Chương 53. Hiềm nghi Bạch Trình
Thanh âm thô bạo của Nghiêm Hạo đem ánh mắt của mọi người toàn bộ ngưng tụ trên người thanh bào thiếu niên, trong những ánh mắt này có kích động, có chờ đợi, cuồng nhiệt đủ loại cảm xúc khác nhau, nhưng bất kể thế nào, một câu nói này của Nghiêm Hạo liền khiến thiếu niên này trở thành tiêu điểm của toàn trường. Hoặc nên nói, hắn vốn dĩ vẫn luôn là tiêu điểm của toàn trường.
Tuấn tú dung mạo, thanh bào phiêu dật, thiếu niên chỉ khoảng 20 tuổi ước chừng. Thông thường người trẻ tuổi hay kiêu ngạo nhưng người này có cảm giác khác hẳn. Vẻ mặt, ý cười, bộ dạng cực kỳ làm cho người khác có hảo cảm. Hắn được tất cả đệ tự ngoại viện công nhận là đệ nhất thiên tài, bất cứ ai khi nhắc đến hắn đều mang theo một tia ngưỡng mộ, tôn sùng. Luận về mị lực chỉ sợ toàn bộ ngoại viện Già Nam, còn không có người có thể sánh cùng.
Hắn chính là đệ nhất thiên tài của ngoại viện, Lâm Tu Nhai.
Ánh mắt chăm chú nhìn Nghiêm Hạo, Lâm Tu Nhai dưới vô số con mắt theo dõi, chậm rãi đứng lên, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, không hề tức giận vì cử chỉ khinh cuồng của Nghiêm Hạo, bởi vì hắn biết tên này trước nay vẫn luôn như vậy, hơn nữa hai người bọn hắn vừa là bằng hữu vừa là đối thủ cạnh tranh, Nghiêm Hạo như vậy, hắn đã không thể quen thuộc hơn.
Với lại, hắn cũng muốn kiểm nghiệm một chút thực lực của mình hiện tại.
Bốn con mắt gặp nhau giữa không trung, hùng hồn đấu khí không hẹn mà cùng trào ra từ cơ thể của hai người, những dòng năng lượng gợn sóng nhỏ bé từ từ khuếch tán mà ra, đây là do đấu khí trong cơ thể nhanh chóng chuyển động tạo thành. Khí thế đôi bên không ngừng cất cao đối trọng lẫn nhau.
Cảm nhận được khí thế từ hai người, đám đệ tử học viện xung quanh khán đài nhất thời kích động lên, hai người này nếu giao chiến, tất nhiên sẽ là một hồi long tranh hổ đấu.
Một bên khán đài quan sát, Mộc Chiến cùng xa xa Lục Mặc năng lượng trong cơ thể không nhịn được cũng bắt đầu rục rịch.
“Hắc hắc, chiến đi, tốt nhất làm một cái lưỡng bại câu thương, để bản thiếu ta đỡ phải nhọc sức a”. Một bên khác, Bạch Trình cười lạnh nhìn hai người đối thị với nhau trên khán đài.
…
“Muốn đánh thật sao, đáng tiếc, mấy lão đầu kia chắc chắn sẽ không để việc này xảy ra”. Hai tay khoanh lại trước ngực, ánh mắt đảo qua Nghiêm Hạo cùng Lâm Tu Nhai, Phạm Thiên có chút tiếc hận nói.
Mà cũng giống như suy nghĩ của hắn, ngay khi khí thế của Lâm Tu Nhai cùng Nghiêm Hạo tăng cao, một tiếng quát già nua đột nhiên vang lên, đem khí thế vất vả dựng lên của hai người đánh thành hư vô.
“Hai người tiểu tử các ngươi, an phận một chút cho ta, trong thi tuyển, không phải nơi có thể tùy tiện khiêu chiến”.
Khí thế của mình bị mạnh mẽ phá vỡ, thân thể của Nghiêm Hạo cùng Lâm Tu Nhai đều run rẩy một trận. Đông thời, lùi về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía trung ương của khán đài nơi thanh âm phát ra là một vị lão nhân râu tóc bạc trắng, trên mặt mang theo giận dữ.
Nhận ra lão nhân không phải ai khác ngoài viện trưởng, Lâm Tu Nhai cười khổ một tiếng, khom người cung kính lùi xuống. Riêng phần, Nghiêm Hạo đứng đó, chân cũng không buồn nhúc nhích, trong lòng bực bội, sắc mặt hậm hực không thôi.
Thấy cảnh này, Hổ Kiền có chút đau đầu, đành phải khẽ quát:
“Nghiêm Hạo, ngươi cũng lui xuống đi, mai chính là ngày cuối cùng của thi tuyển. Đến lúc đó sẽ có cơ hội để các ngươi đối chiến”.
Nghe được tiếng quát của Hổ Kiền, Nghiêm Hạo ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Tu Nhai một hồi, chần chờ một hồi liền thiết trùy thu vào nạp giới mới bước xuống đài quyết đấu.
Nhìn viện trưởng mạnh mẽ ngăn lại một hồi long tranh hổ đấu, Mộc Chiến đám người đều thất vọng, lắc lắc đầu.
“Tốt lắm, trận đấu tiếp tục”. Hổ Kiền vung tay lên, phân phó nói.
Theo thanh âm của hắn hạ xuống, trọng tại lại tiếp tục đem danh sách gọi lên danh tự lên đài quyết đấu.
