Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 51. Cô Lang xuất chiến 2




Chương 51. Cô Lang xuất chiến 2

Nhìn lực lượng Lục Mặc vừa rồi bộc phát, Cẩm Vân trong lòng hơi động, thần tình trở lên nghiêm túc, thầm vấn: “Hắn đã khôi phục thực lực rồi sao?”

Thế nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị nàng phủ định tức khắc, tại trong hồn lực của mình cảm giác, khí tức của Lục Mặc quá mức phù phiếm, hoàn toàn không giống với người có tu vi thâm hậu. Dù vậy, Cẩm Vân bề ngoài vẫn duy trì bộ dáng thong dong, đạm bạc lên tiếng: “Lâu rồi không gặp, Lục Mặc”

“Đúng vậy a. Đã lâu không gặp, không ngờ trước mặt ta, ngươi vẫn có thể thản nhiên như vậy, Cẩm Vân.”

Đối diện, Cẩm Vân nghe được lời này từ Lục Mặc, nội tâm thoáng chốc giằng co, có chút hổ thẹn nhưng những cảm xúc này nhanh chóng bị nàng nghiền nát. Vào thời điểm quyết định hợp tác với người kia xuống tay với Lục Mặc, nàng đã sớm đem tình cảm dành cho Lục Mặc từng chút từng chút ma diệt.

Nàng, Cẩm Vân không muốn mãi mãi làm một bình hoa bên người Lục Mặc, tô điểm cho hào quang của hắn. Nàng cũng có dã vọng của bản thân. Thu hồi tạp niệm, đơn giản trấn tĩnh lại tâm tình, Cẩm Vân nhàn nhàn nói:

“Ta vì sao lại không thể thản nhiên cơ chứ.”

“Cơ duyên tranh đoạt, ngươi, thân là kẻ thất bại, vì sao không ngoan ngoãn chấp nhận số phận, vì cớ gì còn ngoan cố phản kháng, vì cớ gì lại ghi hận lên ta”.

“Lục Mặc, không biết ta lên nói là ngươi ngây thơ hay ngu xuẩn đây nữa”.

Từng câu từng chữ vang vọng bên tai, sâu trong trái tim, một tia tình cảm còn sót lại cũng theo đó mà tan biến, Lục Mặc ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, cả ngươi như triệt để trút bỏ tất cả ràng buộc, lấy giọng điệu cực hạn lãnh tĩnh khiến người khác phải rùng mình nói:

“Đúng là đã xem thường ngươi, Cẩm Vân”.

“Bất quá như vậy cũng tốt, ta đây liền có thể an tâm”.

“Ngươi, Ngôn Cẩn cùng tên tiểu nhân dấu mặt kia, ta sẽ từ trên người các ngươi đòi lại tất cả những thống khổ mà ta đã phải chịu đựng”.

“Hôm nay, liền từ ngươi đi bắt đầu đi Cẩm Vân”.

Trực diện ánh mắt băng lãnh của Lục Mặc, Cẩm Vân thần sắc không chút ba động, hoàn toàn không đem lời nói Lục Mặc để vào tai, dù vậy điều này cũng không đại diện cho việc nàng không tức giận.

Hắn khôi phục thực lực thì đã sao, nàng thời gian qua cũng không phải dậm chân tại chỗ, tân tấn thập đại thiên tài, cái này không phải dựa vào may mắn là có thể đạt được, đấy là do thực lực tuyệt đối của nàng mang lại.



“Hoang ngôn đủ rồi, Lục Mặc”

“Muốn công đạo, không chỉ bằng vào vài lời nói vô tri của ngươi là được”. Cẩm Vân thanh âm lạnh lùng vừa dứt, hào quang từ nạp giới trên ngón tay lóe lên, một thanh thiết kiếm kiểu dáng y đúc với thanh tàn kiếm bên hông Lục Mặc bị nàng nắm trong tay, mũi kiếm nhẹ nâng chỉ hướng Lục Mặc, sắc mặt nghiêm lại.

