Chương 55. Đại hỗn chiến
Ngay sau khi tất cả đã tiến vào quảng trường, Hổ Kiền quét mắt một vòng, cao giọng hỏi: "Các ngươi hiểu quy tắc trận đấu chứ?"
Nghe câu hỏi của Hổ Kiền, tất cả đệ tử học viện bên trong trường đấu nhất thời chỉnh tề ứng thanh hô:"Hiểu!"
Hổ Kiền bàn tay chậm rãi giơ lên, trước vô số ánh mắt nhìn chăm chú, từ từ nói: "Tốt, nếu tất cả đều hiểu được, vậy ta tuyên bố: Vòng đấu loại cuối cùng chọn lựa vào nội viện. Bắt đầu!"
“Ầm!”
Theo Hổ Kiền bàn tay hạ xuống, trường đấu vốn đang im lặng bỗng ầm lên một tiếng, mấy chục đạo đấu khí không đồng nhất về màu sắc trong giây lát bộc phát khiến người ta hoa cả mắt. Theo từng đạo từng đạo âm thanh trầm đục truyền ra, bóng người ở giữa sân cấp tốc di động. Đại đa số mọi người đều thối lui bay về bên cạnh quảng trường, bởi vì bọn họ đều hiểu, tại đây, nếu đứng ở giữa sân thì sẽ trở thành địch nhân và mục tiêu công kích của tất cả mọi người.
Trên khán đài đã bắt đầu bùng nổ, vô số âm thanh kích động, chói tai vang tận mây xanh, và cũng có rất nhiều người hét đến khàn cả họng để trợ uy cho những người dự thi. Trường hợp đại đối chiến khổng lồ này, so với những trận đầu lần lượt, tuần hoàn đơn thuần thì càng thêm kích thích.
"Haha, chủ ý của viện trưởng rất tốt a, tuy rằng không phải là tuyệt đối công bằng nhưng trong tình huống phải phòng bị đối phương âm thầm hạ thủ sẽ dễ dàng bồi dưỡng được tố chất chiến đấu cho đám tiểu tử này. Hơn nữa liên thủ với nhau cũng sẽ dần hiểu được kỹ năng phối hợp với đồng dội. Ý kiến này quả thật không tồi."
Nhìn tràng hỗn chiến bên trong, ở vị trí trung tâm bên trên khán đài, một lão nhân ngồi bên cạnh Hổ Kiền cười nói.
"Ta cũng là do xem những trận đấu trước đây đến phát chán, vì vậy muốn thay đổi cách thức thi đấu một chút thôi. Hiện giờ xem ra quả nhiên không tệ. Song, có một vài tên đệ tử thường ngày ít giao tiếp, xung quanh đều là địch nhân, khó có thể tin tường người ở sau lưng hỗ trợ liền phải nỗ lực không ít." Hổ Kiền cười tủm tỉm nói một tiếng, ánh mắt nhìn về phía chiến đấu tràng.
Lúc nãy bên trong trường đấu, từng người đấu nhau. Nhưng rõ ràng rất nhiều người sợ bị người khác âm thầm đánh lén cho nên khi cùng người khác giao thủ, cũng chỉ vừa chạm tới liền lui về phía sau, không dám ra tay toàn lực. Ánh mắt không ngừng nhìn về bốn phía, nếu lâm vào phạm vi công kích của người khác lập tức tựa như chim sợ cành cong, nhanh chóng rút lui hoặc là công kích đối phương.
Tuy rằng bên trên bình đài lúc này đang vô cùng hỗn loạn nhưng khi đã có liên tiếp bảy, tám người bị luân phiên công kích đến hộc máu mà văng ra ngoài trường đấu thì đã có một số người thông minh hơn. Một vài người ngày thường có quen biết liền vội vàng nói tốt để mượn sức. Những người còn lại chỉ còn biết lui về sau để tìm kiếm những người cũng đơn độc như mình hợp lực. Mặc dù loại tổ hợp tạm thời này có độ tín nhiệm không cao lắm nhưng bất kể ra sao đó cũng là biện pháp duy nhất bây giờ.
Nắm trọng tay Thâm Hải Huyền Thiết đúc thành trọng trùy, Nghiêm Hạo cùng Lâm Tu Nhai đối trọng lẫn nhau, kim sắc đấu khí cùng thanh sắc đấu khí từ trong cơ thể thẩm thấu mà ra, hai cỗ khí tức hùng hồn đem hai người bao lấy. Bị hai cỗ khí tức này chấn nh·iếp, đám người tham gia thi đấu cũng không dám tùy ý tiếp cận.
Ở một bên khác bình đài, Mộc Chiến sắc mặt ngưng trọng toàn lực vận chuyển hoàng sắc đấu khí nhìn Lục Mặc đang được bá đạo cương mãnh khí huyết chi lực bao phủ ở phía đối diện, tinh thần tập trung cao độ không dám mảy may phân tâm. Ngay từ khi vừa bắt đầu tràng đại chiến nay, hắn đã bị đối phương khóa chặt khí tức.
Nhưng dù vậy bốn người bọn hắn cũng không vội vàng giao thủ, bởi vì bọn hắn biết rõ trường hỗn chiến này sẽ không kéo dài. Chỉ cần đám người của Bạch Trình động thủ, sẽ rất nhanh thôi, trường hỗn chiến này chỉ còn mấy kẻ mạnh có thể tồn tại. Khi hỗn loạn kết thúc đó mới là lúc mấy người bọn hắn chính thức ra tay.
