Chương 46. Phụ Trọng – Hải Quân Lục thức: Soru (Thế)
Già Nam thành, Già Nam học viện, bên trong một gian thư phòng xa hoa, ngồi đó là ba đạo thân ảnh khuôn mặt thâm trầm, khó coi khiến không khí có một cảm giác bị kìm nén.
Trong số bọn họ, một tên thiếu niên dáng vẻ hôi bại vô lực ngồi dựa người trên ghế từng li từng tí cẩn thẩn quan sát thần sắc của bạch bào tuấn tú thiếu niên ngồi tại chủ vị, kề bên là một tên thiếu nữ nhan sắc xinh đẹp mĩ miều, mỗi cái nhăn mặt, cau mày đều khiến cho người ta cảm thấy thương tiếc.
Đột nhiên, bạch bào thiếu niên, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm ma bệnh thiếu niên, cất lên giọng nói có chút âm tàn phá tan bầu không khí:
“Ngôn Cẩn, ngươi xác định Lục Mặc không hề quen biết người thần bí kia sao, trước đây ngươi cũng chưa từng gặp qua hắn bao giờ?”.
“Bạch thiếu, tại hạ nguyện đem tính mệnh của mình ra bảo chứng, người kia, cả ta và Lục Mặc đều chưa từng gặp qua”.
Thiếu niên mang dáng vẻ ma bệnh này không phải ai khác, chính là Ngôn Cẩn, kẻ được Phạm Thiên chiếu cố đến mức trọng thương b·ất t·ỉnh, lúc này thái độ khẳng định đáp lại người gọi Bạch Thiếu kia.
Hơi suy nghĩ một chút, Ngôn Cẩn tiếp tục:
“Hắn ra tay giúp Lục Mặc, có thể nào Lục Mặc tiểu tử này có thân phận nào khác mà chúng ta không biết…”
Nhớ tới cảnh tượng khi đó Ngôn Cẩn bỗng dưng rùng mình lạnh toát không thể nói hết câu, nhưng ba người, trong lòng ai cũng hiểu rõ, nếu chuyện này là thật, bọn hắn có thể bị lật thuyền trong mương a.
Ngồi bên cạnh thiếu niên họ Bạch, nãy giờ nhíu mày trầm ngâm không ngừng, thiếu nữ có chút đạm nhiên lên tiếng:
“Bạch thiếu, bước tiếp theo chúng ta lên làm gì”.
“Nếu biết trước, khi đó ta…”
“Sao, Cẩm Vân ngươi giờ đã hối hận rồi sao?”. Không để thiếu nữ nói hết lời, Bạch Thiếu trong lòng một mảnh băng lãnh, đáy mắt sát khí ấp ủ chằm chằm trực diện nàng lạnh lùng hỏi.
“Hừ. Chuyện Cẩm Vân ta làm trước này chưa từng hối hận”.
“Cho dù có, ta chỉ hối hận rằng khi đó không ra tay mạnh thêm chút nữa, để xảy ra hậu hoạn như ngày hôm nay”.
Một chút cũng không né tránh, thiếu nữ xinh đẹp tên Cẩm Vân này giọng nói không mang theo một chút nhiệt độ, thản nhiên đáp lại Bạch Thiếu.
Nghe được lời này của Cẩm Vân, khóe mắt đảo qua Ngôn Cẩn thấp thỏm một bên, một hồi sau, Bạch thiếu mới ẩn giấu đi sát ý của mình.
“Hiện tại, ba người bọn họ đều đang đứng trên một chiếc thuyền, hơn nữa một số chuyện ta còn không tiện ra mặt, hai công cụ người này tạm thời còn cần đến. Mặt khác, đây là Già Nam học viện, ta hành động cần phải cần thận một chút.” Nghĩ vậy hắn thái độ lập tức hòa hoãn, bình tĩnh nói:
“Không cần lo lắng, các ngươi không lên quên thân phận của mình.”
“Thân là đệ tử Già Nam học viện, thần bí nhân kia muốn gây khó khăn cho chúng ta, giáo thụ cùng viện trưởng bọn hắn tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn được”.
“Chúng ta sẽ chỉ phải đối mặt với tên phế nhân Lục Mặc kia mà thôi”.