Đồng thời một cỗ hơi thở mạnh mẽ từ trong cơ thể Cẩm Vân lan tràn mà ra, hóa thành một tầng băng vụ bao phủ nàng trong đó, từ xa nhìn lại, băng vụ đem ánh sáng gấp khúc, phản chiếu tựa như một tầng tinh vân quấn quanh Cẩm Vân vô cùng huyễn lệ.

“Như ngươi mong muốn”.

Cảm thụ được hơi thở của Cẩm Vân mạnh hơn trước không chỉ một cái cấp bậc, Lục Mặc ánh mắt thoáng cái trở lên lăng lệ, một cỗ khí huyết đỏ thắm dũng động lao ra, cương mãnh khí huyết bá đạo đem thân thể của hắn che phủ, một chút cũng không thua kém băng hàn đấu khí của Cẩm Vân.

Hai người ngưng thần tâm tĩnh đem ồn ào ngoại giới ngăn cách, ánh mắt đối trọng, đấu khí cùng khí huyết bao trùm thân thể giống như đang hô hấp, không ngừng thổ ra thụt vào. Giương cung bạt kiếm khí tức tản mãn khắp nơi.

Dường như cảm nhận được cuộc chiến ở giữa sân hết sức căng thẳng, trên khán đài chung quanh khán giả càng thêm tập trung, lo sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc giao thủ nào đó.

Bên trong quảng trường, hai cỗ hơi thở phân biệt chiếm giữ một nửa bầu trời đột nhiên ngưng lại, trong phút chốc, một người chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, hai đạo ánh sáng ầm ầm nhanh chóng lao vào nhau, chợt thanh âm của kim thiết cùng với hoa lửa liên tục lóe lên, nổ mạnh.

Hầu hết mọi người phía trên khán đài chỉ có thể nhìn thấy hai đạo bóng dáng một đen một lam mơ hồ điên cuồng v·a c·hạm, kèm theo đó là tiếng gió rít gào xé rách không khí, chí dương khí huyết cùng âm hàn đấu khí không ngừng tàn phá mặt sân thi đấu, để lại trên đó vô số khe hở vết nứt. Mặc dù không thấy rõ tình hình dưới sân, nhưng có thể từ hai cỗ khí thế không phân cao thấp mà xem, không một ai có thể phủ nhận mức độ kịch liệt trong cuộc chiến.

Giữa sân, Lục Mặc mộ bộ thong dong, song chưởng hóa thành ngọc chất, mỗi lần huy quyền đều chứa đựng mấy ngàn cân lực lượng áp bách kết hợp với khí huyết chi lực đánh ra khí kình sắc bén liên tục dồn ép Cẩm Vân.

Trái ngược với thế công của Lục Mặc, thiết kiếm trong tay Cẩm Vân lại giống như một con nhuyễn xà xảo quyết, không hề có ý tứ muốn v·a c·hạm tiếp xúc với ngọc quyền của Lục Mặc mà chỉ vừa chạm tới thì lập tức rút lại, một chút cơ hội cũng không để cương mãnh kình lực của hắn bắn trúng. Trong lòng vô cùng chấn kinh vì chiến lực của Lục Mặc thể hiện. So với trước đây mạnh hơn đâu chỉ một lần.

Không để Cẩm Vân có thời gian thích nghi tiết tấu trận đấu. Phong cách chiến đấu của nàng Lục Mặc đã sớm quen thuộc, khí huyết dày nặng hội tụ tại quyền đầu, hữu thủ như tên bắn rời cung, bắt lấy thời cơ Cẩm Vân lực cũ chưa tan, lực mới chưa đến, chớp giật đánh thẳng về phía nàng. Cảm nhận được quyền ảnh mang theo khủng bố lực lượng, Cẩm Vân không dám chần chờ, đấu khí thất luyện theo lòng bàn tay phụt ra cùng quyền ảnh một chỗ v·a c·hạm nổ mạnh, khuếch tán ra năng lượng gợn sóng, đem tạp vật trên quảng trường dọn dẹp sạch sẽ.

