Chương 52. Đệ nhị thập đại thiên tài - Nghiêm Hạo
Sau trận chiến của Lục Mặc cùng Cẩm Vân, theo thanh âm của trọng tài vang vọng khắp quảng trường, đạo đạo bóng người không ngừng thiểm lược lên đài, liên tục trải qua kịch liệt chiến đấu, người thắng cuộc thì hưng phấn, kẻ bại trận vẻ mặt ảm đạm lui xuống sân.
Qua một vòng đấu loại, nguyên bản hơn 300 thí sinh tham dự đã dần dần bị loại bỏ, chỉ sót lại hơn trăm người, cứ tiếp tục như vậy, năm mươi danh ngạch tiến vào nội viện chẳng mấy chốc có thể tìm ra.
“Số 78, năm hai, Nghiêm Hạo”.
Đương trên sân rộng, khán giả lắng nghe hai chữ Nghiêm Hạo được trọng tài hô vang sau đó, bầu không khí đột nhiên trở lên quỷ dị im lặng rất nhiều, quần tình cảm xúc như đang đè nén, bất quá không qua bao lâu, từng tiếng gào rú, hò reo cuồng nhiệt tựa n·úi l·ửa p·hun t·rào khuấy động toàn bộ khán đài quảng trường.
Mà Mộc Chiến, Lục Mặc, Bạch Trình… mấy vị thiên tài này thần sắc theo đó cũng nghiêm nghị vô cùng.
…
Khí tức thu liễm đến cực hạn, hơi thở như có như không, Phạm Thiên đứng tại vô ngần thiên không phía trên quảng trường vốn đang bí mật quan sát tiểu Thanh Lân mấy người bọn họ, phát giác được bầu không khí náo nhiệt bên dưới, ánh mắt mang theo vẻ tò mò hướng về bên trong bình đài.
Lúc này, tại trong sân thi đấu đã sớm xuất hiện một tên thanh niên đứng thẳng, khí thế hiên ngang, chỉ là nét khổ sáp trên khuôn mặt hắn khiến người ta cảm thấy có chút quái dị. Thế nhưng không có một ai cười nhạo, trách móc hắn lúc này. Bởi vì bọn họ đều biết, người hắn sắp phải đối mặt đáng sợ như thế nào.
“Người còn chưa xuất hiện đã làm cho đệ tự học viện kích động chào đón, để cho đối thủ sinh ra kh·iếp đảm chi ý. Nghiêm Hạo này…”. Lầm bầm trong lòng một tiếng, bất chợt Phạm Thiên tâm thần nhìn chằm chằm bình đài quyết đấu.
Chỉ thấy tại đối diện người thanh niên kia, nguyên bản phiến đã rỗng tuếch đột nhiên như quỷ mị hiện lên, một đạo thân ảnh dáng dấp cường tráng, trên khuôn mặt hơi xương xương, ước chừng so với thường nhân cao hơn hai cái đầu, khổng lồ thân thể đem lại cho người khác cảm giác áp bách, điều làm cho hắn chú ý hơn cả là, bàn tay phải của đạo thân ảnh này đang nắm giữ một thanh cự đại thiết chùy bên ngoài đen thui, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phản xạ những tia ám quang.
Cánh tay của nam tử đường gân nổi lên cuồn cuộn, đem thiết chùy to lớn huy động hổ hổ sinh phong hết sức nhẹ nhàng.
Người này vừa hiện thân, quảng trường dường như vỡ tán dưới vô số đạo thanh âm reo hò, cổ vũ.
“Thể phách như vậy, thật đúng là trời sinh luyện thể cường giả”.
Cẩn thẩn đánh giá Nghiêm Hạo cuồng dã tự tin đứng đó, Phạm Thiên trong lòng không nhịn được mà nổi lên lòng yêu tài. Trong đầu chập trùng suy nghĩ. Từ khi xuất đạo đến nay, hắn chiêu nạp không ít nhân tài, Mộc Lan, Mộc Chiến, tiểu Thanh Lân cùng với gần đây nhất Lục Mặc, bất kỳ là ai trong số bọn họ, dưới sự bồi dưỡng của hắn đều bộc lộ tài năng ở những khía cạnh khác nhau. Nhưng không một ai trong mấy người bọn hắn có thể để hắn dốc túi truyền thụ thể thuật tu hành. Không phải vì bọn hắn tư chất không đủ mà bởi vì thể thuật con đường không thích hợp với bọn hắn. Kiêm tu, rèn luyện thể phách chỉ là một phương thức tăng lên chiến lực của bọn hắn mà thôi.