Bên trên khán đài, vô số tiếng thét to làm rung động quảng trường. Trong đài quyết đấu, không ngừng có tuyển thủ b·ị đ·ánh văng ra ngoài. Đồng thời, những người ghi chép trận đấu đã sớm xuất hiện ở xung quanh, cấp tốc ghi lại danh tự tuyển thủ vẫn còn ở trong trường đấu vào sổ.
Theo thời gian, tiếng la hét cũng chậm rãi trôi qua. Ở giữa sân, hỗn chiến đã giảm đi rất nhiều, càng ngày càng nhiều người kết hợp tạo thành tiểu đoàn đội tiến hành vây công đám người Mộc Chiến, Lâm Tu Nhai.
Ánh mắt quét qua một vòng, bốn người Mộc Chiến, Lục Mặc, Lâm Tu Nhai cùng với Nghiêm Hạo đạt được nhất trí, ăn ý hô lên một tiếng, trong phút chốc liền từ bỏ cử chỉ yên lặng theo dõi. Bốn đạo Đấu khí và Khí huyết hạo đãng như thủy triều mà ra chiếm cứ tứ phương bình đài, bọn hắn thân ảnh như chớp giật di động giữa địch nhân, lấy thực lực Đại Đấu sư bộc phát quét ngang toàn trường. Một phần tâm thần cũng không quên phân ra quan sát, phòng bị Bạch Trình đám người.
Trong tay trường thanh sắc trường kiếm rung lên, mũi chân khẽ nhẹ tựa gió nhẹ lay động, Lâm Tu Nhai thân hình một cơn gió liên tục lướt đi qua lại giữa đám đệ tử học viện, trường kiếm chỉ hơi nhẹ nhàng điểm kích liền khiến bọn họ không ngừng bị dồn ép đến nơi mép bình đài.
Bên này, cùng phong cách chiến đấu hoàn toàn trái ngược với Lâm Tu Nhai, Nghiêm Hạo sững sừng như thiết tháp không ngừng huy động thiết chùy trong tay, một đường băng băng thẳng tiến, một chùy một người, hung bạo tựa ma thú, chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi đã có ba bốn đối thủ bị hắn oanh tác đến trọng thương mất đi sức chiến đấu.
Uy phong không hề kém cạnh Nghiêm Hạo, Mộc Chiến côn ảnh trùng trùng, Đại Đấu sư nhị tinh tu vi kết hợp với cường hoành thể chất thi triển Huyền giai đấu kỹ Trọng Lãng Côn, vù vù phách động trong tay hắc côn độc bộ năm trượng khu vực bình đài, không người có thể địch.
Khác biệt với Mộc Chiến bọn họ, không có hoa lệ đấu kỹ phiêu dật, cuồng dã như vậy. Lục Mặc ánh mắt sắc bén, trên người tản mãn hơi thở c·hết chóc, nhất chiêu, nhất thức đều vô cùng lăng lệ, ác liệt, nhắm thẳng yếu huyệt của đối thủ mà công kích. Nhuần nhuyễn phát huy cái gọi là đơn giản mà lại thực dụng, sử dụng một phương thức nhanh gọn nhất kết liễu địch nhân. Mặc dù không được toàn diện như Phạm Thiên, có thể đem mỗi cái bộ vị trên thân thể hóa thành v·ũ k·hí chiến đấu nhưng hắn cũng đã phần nào học được thể thuật chân truyền.
Độc chiếm một góc khu vực bình đài chứng kiến Mộc Chiến bọn hắn thể hiện, Bạch Trình ánh mắt toát lên vẻ ngoan độc, phất tay một cái, đám tiểu đệ bao quanh lập tức điên cuồng lao lên không tiếc mọi giá tiêu hao năng lượng cùng thể lực của Lục Mặc mấy người.
Chằm chàm nhìn Lục Mặc bộc lộ thực lực so với Đại Đấu sư trung kỳ chỉ hơn không kém, Bạch Trình trong lòng sát ý chậm rãi sôi trào, càng thêm kiên định muốn lợi dụng đại hỗn chiến này triệt để giải quyết hắn, chặt đứt hậu hoạn.
Cho dù bản thân còn kiêng kị người thần bí đã từng từ trong tay Ngôn Cẩn cứu đi Lục Mặc, hắn cũng không từ bỏ ý định này. Có gia gia hắn Đấu Hoàng hậu kỳ cường giả bao bọc, tại Hắc Giác vực này, hắn không cần phải vì người kia mà sợ hãi. Chí ít cũng không cần vì tính mệnh mà lo lắng.
Thần sắc trở lên kiên định, sát ý không còn che dấu, Đại Đấu sư tứ tinh tu vi toàn bộ khai hỏa, Bạch Trình hỏa hồng đấu khí như hồng thủy phún động hình thành một tấm âm tàn, quỷ dị đấu khí khải giáp che phủ thân thể, không chút hòa hợp với hỏa thuộc tính đấu khí nóng bỏng, bạo liệt của mình, dưới chân thi triển thân pháp nhằm hướng Lục Mặc đang chuẩn bị giải quyết đối thủ cuối cùng của mình cực tốc lao đến.