“Không được, chiêu thức của ta đều bị hắn nắm bắt, còn nữa hắn linh giác vì sao lại cường đại quá mức như vậy, với tốc độ xuất kiếm của ta vậy mà không thể tổn thương hắn chút nào”.

Dưới chân bộ pháp thi triển, thân hình mau chóng nới rộng khoảng cách với Lục Mặc, Cẩm Vân thiết kiếm trong tay như tia chớp đánh ra, từng đạo tàn ảnh mang theo băng hàn đấu khí xuất hiện trước mặt, nhưng bỏ mặc nàng công kích mau lẹ như thế nào, Lục Mặc đều dễ dàng đón đỡ làm Cẩm Vân khuôn mặt dần hiện vẻ khó coi.



“Hô”. Thở ra một hơi thật dài, Cẩm Vân bỗng nhiên lui lại một bước nhỏ, thân thể lập tức nghiêng về trước, băng tinh đấu khí quanh thân bay nhanh vào thiết kiếm, trong nháy mắt, một thanh trường kiếm lòe lòe hàn quang, bao phủ dày đặc băng vụ âm hàn theo khớp vương vang lên một tiếng sét đánh đâm mạnh ra, cực hàn nhiệt độ cắt qua không khí ngưng tụ thành từng đóa hoa tuyết.

Chứng kiến trường kiếm của Cẩm Vân biến hóa như vậy, Lục Mặc ánh mắt vẫn bình tĩnh không chút ba động, ngọc chất hữu thủ siết chặt, quát khẽ một tiếng, Lục Mặc quyền thủ trực tiếp v·a c·hạm với mũi kiếm.

“Đinh”

Cực hàn mũi kiếm đâm lên ngọc quyền, theo một tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, mũi kiếm đột nhiên cong xuống, trường kiếm nhoáng lên một cái mềm mại xà ảnh hung hăng vạch ra một đạo mũi nhọn băng hàn hướng cánh tay của Lục Mặc chém xuống.

Linh giác trước đó đã truyền đến cảnh báo, Lục Mặc thần sắc lạnh lùng, ngọc quyền chớp giật thu lại, thân thể không lùi mà tiến.

Khí huyết trong mỗi tế bào cơ thể cuồn cuộn như hồng thủy chạy chồm lên, tốc độ tại thời khắc này cũng bạo tăng nhiều lần, thân hình hóa thành một đạo hắc ảnh tựa thuấn di vượt qua Cẩm Vân đang vô cùng kinh ngạc kia, trong sát na giao nhau, Lục Mặc quyền đầu hung hăng nện thẳng vào bụng nàng, năm ngàn cân lực lượng vận dụng đem Cẩm Vân thân thể bắn thẳng ra phía sau mấy chục bộ, chật vật lăn lộn vài vòng trên mặt đất, vô lực nằm rạp trên mặt sân không ngừng thổ ra từng ngụm tiên huyết, cả người run rẩy không còn sức chống cự.

Giao phong như chớp giật, cuối cùng đột nhiên hóa thành chậm rãi, mà khi đám đệ tử trên khán đài nhìn thấy thảm trạng của Cẩm Vân đều trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Một kích phân định thắng thua, Lục Mặc không nhanh không chậm nhìn xuống Cẩm Vân sắc mặt tái nhợt, đau đớn phía xa nhưng cũng không có tiếp tục công kích. Vốn tưởng bản thân đã làm được vô tình nhưng cuối cùng hắn cũng không thể hoàn toàn xuống tay được. Vừa rồi hắn bất tri bất giác thu hồi vài thành lực lượng lưu thủ.