“Cho dù tên thần bí kia dám nhúng tay cũng không cần sợ hãi. Bạch gia ta cũng không phải ăn chay”
“Một thời gian nữa, gia gia ta sẽ đích thân đến Hắc Giác Vực”.
“Cần thiết, bản thiếu sẽ nhờ gia gia giúp đỡ”.
“Các ngươi, chỉ cần làm tốt việc của mình là được”.
Họ bạch thiếu niên lời nói vừa dứt, vốn đang chăm chú, hai người Ngôn Cẩn, Cẩm Vân liền thở phù một hơi nhẹ nhõm, trong lòng như vừa vứt bỏ được tảng đá nặng ngàn cân.
Gia gia của Bạch Thiếu thế nhưng là Đấu Hoàng cường giả a, có sự trợ giúp này, bọn hắn không cần lo lắng người kia nữa, về phần Lục Mặc, chỉ cần hắn dám xuất hiện, bọn hắn liền có thể tùy ý nhào lặn a.
Nghĩ vậy, Cẩm Vân cùng Ngôn Cẩn khóe miệng liền nở một nụ cười vui vẻ, đồng thanh: “Tất cả liền theo Bạch Thiếu sắp xếp”.
“Tốt. Đi theo ta, bản thiếu sẽ không để các người chịu thiệt”
“Ha…Ha…Ha”.
Theo tiếng cười của họ Bạch thiếu niên vang lên, không khí tràn ngập một cảm giác vui vẻ, bất quá hai người Cẩm Vân cùng Ngôn Cẩn không hề phát hiện ra sự tàn độc bị hắn cất giấu tận sâu trong đáy mắt khi nhìn hai người.
….
Nguyên thủy sâm lâm, ngoại vi Già Nam thành.
“348… 349… 350”.
“721… 722… 723”.
“886… 887… 888”.
Từng đạo thanh âm hô vang kèm theo tiếng thở hổn hển cất lên trên khu vực đất trống bên cạnh tiểu hồ. Mang trên lưng một viên cự thạch năm trượng có hơn, Lục Mặc ra sức thực hiện động tác chống đẩy.
Một trăm, hai trăm,… năm trăm… theo số lượng nhịp điệu ngày càng nhiều, Lục Mặc cơ bắp toàn thân căng cứng cùng cực, tay chân không thể khống chế bắt đầu run rẩy, mồ hôi tuôn ra liên tục ngưng tụ thành vũng trên mặt đất. Thân thể nhiệt khí phừng phừng do luyện hóa dược lược tạo thành từng đạo yên khí thiêu đốt bẻ cong không khí xung quanh. Mệt mỏi là vậy nhưng hắn vẫn gắng gượng tiếp tục, không một chút nào có ý định nghỉ ngơi.
Phụ trọng huấn luyện, đây là phương pháp luyện thể tiếp theo Phạm Thiên an bài cho Lục Mặc. Chống đẩy, đứng lên ngồi xuống, chạy bộ… một loạt động tác được hắn đưa ra, mà lại tất cả, Lục Mặc đều phải thực hiện hiện xong trong ngày hôm nay.
Hắn muốn nghiền ép tất cả tiềm lực thể chất của Lục Mặc trong thời gian ngắn nhất. Bằng vào Khí huyết đan cung cấp chí thuần khí huyết năng lượng rèn luyện thể phách, bổ sung sinh cơ, hắn cũng không lo lắng sẽ tiêu hao tiềm năng của tiểu tử này. Có sự giúp đỡ của đan dược, mấy ngày này, Lục Mặc sẽ nghênh đón một đợt phi tốc tăng lên về thể phách.
Thương thế của Lục Mặc, hắn đã kiểm tra qua, hiện tại tiểu tử này cũng giống như hắn không thể tu luyện đấu khí, thậm chí tình trạng so với hắn càng thêm bết bát. Kinh mạch toàn thân của Lục Mặc đã bị phế bỏ triệt để.
Hai đạo chưởng ấn, hai loại khác biệt đấu khí, một nóng bỏng, một băng hàn, một nằm tại hậu tâm, một nằm tại xương ức, băng hỏa song trọng lực lượng làm cho kinh mạch của hắn đứt gãy toàn bộ, như đường ray chưa hoàn thiện không hề liên kết với nhau được.