Nhưng ngay khi vừa rồi nhìn thấy Nghiêm Hạo, hắn liền cảm giác được, kẻ này có thể hoàn mỹ kế thừa tất cả thể thuật mà hắn có được hiện tại.
Ở một bên khác, trên khán đài phía Tây Bắc, Bạch Trình khuôn mặt vốn luôn duy trì vẻ cười nhạt, bất quá khi nhìn thấy bóng ảnh kia liền thoáng âm trầm một chút, thì thào:
“Quả nhiên là trở về kịp”.
“Một thân huyết khí so với những kẻ bên trong Hắc Giác vực còn nồng đầm hơn vài phần. Hẳn là mới vừa chấp hành nhiệm vụ xong xuôi”.
Tại ngoại viện của Già Nam học viện, người Bạch Trình hắn e ngại nhất không phải là Mộc Chiến, cũng không phải là đệ nhất thiên tài Lâm Tu Nhai thực lực khó lường, mà chính là nam tử mang đầy mùi huyết tinh trước mặt hắn.
Trong hai năm trở lại đây, tính cả trong tối và ngoài sáng, hắn cùng Nghiêm Hạo cũng đã giao thủ với nhau không dưới mười lần… thế nhưng hắn vẫn luôn nhận lấy thất bại, chừa từng một lần chiếm được thượng phong trước Nghiêm Hạo. Đừng nhìn tên này, bề ngoài tương tự mãng phu, thực chất, so với tất cả mọi người hắn tâm tư kín càng thêm kín đáo.
Hắn không khó để đoán được, nếu để cho Nghiêm Hạo người này có đủ thời gian phát triển, chỉ sợ thành tựu sau này của hắn sẽ vô cùng khủng bố.
Mấy năm gần đây, qua vô số lần Già Nam học viện v·a c·hạm với người trong Hắc Giác vực, Nghiêm Hạo vẫn đều đều đi trên huyết lộ, đạp phá vô số t·hi t·hể, không ngừng đem tiềm lực của mình kích hoạt trong những trận chiến sinh tử.
Uy danh của hắn là lấy vô số hài cốt, huyết dịch để đổi lấy.
…
“Lực lượng càng lúc càng mạnh mẽ… Có thể đem Thâm Hải Huyền Thiết đúc thành cự chùy nhẹ nhàng huy động thế kia. Nghiêm Hạo thuần lực lượng sợ rằng không hề thua kém đồng gia ma thú đi”. Một vị lão nhân mặc áo vàng nhạt ngồi trên hàng ghế của Hải Ba Đông hơi chút cảm thán nói: “Thiên sinh thần lực, thiên phú này rất không tầm thường”.
“Ha Ha, xem ra cuộc thi tuyển năm nay có không ít mầm móng rất có tiềm lực a!” Viện trưởng Hổ Kiền cười tủm tỉm nói: Mộc Chiến, Bạch Trình, Lâm Tu Nhai, Ngô Hạo, còn có Lục Mặc vừa mới ngang trời trở lại, biểu hiện so với trước kia còn mạnh hơn vài bậc”.
“Đúng vậy a! Quả thật có chút chờ mong đám tiểu tử này thể hiện” Mặc trên người luyện dược sư trang phục, Hỏa trưởng lão, người cầm đầu luyện dược hệ trong Già Nam học viện nghe vậy cũng thổn thức mà nói.
“Mấy vị, các ngươi chẳng lẽ quên mất tiểu tử yêu nghiệt kia rồi sao”. Hải Ba Đông một bên nhàn tản nghe chuyện vui của mấy vị lão đầu này, bất chợt chen ngang một cầu khiến bọn họ nghe xong cũng chỉ biết cười khổ:
“Băng Hoàng hẳn là muốn nhắc đến Thiên Vương vị kia đi”.
“Mấy lão đầu chúng ta cũng rất muốn gặp mặt hắn một lần. Chỉ là không biết bao giờ hắn mới chịu đến học viện a”.
Phó viện trưởng ngồi ngay cạnh Hải Ba Đông giọng nói có chút chờ mong lên tiếng, đồng thời ánh mắt cũng mang theo vẻ dò hỏi, muốn từ Hải Ba Đông moi được tin tức hữu dụng liên quan đến Phạm Thiên.