Tại một mặt khác của khán đài, tuấn tú phong độ Bạch Triển nhìn Cẩm Vân thất bại thì thoáng âm trầm, một chút cũng không nghĩ tới, đã bị phế bỏ, Lục Mặc thế mà lại có được thực lực như vậy. Đồng dạng, đứng cạnh Bạch Triển, Ngôn Cẩn sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, trong lòng thậm chí còn bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Phía dãy ghế trung tâm, Mộc Chiến ánh mắt cũng trở lên hết sức nghiêm túc, cẩn thận quan sát mỗi một động tác của Lục Mặc, hắn không thể không thừa nhận kẻ này rất mạnh, hắn hạ gục Cẩm Vân nhanh như vậy, nhưng chưa từng để lộ chân chính thực lực.

....

“Rốt cuộc vẫn là ta thua sao”.

Trên bình đài quyết đấu, thân thể gắng gượng lay động đứng dậy, Cẩm Vân thần tình biến ảo không ngừng quan sát phản ứng của Lục Mặc, cuối cùng chỉ có thể hôi bại chua sót nói.

Cách đó không xa, Lục Mặc khí chất lạnh nhạt, một lời không nói, bình tĩnh chờ đợi trọng tài phán xét. Giữa hắn và nàng đã không còn gì vướng bận, lần sau gặp lại sẽ chỉ có thể càng thêm ác liệt mà thôi.

Không để Lục Mặc phải chờ đợi bao lâu, lúc này trên ghế trọng tại một tiếng nói lớn, lại lần nữa truyền xuống: “Trận này, Hoàng giai cửu ban Lục Mặc thắng”

“Oanh”. Theo tiếng trọng tài tuyên phán hạ xuống, phía trên khán đài nhất thời vang lên phô thiên cái địa tiếng hoan hô. Hôm nay, trận chiến này cũng chính thức tuyên cao, thiên tài Lục Mặc, Cô Lang của ngoại viên đã trở về.



Nghe được tiếng hoan hô như sấm vang vọng chung quanh khán đài, Lục Mặc cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng thật to giải tỏa phần nào uất ức chất chứa trong lòng thời gian qua, khiến đám đệ tử càng thêm hưởng ứng cuồng hoan.

Phải mất một lúc hắn mới thu hồi được tâm tình, xoay người đi xuống đấu tràng, thế nhưng thanh âm của Cẩm Vân lúc này bất ngờ cất lên: “Ngươi vì sao lại thu tay”

“Đối phó với địch nhân vĩnh viễn không được nhân từ, dù chỉ một chút”.

“Ngươi đã quên rồi sao Lục Mặc”.

Nói xong, Cẩm Vân ánh mắt chăm chú quan sát Lục Mặc như muốn nhìn ra điều gì đó. Nhưng thứ nàng nhận lại chỉ là bóng lưng cùng với lời nói vô tình của hắn:

“Tuyệt đối, sẽ không có lần sau”.

“Vậy ngươi không nên giữ lại nó”. Cẩm Vân dường như không cam lòng với đáp án của Lục Mặc, vô thức nói ra lời này.

Thân hình thoáng chốc dừng lại nhưng rồi lại tiếp tục cất bước, âm thanh của hắn khàn khàn mang theo sự cô độc, tương nhớ vang lên:

“Ngươi nói Thanh Phong kiếm sao”.

“Ta mang theo nó…”

“Là để khắc cốt ghi tâm…”

“Nhắc nhở ta, hi vọng là thứ mong manh cỡ nào…”

“Khi nó tan vỡ, chỉ còn lại tuyệt vọng tột cùng và vùng vẫy”

“Nhưng cũng chính nỗi tuyệt vọng đó, chống đỡ ta tới bây giờ”

“Đem theo Thanh Phong kiếm, trở về nơi khởi đầu, trảm phá tất cả địch nhân, dành lại huy hoàng của bản thân ta”.

Sau đó, dưới vô số ánh mắt rừng rực đang nhìn chăm chú Lục Mặc biến mất trong biển người, bỏ mặc Cẩm Vân ngơ ngác đứng đó.