Chương 47. Thể thuật đối kháng - Tu luyện Soru (Thế)
“Phanh…Phanh…Phanh”.
“Ta đã sớm nói, không có đồng thuật loại hình đấu kỹ, chỉ bằng mắt thường, ngươi mãi mãi không thể theo kịp chuyển động của ta”.
“Muốn sử dụng thể thuật chiến đấu, ngươi cần phải dùng linh giác cùng bản năng thân thể để cảm nhận”.
“Không phải vậy, chiến đấu với ta ngươi vĩnh viễn chỉ có thể làm một cái bao cát”.
Phạm Thiên thanh âm không hề mang theo một tia nào cảm xúc vang lên, cả người sát khí bao phủ, ánh mắt đạm bạc, vô tình quan sát Lục Mặc, lúc này trên người toàn thân v·ết t·hương bầm tím, một chân quỳ gối chống đỡ thân thể cách đó không xa làm ra đánh giá.
Đối diện, tham lam hút lấy từng ngụm không khí, chăm chú lắng nghe từng lời chỉ dạy của hắn, Lục Mặc không chút giận giữ, chán nản, ngược lại tràn đầy sức sống, nhìn về Phạm Thiên lộ rộ hàm răng trắng tinh, vui tươi hớn hở nói:
“Đại nhân nói không sai, tuy rằng trình độ thể thuật của ta còn thiếu rất nhiều, nhưng ta cảm giác được mình đang không ngừng tiến bộ.”
“Ta còn có thể tiếp tục”.
Phạm Thiên vẫn một mặt lạnh lùng, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay với hắn ra hiệu “Ngươi có thể bắt đầu biểu diễn được rồi”.
Nhìn động tác này của Phạm Thiên, Lục Mặc không còn nói nhảm, khí huyết thiêu đốt bộc phá, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh đánh về phía Phạm Thiên.
“Bành”. Quyền chưởng v·a c·hạm, phát ra một tiếng trầm đục. Lục Mặc đồng tử nở to hết cỡ, thân thể theo bản năng nách mình sang trái né tránh công kích của Phạm Thiên, trong lòng âm thầm run lên: “Thật nhanh”.
Phòng thủ, công kích hai động tác liên tiếp liền mạch do đại nhân thi triển hoàn toàn siêu việt thị giác của hắn. Nhất là cảm nhận hữu quyền vừa nhanh vừa nặng sượt qua bên người, Lục Mặc càng không dám có chút lơ là, lập tức lên tinh thần, nếu là trước đây thể phách chưa trải qua trui rèn, chỉ sợ một chiêu này cũng đã để hắn lâm vào bị động
“Bành…Bành…Bành”.
Hai đạo thân ảnh giữa khu vực đất trống không ngừng giao thủ, người tới ta đi liên tục.
Phạm Thiên khí chất lạnh thấu hàn xương, trong lúc gơ tay nhấc chân đều mang theo uy phong chấn nh·iếp, dễ dàng đón đỡ mọi loại công kích của Lục Mặc, thi thoảng phản kích khiến hắn khổ không thể tả, tại trong âm thầm từng chút từng chút dẫn đạo tiểu tử này nắm giữ thể thuật yếu quyết, nhanh, chuẩn, mạnh ba chữ.
Bằng vào thực lực của Lục Mặc hiện tại, muốn tỏa sáng giữa đám thiên tài sở hữu đủ loại hoa lệ đấu kỹ kia trong kỳ Đại tái tỷ thí sắp tới. Thích ứng, bắt kịp tiết tấu chiến đấu của Cường quyền chính là biện pháp duy nhất.
Theo chiến đấu không ngừng kéo dài, mặc dù Lục Mặc chưa thể đuổi kịp tốc độ của Phạm Thiên nhưng cũng đã mười phần mau lẹ, đã có thể làm ra né tránh, thậm chí phản công, không còn bị động, chỉ biết chịu đòn như lúc ban đầu.
Nhưng như vậy còn chưa đủ. Đối mặt Lục Mặc phi thân lên không, xoay người tung cước công kích mình, Phạm Thiên thân hình đơn giản lắc lư một cái, bất tri bất giác chuyển dời đến sau lưng Lục Mặc, thanh âm lạnh lùng cất lên:
“Ngươi, động tác dư thừa quá nhiều”.
