Chương 50. Cô Lang xuất chiến 1
Trên khán đài quảng trường đầy ắp khán giả phủ kín chỗ ngồi, thanh âm trò chuyện ồn ào vang động bầu trời, lúc này theo trung niên nhân trọng tài xuất hiện, chậm rãi đi lên quảng trường trung tâm, càng làm tràng diện thêm đinh tai nhức óc.
Tiếng hoan hô theo bàn tay áp chế của trọng tài dần dần giảm xuống, đôi mắt nhìn quanh một vòng, sau đó cất cao giọng nói:
“Các vị đồng học, Đại Tái tuyển bạt năm nay có năm mươi danh ngạch tiến vào nội viện.”
“Phàm là tuyển thủ được gọi tên, xin mời mau chóng lên đài, một khi vượt quá thời gian quy định mà chưa có mặt thì sẽ mất quyền tham gia thi đấu”.
“Tốt lắm, đã đến giờ, hiện tại ta xin thông báo Đại Tái chính thức bắt đầu”.
Trung niên trọng tài cũng không nhiều lời, đơn giản lên tiếng giới thiệu qua một lần quy tắc trận đấu, rối sau đó chậm rãi lui xuống bình đài, đồng thời, hai cái tên cũng được trọng tài xướng lên.
“Huyền giai ban ba, La Tiếu”
“Huyền giai ban năm, Qua Nhĩ”
Nghe thấy tên mình, lưỡng đạo thân ảnh đã chuẩn bị sẵn sàng nhất thời bắt đầu từ trên khán đài đi xuống, vững vàng dừng lại trên quyết đấu tràng, ánh mắt chạm nhau tại trong hư không bắn ra hoa lửa, hai loại thuộc tính đấu khí hùng hậu bất đồng từ trong cơ thể mỗi người mãnh liệt trào ra, bao bọc hai đạo thân ảnh vào bên trong, hình thành một lớp đấu khí sa y hoàn mỹ.
Hai người bọn hắn, mặc dù trong học viện không thể so sánh cùng đám nhân vật phong vân như Lâm Thu Nhai hay Mộc Chiến, nhưng ít nhất cũng có một chút danh khí, bởi vậy khi vừa thượng tràng, trên khán đài liền vang lên từng đợt thanh âm trợ uy, có thể có tư cách tham gia tuyển bạt tái, ở trong ngoại viện ít nhất cũng có thực lực đủ để xếp vào tầng lớp cao cấp.
Một người đấu khí phong hệ thuộc tính, nhanh nhẹn mà phiêu dật, một người là thổ hệ thuộc tính, trầm ổn mà ngưng trọng. Một người chú trọng thân pháp nhanh nhẹn, một người chú trọng phòng ngự trầm ổn, thực lực cùng với thuộc tính đấu khí của hai người đều không hơn kém nhau là mấy, cho nên trận đấu này nhất định lâm vào trạng thái giằng co, mà sự thật diễn ra cũng đúng như vậy.
Từ khi trận đấu được bắt đầu, La Tiếu phong hệ thuộc tính đấu khí hóa thành một đạo thanh ảnh, không ngừng lợi dụng sự nhanh nhẹn di chuyển xung quanh đối thủ của mình, chưởng phong xảo quyệt nhắm vào những chỗ yếu hại trên thân đối phương mà đánh tới, bất quá công kích của hắn tuy rằng sắc bén, nhưng đối thủ của hắn cũng không phải kẻ tầm thường, thân thể như bàn thạch vững vàng đứng trên mặt đất, ỷ vào thổ hệ đấu khí nổi tiếng về khả năng chiến đấu lâu dài mà đau khổ kiên trì. Nếu như cẩn thận nhìn kỹ, có thể thấy, mặc dù thoạt đang ở thế hạ phong, nhưng lại có thể đem toàn bộ thương tổn do công kích sắc bén của đối phương, giảm thiểu đến mức thấp nhất.
Một công một thủ chiến đấu tàn nhẫn ở trên quyết đấu tràng, khiến cho đại bộ phận những cặp mắt của khán giả đều bị hấp dẫn, những tiếng hét lớn trợ uy trên khán đài liên tục truyền xuống, vang vọng khắp quảng trường.
“Xem ra Qua Nhĩ có khả năng thắng cao hơn”. Nhìn xem trầm trọng thi triển thổ hệ đấu khí Qua Nhĩ không ngừng dựa vào hiểm thế phòng ngự, khẽ cười nói.
“Không phải hắn đang bị La Tiếu chiếm thế thượng phong sao”. Bên cạnh, Nhã Phi sắc mặt không hiểu lên tiếng.
“La Tiếu nhìn như công kích có vẻ rất hung mãnh, nhưng công kích của hắn lại không xuyên thủng được phòng ngự của Qua Nhĩ. Cứ như vậy tiêu hao, rất nhanh thôi hắn sẽ kiệt sức”
“Còn nữa, xem màu sắc đấu khí của hắn, công pháp tu luyện cũng không quá mức cao cấp, hoàn toàn không thể đáp ứng với mức tiêu hao của hắn như hiện tại”.
“Trái lại, Qua Nhĩ từ đầu đến giờ, cước bộ chưa từng di chuyển quá lớn, mỗi lần hứng chịu công kích của đối phương, bàn chân của hắn đều hơi chút run rẩy âm thầm giảm bớt kình lực phải hứng chịu. Tuy rằng phương pháp này có chút ngu ngốc nhưng không thể phủ nhận, bằng vào đó, hắn có thể tiết kiệm được rất nhiều đấu khí”.