Qua mười trận liên tiếp, vẫn ở một bên chờ đợi, Lục Mặc cuối cùng cũng thấy Mộc Chiến ra tay, dù vậy, sau khi quan sát một lúc, hắn cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, Mộc Chiến tên này chỉ hiển lộ ra một phần thực lực chiến đấu cùng đối thủ, nhưng cho dù là vậy, không qua năm chiêu, cũng liền kết thúc trận giao đấu, giành được chiến thắng không ngoài dự kiến. Hành động này của Mộc Chiến làm cho Lục Mặc hoàn toàn thất bại trong việc tính toán phân tích thực lực của hắn.
Mà không lâu sau đó, Bạch Trình, Lâm Tu Nhai cũng đều lần lượt thượng đài một lần, hai người này không hổ là thiên tài đứng đầu học viện, đối thủ của bọn hắn theo thứ tự là bát tinh đấu sư cùng cửu tinh đấu sư đỉnh phong.
Cửu tinh đấu sư đấu với Lâm Tu Nhai còn tốt, đánh mười mấy hiệp cùng hắn liền chủ động nhận thua, bình yên vô sự đi xuống.
Đối thủ của Bạch Trình thì lại thảm hơn nhiều, hai người hoàn thành lễ tiết cơ bản, sau đó thanh âm của vị trọng tài còn chưa dứt, Bạch Trình đã quỷ dị xuất hiện trước mặt người kia, một chưởng mang theo kình khí làm người khác biến sắc, nhất chiêu đem bát tinh đấu sư đã có đấu khí sa y hộ thể hung hăng đánh văng xuống đài, cuối cùng còn lăn thêm hơn mười thước mới chật vật ngừng lại.
Nhưng chính vào thời điểm Bạch Trình xuất thủ, vẫn luôn ở một bên âm thầm quan sát Lục Mặc, giờ phút này cái mày nhíu lại, song đồng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bạch Trình, tại trong ý thức, hai đạo thân ảnh của thần bí nhân đánh lén hắn cùng Bạch Trình như muốn ma hợp bất quá cuối cùng lại thất bại. Điều này khiến hắn bực bội không thôi, trong sát na hắn gần như tưởng rằng mình đã tìm được kẻ đứng sau hãm hại bản thân. Thế nhưng quỷ dị một điều là, mặc dù phương thức, động tác công kích của Bạch Trình cùng người kia gần như tương tự nhưng khí tức của hai người lại trái ngược hoàn toàn.
Lặng im suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng không thể đưa ra khẳng định, Lục Mặc đành buồn bực thu hồi tâm niệm, rời đi. Mấy người Lâm Tu Nhai đều đã thượng đài, hắn cũng không cần phải chờ đợi thêm nữa.
…
Ở một diễn biến khác, Hải Ba Đông một bộ bất lực, sinh không thể luyến chịu đựng thanh âm như oanh vàng hót vang, liên tục lải nhải về ca ca của tiểu Thanh Lân bên tai khiến hắn cảm thấy phiền muộn vô cùng, mệt mỏi nói:
“Ngươi, tiểu nha đầu này, không phải còn ngày mai nữa sao”.
“Đợi thêm một ngày, nếu ngày mai tiểu tử khốn kiếp kia còn không có trở lại, Hải gia gia sẽ tự mình đi tìm đem hắn về cho con”.
“Như vậy được không tiểu tổ tông của ta”.
Thấy dáng vẻ này của Hải Ba Đông, mấy người Hổ Kiền chung quanh không khỏi bật cười, mém té khỏi ghế.
Khóe miệng khẽ run rẩy, Hải Ba Đông, trong đầu không ngừng tụng niệm, một chút cũng không muốn để ý tới mất lão đầu già mà mất nết này, một bên ra sức an ủi tiểu Thanh Lân, ánh mắt thi thoảng còn ra hiệu cầu cứu Nhã Phi khiến nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Nhẹ nhàng bế lên tiểu Thanh Lân, vỗ về an ủi một lúc mới để nha đầu này tạm thời yên lòng, nhưng tiểu Thanh Lân vẫn chưa an tâm, lập tức hướng về Hải gia gia của mình đưa ra cánh tay bé nhỏ quơ quơ nói:
“Hải gia gia phải cùng Thanh Lân ngoắc tay làm tin nha”.
Ở bên, đám người Hổ Kiền thấy vậy, thần thái vô cùng hứng thú, ánh mắt tràn đầy ý vị chăm chú nhìn Hải Ba Đông khiến người sau sắc mặt đen thành một mảnh chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi chỗ này. Nhưng chứng kiến tiểu nha đầu Thanh Lân, đôi mắt rưng rưng trực khóc kia, hắn đành phải nhẫn nhịn, run rẩy đưa ra ngón tay cùng tiểu bất điểm này ngoắc lại, thề thốt mới kết thúc màn hí kịch này.
Đứng trên thiên khung, thấy một màn này, Phạm Thiên cũng cười khổ không thôi, ánh mắt cưng chiều nhìn tiểu mập mạp Thanh Lân. Quả thực, cũng một thời gian rồi không cùng nha đầu này một chỗ a. Chỉ là lúc này, vẫn chưa tới thời điểm hắn xuất hiện.
Lục Mặc bên kia, trong trận quyết chiến ngày mai hắn rất có thể sẽ tìm được người thiết kế chính mình cùng thế lực đứng sau. Mà Phạm Thiên cần ở phía sau âm thầm làm ra phòng bị với tình huống bất ngờ có thể phát sinh.