“Lúc nào…”.
Cảm nhận được sự xuất hiện của Phạm Thiên phía sau, Lục Mặc mồ hôi lạnh toát cả người, không chút do dự như thiên cân trụy hạ thấp trọng tâm, hai tay khoanh lại, lao thẳng về phía trước rời xa Phạm Thiên.
Nhìn một màn này, Phạm Thiên ánh mắt vẫn như vậy đạm bạc, không chút biến hóa, tâm niệm vừa động liền đuổi theo, đồng thời tốc độ trên tay lại tăng nhanh mấy phần, tiếp tục nói:
“Mà dư thừa lại chính là sơ hở để cho địch nhân có thể lợi dụng”.
Lục Mặc bên này hoàn toàn không ngờ tới Phạm Thiên lại nhanh như vậy, thân có chút đã không theo kịp tiết tấu, chỉ là đơn giản công kích đã làm hắn rơi xuống hạ phong, Lục Mặc đành phải tạm thời tránh đi mũi nhọn, hướng bên cạnh né tránh.
“Ầm” một tiếng tràm đục, Phạm Thiên trọng quyền rơi xuống khiến đại địa nứt vỡ ra một cái hố sâu. Lục Mặc nhìn thấy một màn này rung động không thôi, nhưng hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng, một đạo mơ hồ hắc ảnh từ trước mắt hắn xẹt qua, Lúc Mặc thần sắc run lên, chỉ kịp đem song thủ giao nhau che chắn trước người ngăn cản.
“Đùng”. Một đạo phảng phất như cự thạch quyền đầu mang theo đại lực rơi vào trên thân, Lục Mặc thân thể giống như đạn pháo một dạng nhoáng cái b·ị đ·ánh bay ra xa bảy tám mét, vô lực đứng dậy, hồng hộc thở dốc, cười khổ lên tiếng:
“Cái này, ta vẫn là thua a, đại nhân”.
Thu tay đứng đó, nhìn mệt mỏi thở không ra hơi Lục Mặc, Phạm Thiên đạm nhiên lên tiếng:
“Hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục phụ trọng tu luyện. Bất quá làn này là phụ trọng dưới thác nước tu luyện.”
Dứt lời, không quản Lục Mặc đồng ý hay không, Phạm Thiên thân ảnh chớp động rời đi, nhằm hướng một khu vực cách đó không xa mà tới. Kỳ thực, Lục Mặc vừa rồi biểu hiện khiến đã đủ để khiến hắn hài lòng, hoặc phải nói là có chút kinh ngạc mới đúng, tiểu tử này nhìn như mọi phương diện đều bị hắn áp chế nhưng chiến lực so sánh đã không hề kém cạnh Đấu sư hậu kỳ. Chỉ cần thể phách đột phá Đại Đấu sư cấp bậc, Đại tái tỷ thí thập đại danh ngạch, hắn tất nhiên liền có một vị trí. Mà hiện tại cũng chỉ mới hai ngày trôi qua. Thời gian còn rất dư rả a.
Kế tiếp, cũng là thời điểm hắn lên bắt đầu tu luyện.
Thể thuật Soru (Thế) tu luyện.
…
Khoanh tay đứng tại trung tâm khu vực vô số thạch đản đủ loại kích thước hình dáng bao phủ, xung quanh đạo đạo hố sâu nứt vỡ chằng chịt. Phạm Thiên cái mày có chút nhíu lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại cảm giác khi sử dụng Soru (Thế) vừa rồi. Bất chợt, hắn, hai chân cơ bắp bỗng nhiên căng cứng, liên tục rung động, trong nháy mắt tại chỗ nhanh chóng đạp đánh mười mấy lần.
“Oanh”.
“Hưu”
Lực lượng cường đại khiến mặt đất sụp đổ tạo thành vô số mạng nhện khe rãnh, Phạm Thiên thân ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ, theo một tiếng “Ầm” vang lên, hắn thân hình chẳng biết lúc nào đã xuyên thủng một viên cự thạch kéo theo toái thạch văng ra tứ phía, ngay tại phía trên cự thạch tạo thành một đạo hình người lỗ hổng.
