn ra, nhằm thẳng hướng Bạch Trình cặp mắt đang trợn trừng sợ hãi.
Ngọc quyền mang theo bá đạo kình khí cùng cuồng b·ạo l·ực lượng, dù chưa chạm vào người, Bạch Trình làn da đã thấy đau nhói như bị kim châm. Cắn rặng nhịn đau, hai chân như điện, nhoáng một cái thân hình như quỷ mị nhanh chóng thối lui mấy thước.
Nhưng Lục Mặc không hề có ý tác thành cho hắn.
Vừa mới triệt thoái khỏi phạm vi công kích của Lục Mặc, còn chưa kịp làm ra ứng đối thì đã thấy tàn ảnh chớp giật, Lục Mặc thoáng cái lạnh lùng đứng trước người hắn, song quyền điên cuồng xuất ra mười mấy đạo công kích nhắm tới khắp các bộ vị trên thân thể Bạch Trình, từng quyền từng quyền đánh tới, kéo theo hàng loạt thanh âm trầm đục, giòn giã vang lên trong đấu trường.
“C·hết tiệt”.
Từng trận đau đớn tại khắp nơi thân thể khiến Bạch Trình trong lòng đại nộ, công kích của Lục Mặc toàn bộ đều là cận thân chiến đấu, lại hết sức lăng lệ, ác liệt khiến hắn chưa kịp từ suy yếu khôi phục, chỉ có thể bị động chịu đòn, vô lực phản kháng. Mặc dù hắn thi triển thân pháp Huyền Hỏa Bạo có thể tạm thời kéo giãn cự ly nhưng Lục Mặc giờ phút này tốc độ truy kích tăng vọt mấy cái cấp độ so với trước đó. Bất kể hắn cố gắng ra sao cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Ngươi lui hai thước, ta cũng lập tức tiến hai thước, Lục Mặc thủy chung đều thi triển cận thân công kích chiến đấu cùng Bạch Trình, không cho hắn có cơ hội phản công. Mà dưới tình huống chỉ có thể cận thân chiến đấu, cùng Lục Mặc cận thân bác đấu, đối với Bạch Trình quả là một hồi đại bi kịch…
Còn tiếp????