“Không quá ba mươi chiêu nữa, nếu La Tiếu kia không có sát chiêu cực mạnh, hắn sẽ phải nhận lấy thất bại”.
Mộc Chiến tinh thần vẫn luôn tập trung vào trận chiến, một bên thong dong giải thích cho Nhã Phi khiến cho người sau hết sức thán phục, nàng không ngờ được, Mộc Chiến nhãn quan chiến thuật lại ác liệt như vậy. An vị trong lòng Nhã Phi, tiểu Thanh Lân cái hiểu cái không, nhưng vẫn ra sức gật gù làm bộ ta đây đã sớm biết khiến Mộc Chiến khóe miệng không nhịn được có chút run rẩy, thiếu chút phát ra tiếng cười.
Giữa lúc Nhã Phi còn đang miên man suy nghĩ, tình hình chiến đấu giằng co ở giữa sân rốt cuộc cũng có biến đổi. La Tiếu tựa như cũng biết bản thân sắp gặp phiền toái, cho nên, sau một hồi công kích điên cuồng, hắn tính toán muốn chậm lại nhịp điệu trận đấu, nhưng mà, ngay khi tốc độ của hắn vừa giảm xuống, Qua Nhĩ vẫn luôn bất động tựa như ô quy rút đầu bất ngờ phát động t·ấn c·ông. Một chiêu đấu khí sắc bén hoàn toàn bất đồng với thiên tính phòng ngự của thổ hệ đấu khí phóng xuất mà ra. Một chưởng đem La Tiếu chấn văng ra vài chục bước, tại trong không trung phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp mất đi sức chiến đấu.
“Tĩnh lặng tựa như sơn, động thì tựa như sấm chớp. Nhất chiêu bại địch.”
“Chậc chậc, tố chất chiến đấu không tồi”.
Ẩn mình bí mật quan chiến, Lục Mặc thần sắc đạm nhiên không chút ba động yên lặng làm ra đánh giá. Cùng với Mộc Chiến, hắn cũng đã sớm đoán được kết quả trận giao đấu này. Chỉ là hắn không ngờ, Qua Nhĩ nhìn dáng vẻ có chút khù khờ kia lại có thể phản kích ác liệt như vậy.
Trên đài quyết đấu, thắng bại đã phân, trọng tài không nhanh không chậm tuyên bố Qua Nhĩ dành chiến thắng, hai người tuyển thủ tâm trạng hoàn toàn bất đồng dưới vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn xuống, rời khỏi sân đấu, nhường khu vực lại cho trận đấu tiếp theo.
Tuyển bạt không hề gián đoạn tiếp diễn khiến cho khán đài xung quanh vĩnh viễn duy trì sôi động, tiếng cổ vũ đinh tai nhức óc đạp vào màng nhĩ mọi người vang vọng đến cả trăm trượng nơi xa.
Bỗng dưng, từ phía khu vực dãy ghế trọng tài một đạo thanh âm cao giọng cất lên khiến quảng trường đang huyên náo đột nhiên trở lên quỷ dị yên tĩnh, vô số ánh mắt lập tức nháo nhác tìm kiếm, đồng thời mang theo đủ loại ý tứ hàm xúc. Ngay chính bản thân chủ nhân đạo thanh âm này cũng phải dừng lại trong thoáng chốc mới tiếp tục:
“Vòng thứ sáu, Huyền giai tứ ban Cẩm Vân đối chiến…”
“Hoàng giai cửu ban… Lục Mặc”
Thanh âm vừa rứt, nguyên bản quỷ dị im ắng quảng trường, nháy mắt ầm ĩ bàn tan xôn xao lên khiến tổ trọng tài không thể không ra mặt điều tiết lại.
Lục Mặc danh tự này vừa vang lên, Mộc Chiến thần tình lập tức tung trung, đưa mắt hướng về quảng trường trung tâm.
Trước sự trông ngóng của đám người, một đạo thân ảnh yêu điểu, phiêu dật như tiên, đạp lấy bộ pháp nhẹ nhàng đáp xuống bình đài, khuôn mặt mỹ lệ mang theo vẻ lạnh lùng đứng đó chờ đợi. Không quá lâu sau, Lục Mặc thân hình dong dỏng cao lớn, bên hông đeo lấy một thanh tàn phá trường kiếm, toàn thân che phủ huyết sát cô độc khí tức, tại trong ánh mắt kinh hãi của tất cả, khi còn cách bình đại mấy chục thước, hắn song cước cơ bắp rung động bộc phát lực lượng, “Ầm” một cái, thân hình như đạn pháo, chớp mắt đã đứng đối diện Cẩm Vẩn, băng lãnh đồng tử tựa ma lang vô tình nhìn chăm chú nữ tử trước mặt mình lúc này.
Người hắn đã từng hết mực thương yêu, giờ lại căm hận đến tận xương tủy.
Cảm nhận được không khí vô cùng ý nhị giữa hai người nhưng tên trung nhiên trọng tài cũng không quá quan tâm, đơn giản bắt đầu trần đầu liền lui xuống. Đáng tiếc, hai người này cũng không theo mong muốn của hắn tức khắc tiến hành giao thủ mà cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau.
Khán giả xung quanh quảng trường lúc này bất ngờ nhất trí đồng lòng lạ thường, cùng giữ im lặng, tò mò chờ đợi tình tiết cẩu huyết diễn ra phía dưới. Chuyện liên quan đến hai người này, bọn họ đã nghe qua không ít, thế nhưng nhìn biểu hiện của Lục Mặc dường như sự tình không đơn giản như vậy a.