Không chỉ vậy, cưỡng ép bản thân chiến đấu với Ngôn Cẩn cũng khiến cho kinh mạch của hắn héo rút. Muốn chữa trị, biện pháp duy nhất Phạm Thiên có hiện tại, đó là cường hóa thể phách, cường hóa cho đến khi thân thể của hắn có thể chịu đựng được năng lượng của tinh hoa huyết dịch xung kích mà không bị no bạo.
Khi đó kinh mạch của Lục Mặc không chỉ được chữa trị mà còn có thể nhân cơ hội phá kén trọng sinh, đạt đến một tầm cao mới. Nhưng đây không phải là chuyện trong thời gian ngắn có thể đạt tới. Bây giờ, tiểu tử này cứ an tâm nhiệt huyết phấn đấu một hồi đi. Dù sao, lấy trạng thái Lục Mặc hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể hấp thu năng lượng đan dược thông qua luyện tập mà thôi.
“Ngày mai huấn luyện xem ra cần thêm một chút cuồng bạo a”.
Ánh mắt toát ra tinh quang nguy hiểm, Phạm Thiên đảo qua Lục Mặc một cái liền chìm vào trạng thái thiền định, tiến hành hoạch định kế hoạch tu luyện của bản thân.
Không ngừng trải qua chiến đấu với Đấu Hoàng đỉnh phong cấp bậc, hắn cũng phát hiện được thiếu sót của mình, chính là tốc độ. Thủ đoạn chiến đấu của hắn chủ yếu là Thể thuật, cận thân chém g·iết, thế nhưng Du Long Bộ môn đấu kỹ này cho dù đã được hắn tu luyện đến lô hỏa thuần thanh nhưng vẫn không thể đáp ứng được yêu cầu của hắn, thậm chí về phần nào đó còn hạn chế chiến lực của hắn bộc phá.
Hắn cũng muốn tận dụng khoảng thời gian này khai phá một loại thể thuật mới nhằm nâng cao tốc độ di chuyển trong chiến đấu của mình. Mà phương hướng, hắn đã sớm có lựa chọn.
Thể thuật Soru (Thế) trong Hải quân lục thức của thế giới One Piece, được mệnh danh siêu việt nhân thể cực hạn loại hình thể thuật chính là thứ có thể giúp hắn giải quyêt vấn nạn này.
Hơn nữa sau khi thành thục Soru (Thế) sau, hắn rất nhanh có thể khai phá Geppou (Nguyệt Bộ) cấp độ tiếp theo của Soru tăng cường tính di động của bản thân trong hư không. Cái này chính là một công đôi việc a.
Dù sao nguyên lý hoạt động của Soru, hắn ghi nhớ rất rõ ràng. Nó hoạt động theo một nguyên lý hết sức đơn giản, đó là người thi thuật trong một cái chớp mắt, 0.36 giây đồng hồ liên tục cao tốc giẫm đạp mặt đất mấy chục lần sinh ra lực bộc phát tính khiến cho bản thân có thể di động với tốc độ cao, từ địch nhân trước mắt xem ra đơn giản tựa như biến mất.
Thế nhưng để làm được điều này yêu cầu đối với tố chất thân thể, mật độ, sự dẻo dai của cơ bắp của người sử dụng theo tính toán của Phạm Thiên, tại Đấu khí đại lục này tối thiểu phải là Đấu Vương đỉnh phong cấp bậc chuyên tu luyện thể mới đáp ứng được điều kiện tu luyện.
Bởi vì Soru môn thể thuật này thuần túy là dựa vào sức mạnh thể phách bộc phá tạo ra lực lượng, nó cũng hết sức ỷ lại vào thể lực của người dùng. Dù vậy, Phạm Thiên hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề này. Thể chất của hắn hiện tại, tu luyện Soru chính là làm ít công to a. Thứ hắn cần làm, chỉ là không ngừng thử nghiệm khai phá ra Soru cùng với nhặt nhạnh độ thuần thục mà thôi.
“Bất quá, chuyện này không cần vội, trước hết, để cho Lục Mặc tiểu tử này ăn một chút đau khổ mới được. Tu luyện thuận lợi quá mức cũng không tốt a.” Cả người sát lục chân ý từng chút tản mạn, Phạm Thiên đứng lên tiến về phía Lục Mặc đang nghỉ ngơi phía trước.