Chứng kiến mấy lão đầu này bộ dạng như vậy, Hải Ba Đông trong lòng thoáng cái chột dạ, hắn căn bản không rõ tiểu tử khốn kiếp kia có hay không trong kỳ đại tái này trở lại. Dù vậy, bề ngoại Hải Ba Đông vẫn một bộ đạm nhiên, thần thần bí bí:
“Rất nhanh thôi, mấy người sẽ biết được”.
Nghe được hắn nói, Hổ Kiền cùng ba vị trưởng lão khóe miệng run rẩy, hiển nhiên không ăn bộ dạng này của Hải Ba Đông nhưng cũng chỉ có thể đem chuyện này bỏ qua một bên, đem tầm mắt chuyển về hướng bên trong sân đấu.
Trên bình đài, sau khi Nghiêm Hạo xuất hiện, trọng tài không chút chần chờ liền cho trận đấu bắt đầu.
Ngay lập tức, đối thủ của Nghiêm Hạo, song cước đạp mạnh bắn người về phía sau mấy chục bộ, đấu khí trong cơ thể cấp tốc vận chuyển hình thành đấu khí sa y đem thân thể bao phủ, nắm chắc v·ũ k·hí trong tay, ánh mắt không hề chớp động, chăm chăm nhìn hướng Nghiêm Hạo đang đứng yên bất động phía trước.
Thấy vậy, chiến bào khẽ lay động, cuồng dã khí tức tùy tiện tứ ngược xung quanh bình đại, vung vẩy thiết chùy trong tay. Nhất thời kình khí khủng bố như muốn đem không khí xé rách, truyền ra tiếng vang bén nhọn, thanh âm thô cuồng cất lên:
“Ha Ha, đến chiến”.
Giữa sân, một cảm giác nguy cơ bao trùm lấy tâm thần, thiếu niên được gọi là Lâm Hàn đối thủ của Nghiêm Hạo không muốn tiếp tục chờ đợi, hai chân đạp thẳng, thân thể vọt lên phía trước, hướng Nghiêm Hạo trùng kích, v·ũ k·hí sắc bén trong tay xé rách không khí đâm tới.
Nhìn thấy một kích bùng nổ của Lâm Hàn, Nghiêm Hạo dũng mãnh thân hình không hề nhúc nhích, tại thời điểm công kích sắp đến gần thân thể hắn, Nghiêm Hạo lực lượng bộc phát, thân pháp thi triển, “Ầm” một tiếng tiêu thất.
Một kích thất bại, đồng tử Lâm Hàn co rụt, v·ũ k·hí trong tay không chút chậm trễ vòng ra phía sau đâm ngược.
“Đinh”. Mũi kiếm từ tinh cương chế tạo v·a c·hạm với cự chùy nhưng dễ dàng bị gạt đi, trường kiếm trong tay thoát ly không chế, Lâm Hàn hổ khẩu tườm đầy máu tươi.
Chỉ một một h·iếp giao tranh, Đấu sư lục tinh Lâm Hàn liền mất đi v·ũ k·hí.
Khuôn mặt hiện lên vẻ kh·iếp sợ, Lâm Hàn bàn chân cấp tốc lui ra phía sau, nhưng chỉ mới bước được vài bước, hắn liền cảm nhận được sau lưng áp lực khủng bố đè ép xuống khiến lông tóc dựng ngược, cả người bất động.
Chỉ cần hai hiệp, Lâm Hàn không thể không chấp nhận thua cuộc, kết quả như vậy càng làm cho quảng trường huyên náo.
Cùng lúc, tại thời điểm Nghiêm Hạo đem trọng trùy đặt tại đỉnh đầu đối thủ, trọng tại tức khắc hô trận đấu kết thúc, tuyên bố thắng lợi thuộc về Nghiêm Hạo.
Nghe được tiếng la của trọng tài, Nghiêm hào chậm rãi thu hồi thiết trùy. Mà theo cự trùy rời khỏi thiên linh cái, Lâm Hàn toàn thân giống như hư thoát, thẳng thượt mà xuống, không ngừng thở phì phò.
Không để ý tới Lâm Hàn, Nghiêm Hào chiến bào run rẩy, song đồng chiến ý gần như thực chất, dưới vô số luồng ánh mắt soi mói của toàn trường, nâng lên thiết trùy, chỉ hương một đạo thân ảnh phiêu dật, khinh cuồng lên tiếng:
“Lâm Tu Nhai, xuống tới, cùng ta đánh một trận”.
Một màn này, làm cho toàn bộ khán đài trong phút chốc ngẩn ra, nhưng ngay lập tức sôi trào kích động đưa mắt hướng thanh bào thiếu niên an vị cách đó không xa!!!.