Chương 57. Huyết chiến – Biến cố.
Lục Mặc chiến bào đã sớm rách nát, toàn thân huyết dịch ướt đẫm vì cứng rắn đón nhận công kích của Bạch Trình. Nhưng hắn làm như vậy đều là có mục đích, so với sự linh hoạt, cơ động của Bạch Trình, không thể sử dụng đấu kỹ, hắn chỉ có thể bằng vào cường hoàng lực lượng bạo phá để di chuyển, muốn tìm cơ hội tiếp cận, phản chế Bạch Trình tên kia không phải là một chuyện đơn giản.
Dù sao, Bạch Trình cũng đã quan sát Lục Mặc lâu như vậy, phần nào nắm được phương thức chiến đấu của hắn, tất nhiên sẽ không để cho hắn có cơ hội cận thân. Bởi vậy, Lục Mặc chỉ có thể đi hiểm chiêu, tự mình sáng tạo cơ hội. Mà hiển nhiên, hắn đã thành công.
Hóa thành một đạo huyết lục ma ảnh mờ ảo, không ngừng lượn quanh Bạch Trình, Lục Mặc nắm tay mang theo quyền phong hung hãn liên tục giã thẳng lên lớp đấu khí hỏa hồng đang bao bọc lấy Bạch Trình lúc này.
Giờ phút này, quyền, chưởng, khuỷu tay, chân, đầu gối… mỗi một chỗ bộ vị đều trở thành lợi khí công kích của Lục Mặc. Đồng thời, song thủ không ngừng tạo thành quyền ảnh liên miên bất tuyệt.
Bên này, đối mặt với Lục Mặc điên cuồng công kích, Bạch Trình chỉ có thể bị động phòng thủ, mặc dù hắn thi thoảng cũng có thể dụng quyền đón đỡ nhưng Huyền Ngọc Thể cộng với khủng bố lực lượng của Lục Mặc không phải ai cũng có thể tiếp nhận. Mỗi lần ngạnh kháng, quyền đầu của hắn đều đau nhức vô cùng, sưng đỏ cả một mảng, nếu không nhờ có đấu khí phòng hộ, e rằng chỉ vừa mới bị Lục Mặc cận thân hắn liền phế.
Lúc trước còn là một Bạch Trình uy phong lẫm lẫm đứng giữa bình đài, giờ chợt biến thành bao cát mặc tình cho người ta luyện quyền, thay đổi nghiêng trời lệch đất này khiến cho đám đông đệ tử quan khán chỉ biết há mồm trợn mắt:
“Bị Lục Mặc đuổi theo hành hùng, lại còn không có đủ lực hoàn thủ kia chính là thiên tài hô mưa gọi gió của ngoại viện, Bạch Trình ư”.
…
“Haha, tiểu gia hoa này cũng đủ điên cuồng a”. Hải Ba Đông hứng thú xem Lục Mặc đè đánh Bạch Trình trong tràng đấu, giọng nói mang theo vẻ cười trên lỗi đau của người khác lên tiếng đánh giá.
“Hừ, Trình nhi chỉ là không may thất thủ, bị tiểu tử kia thừa dịp suy yếu lợi dụng mà thôi”. Gia gia của Bạch Trình, Bạch Triển ngồi cách Hải Ba Đông không xa, nghe được hắn nói vậy, sắc mặt vốn đã khó coi càng thêm âm trầm không nhịn được mà phản bác.
“Ưng Hoàng, trong bất kỳ trận chiến nào, dù chỉ là một sai lầm cũng có thể gây ra nguy hiểm cho tính mệnh của chính mình. Bạch Trình, hắn thừa hiểu chuyện này, nhưng dù thế hắn vẫn lựa chọn cường thế phương thức chiến đấu”
“Thảm trạng hiện tại đều là do lựa chọn của hắn mà ra, bởi vậy ngươi không thể nói rằng Lục Mặc tiểu tử thừa cơ lợi dụng thời điểm hắn suy yếu ra tay a”.
Hải Ba Đông lời nói không chút khách sáo, thẳng thắn chỉ trích Bạch Triển khiến người sau sắc mặt triệt để biến hóa làm bầu không khí trên khán đài trung tâm đột nhiên quỷ dị căng thẳng cực độ.
Ngồi giữa hai người, Hổ Kiền có thể hiểu được Ưng Hoàng tâm tình, lại chứng kiến Hải Ba Đông một chút cũng không chịu thua kém, bất đắc dĩ đành phải lên tiếng giải tỏa:
“Chiến đấu vẫn chưa kết thúc, ai thắng ai thua còn chưa rõ ràng”
“Hai vị không cần tại đây tranh cãi, vẫn là tập trung quan chiến thì hơn”.
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Hổ Kiền mấy người đều rõ ràng kết quả của tràng đấu này, thắng lợi chắc chắn sẽ thuộc về Lục Mặc, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Dù vậy, nhìn sắc mắt khó coi âm trầm của Bạch Triển, không ai trong số họ muốn chọc thủng tấm màng này.
Duy chỉ có Hải Ba Đông muốn nói gì đó nhưng thấy Hổ Kiền ánh mắt ra hiệu đành phải dừng lại.
Bên cạnh, biết Hổ Kiền cho mình bậc thang xuống nước, Bạch Triển cũng thu liễm phần nào tính khí tiếp tục đưa mắt nhìn xuống giữa sân. Thế nhưng diễn biến lúc này lại không thể để hắn bình tĩnh cho được, sâu trong đáy mắt ẩn hiện một tia sát ý.