Phạm Thiên khuôn mặt đều nhanh co quắp, đây là do hắn không thể khống chế được khoảng cách cùng phương hướng khi sử dụng Soru (Thế) cho nên mới để xảy ra tình trạng này.
Nửa giờ đồng hồ trước, bằng vào khủng bố thể phách, Phạm Thiên không tốn bao nhiêu thời gian, chỉ trong nháy mắt, 0.36 giây đồng hồ liền có thể hoàn thành tại chỗ giẫm đạp mười mấy lần thi triển ra Soru (Thế) mà đây còn không phải cực hạn của hắn. Nhưng hắn lại gặp một chút nan đề, đó là, chưa thể khống chế được khoảng cách cùng phương hướng theo ý muốn của bản thân.
“Cũng không có cách, hiện tại chỉ có thể không ngừng thử nghiệm mới có thể nắm bắt được tiết tấu a. Sở dĩ lựa chọn khu vực có nhiều chướng ngại vật như vậy cũng bởi vì ta đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này a.” Phạm Thiên thầm nghĩ.
Thu hồi tâm tình, hắn tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Theo đó, “Ầm… Ầm… Uỳnh… Phanh…” không ngừng nghỉ vô số đạo thanh âm v·a c·hạm vang lên, núi đá vỡ nát, đại địa bạo phá, bụi mù cuồng quyển mà lên tràn ngập cả một khu vực rộng lớn tựa như có một đầu cao giai ma thú điên cuồng tàn phá ở bên trong. Thi thoảng Phạm Thiên còn vận chuyển khí huyết thử nghiệm cực hạn thi triển Soru, kinh khủng khí thế tản mát khiến cho tất cả ma thú xung quanh tâm linh bị chấn nh·iếp, sợ hãi cùng cực, nhao nhao trốn chạy, không dám tiếp tục kháng trụ quanh đó.
Đồng thời, động tĩnh này của Phạm Thiên cũng khiến cho Lục Mặc phía xa phải trợn mắt há mồm vì chấn động, trong lòng hết sức rung động cùng tò mò, không biết đại nhân tu luyện thứ gì mà lại làm ra chiến trận lớn đến vậy.
Nhưng rất nhanh, hắn liền không có tâm tư để ý chuyện này, bởi vì phía trước hắn không xa, một đầu nhị giai đỉnh phong ma thú Bạch Mao cự viên sắc mặt dữ tợn đang nhìn chằm chằm hắn.
“Đầu ma thú này hẳn là bị đại nhân làm cho kinh hãi bỏ chạy a mới va phải ta đi a”. Trong lòng buồn bực suy đoán, nhưng rất nhanh hắn liền tập trung tinh thần, lấy ra một viên Khí huyết đan phục dụng xuống, Lục Mặc ánh mắt tinh quang bùng phát, chiến ý treo cao, vừa rồi hấp thu kinh nghiệm chiến đấu, hắn cũng đang cần một đối thủ minh xác bản thân. Bạch Mao cự viên, đối thủ này chính là nhất đẳng lựa chọn.
“Chiến”.
“Graoooo”.
Như phát giác được tâm ý của Lục Mặc, Bạch Mao cự viên hai tay điên cuồng đấm ngực nộ hống lao lên, cùng Lục Mặc chiến thành một đoàn.
Phía xa, hồn lực vẫn duy trì lan tỏa, Phạm Thiên rất nhanh liền phát hiện được chuyện này, nhưng hắn cũng không có lo lắng cho Lục Mặc mà tiếp tục tại chỗ tu luyện Soru (Thế). Đối phó với đầu cự viên ma thú này, Lục Mặc tiểu tử hoàn toàn dư sức, thậm chí nếu may mắn, hắn có thể mượn áp lực tại trong chiến đấu tiến hành đột phá giới hạn. Chuyện này đối với Lục Mặc tiểu tử chỉ có lợi vô hại.
Về phần hắn, liền thỏa thích trải nghiệm Soru đi. Hắn cảm giác được bản thân rất nhanh liền có thể hoàn toàn nắm giữ môn thể thuật này.
Cứ thế, hai người riêng phần mình chìm vào tu luyện, chiến đấu tìm kiếm đột phá của bản thân.