…
Tiếp tục một quyền hung hăng nện vào giữa ngực Bạch Trình, nhất thời một tiếng “Rắc” nhỏ bé vang lên, Lục Mặc khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhìn đấu khí trên thân Bạch Trình chầm chậm tan rã, một cước trầm trọng xuất ra nhắm thẳng vào bụng Bạch Trình. Chỉ nghe “Bành” một t·iếng n·ổ lớn, Hỏa Diễm khải giáp trên người Bạch Trình đã bị công kích cuồng bạo của Lục Mặc oanh phá.
Một cước này của Lục Mặc cực kỳ bàng đại, khiến Bạch Trình thân thể văng ra mấy chục trượng mới từ từ dừng lại, nhịn không được phun ra một búng máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cắn răng run lẩy bẩy đứng dậy, oán độc nhìn Lục Mặc, từ nạp giới lấy ra đan dược chữa thương cấp tốc nuốt vào.
Thấy thế, ánh mắt tràn ngập tơ máu cùng thù hận, cảm nhận được cơ thể khí huyết đã gần tới đáy, thương thế giờ phút này sắp sửa bộc phát, Lục Mặc nghiến chặt hàm răng chịu đựng đau đớn do thần kinh cảm giác truyền đến, không muốn cho Bạch Trình thời gian khôi phục, hắn sắc mặt hiện nét dữ tợn hàn ý, trực tiếp đem khí huyết còn lại toàn bộ thiêu đốt.
Hừng hực khí diễm bùng cháy như tàn lửa chiếu dọi đêm dài, hét lên một tiếng thật dài, Lục Mặc trong lòng bàn tay ngọc sắc quang mang điên cuồng hội tụ.
“Ầm” một tiếng, tại vị trí ban đầu của Lục mặc xuất hiện một đạo hố sâu gắn đầy mạng nhện vết nứt, thân ảnh trong sát na thoắt ẩn, đợi lúc xuất hiện đã ở đối diện Bạch Trình không xa. Lập tức, Lục Mặc toàn lực huy động quyền đầu đánh ra một cái khủng bố quyền ảnh ẩn chứa toàn bộ khí huyết cùng lực lượng về phía Bạch Trình.
“Thình thịch…Thình thịch”.
Trái tim trong lồng ngực mạnh mẽ ầm vang như muốn thôi thúc Bạch Trình làm ra phản ứng, thế nhưng quyền ảnh mang theo năng lượng áp bách, tỏa định khiến hắn chỉ có thể chôn chân tại chỗ, đồng tử co rút như kim châm, một cảm giác c·hết chóc bao phủ lấy thân mình, hắn biết: “Lục Mặc đây là muốn g·iết hắn”.
May mắn, nhiều lần trải qua lịch luyện trong Hắc Giác Vực, Bạch Trình không phải một chút phản ứng cũng không có.
Cắn lên đầu lưỡi một cái, lợi dụng đau đớn khiến tinh thần tỉnh táo, liều mạng vận chuyển một chút đấu khí mới hồi phục đến dưới song cước rồi tiến hành bạo phá, mượn lấy phản lực, Bạch Trình đẩy người về phía sau tránh đi công kích của Lục Mặc. Tiếc rằng, quyền ảnh tốc độ quá nhanh, khoảng cách hai bên không ngừng rút gọn, ngay cả mấy người trọng tài ngoài sân thi đấu cũng chưa kịp làm ra phản ứng. Hết cách, trên một hiện lên khuất nhục thần sắc, Bạch Trình lập tức hô vang: “Gia Gia, cứu…”
Lời nói chưa dứt, một đạo bạch sắc thân ảnh đã đứng bên cạnh hắn, ưng diện tàn nhẫn, đấu khí năng lượng dũng động bao phủ thủ chưởng, Bạch Triển cánh tay như tàn ánh đánh ra một đạo cực diễm quyền ảnh khiến không khí xung quanh như nóng chảy vang lên từng tiếng xì xèo, không chút vướng ngại phá tan công kích của Lục Mặc rồi mang theo lực lượng sót lại tiếp tục lao về vị trí của hắn.
Trong lòng sát khí lẫm nhiêm, đã ra tay xuất thủ, Bạch Triển không hề có ý buông tha cho Lục Mặc.
Ở phía Bắc sân quyết đấu, từ đầu đến giờ vẫn duy trì tam tài tư thế, mấy người Lâm Tu Nhai liếc nhau một cái muốn ra tay cứu đi Lục Mặc nhưng chính lúc này, một đạo khủng bố uy áp trực tiếp đè nặng lên người giam cầm bọn hắn tại chỗ khiến khuôn mặt cả đám hiện lên vẻ khổ sáp. Hiển nhiên, người được Bạch Trình gọi là gia gia kia sẽ không để bọn hắn nhúng tay vào chuyện này, ba người chỉ có thể bất lực đứng đó.
Trên đài cao, Hổ Kiện viện trường vốn định ra tay ngừng lại trận đấu, không ngờ Bạch Triển lại nhanh hơn hắn một bước can thiệp, thậm chí người này còn không quan tâm mặt mũi trực tiếp động thủ, đã vậy, xuất thủ còn quá mức tàn nhẫn. Chờ hắn phản ứng lại đã không kịp, điều này Hổ Kiền sắc mặt âm thành một mảnh chứng tỏ trong lòng hắn hiện tại đã giận giữ như thế nào, nhưng hắn cũng chỉ có thể lớn tiếng gào lên hi vọng Bạch Triển sẽ kiêng kị Già Nam học viên mà dừng tay:
“Bạch Triển, đây là Già Nam học viện”.
Không dừng ở đó, mấy người Hổ Kiền cũng vội vàng di chuyển thân hình xuống dưới quảng trường, nộ hỏa cuộn trào.
Biến cố này cũng làm cho mọi người xung quanh quảng trường âm thầm nuốt một đạo nước miếng vì kinh hãi.