Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 45. Đặc huấn Lục Mặc




Chương 45. Đặc huấn Lục Mặc

Biên giới sơn mạch Già Nam nội viện, bên trong một mảnh rừng trúc phòng ngự sâm nghiêm, bích ngọc trúc lâu tọa trấn trung tâm thẩm thấu ra một loại hương thơm nhè nhẹ tươi mát.

Vị trí cao ráo gần cửa sổ, một tên nam tử đang ngồi xếp bằng, thân mặc một bộ bào phục Luyện Dược Sư, phía sau bào phục thêu một chữ “Phong” cực kỳ tinh tế. Lúc này tâm thần nam tử đang chìm vào một tấm dược phương trong tay, lòng không một sự lơ đễnh, cực kỳ chuyên chú.

Trong lúc yên lặng trầm thần, một đạo thân ảnh uyển chuyển như quỷ mị thiểm lược hiện ra trước phòng trúc, quỳ xuống một gối, thanh âm khàn khàn nhưng hết sức cung kính vang lên:

“Chủ tử”.

Nam tử cái mày hơi chút nhíu lại, khuôn mặt anh tuấn mím chặt môi mỏng, toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị. Thu lại dược phương, ánh mắt lợi hại nhìn đạo thân ảnh này đạm nhiên lên tiếng:

“Phát hiện hành tung của hắn rồi sao”.

“Đúng. Đại nhân. Bất quá người kia đi tới Già Nam thành nhưng sau đó lại rời đi, không có tiến về Già Nam học viện”.

“Ồ. Hắn chỉ có một người thôi sao”.

“Không, Chủ tử, cùng rời đi với người đó là một tiểu tử gọi Lục Mặc, từng là một trong thập đại thiên tài Già Nam học viện nhưng hiện giờ hắn chỉ là một phế nhân mà thôi.”

“Phế nhân?”.

“Thú vị.”

“Trạng thái hiện giờ của hắn thế nào”.

“Theo tin tức truyền về từ Hòa Bình Trấn cùng Già Nam Thành, người này thương thế dường như đã khôi phục hoàn toàn”.

“Cạch…Cạch…”. Ngọn tay gõ nhẹ trên mặt bàn, nghe ảnh tử bẩm báo, nam tử sắc mặt trầm tư suy nghĩ một hồi mới tiếp tục hỏi:



“Băng Hoàng Hải Ba Đông, đã tìm hiểu được chưa”.

“Bẩm chủ nhân, theo tài liệu thu thập được, Hải Ba Đông mười lăm năm trước sau khi giao thủ với Mỹ Đỗ Toa Nữ vương của Xà Nhân tộc bị trúng Xà Chi phong ấn dẫn đến trọng thương mai danh ẩn tích”.

“Một năm trước, Thiên Vương người này không rõ bằng cách nào tìm đến Hải Ba Đông, về sau đạt thành một giao dịch nào đó khiến vị Băng Hoàng này chấp thuận đi theo hắn”.

“Giao dịch. Giao dịch gì lại có thể đổi lấy một vị Đấu Hoàng ra sức đây?”

“Tiểu tử này thật đúng là nhiều bí mật đâu”.

“Nhưng muốn cầm đồ vật của bản hoàng lại không đơn giản như vậy”

Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười âm hàn, nam tử thần bí nhìn xuống ảnh tử chờ đợi phía dưới ra lệnh:

“Nói với Hàn Băng, để hắn nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ thu nạp thế lực của Bát Phiến Môn cùng Khô Cốt Mộ”.

“Mặt khác, liên hệ Ngân lão cho bản hoàng, nói với hắn, muốn báo thù cho Kim Lão liền tới tìm ta”.

“Rõ. Chủ nhân”. Quỳ một bên, ảnh tử không nói hai lời, lập tức cúi người đáp lại.

Phất tay ra hiệu ảnh tử rời đi, thần bí nam tử chìm vào tĩnh lặng, ánh mắt biến ảo chốc nát, nhưng rồi kiên định lên:

“Xem ra, cần tiếp xúc với đám người kia một chút”.

“Lão sư a lão sư, ngươi đang trốn ở nơi nào đây. Đệ tử thật nhớ nhung người đâu. Ha…Ha…Ha”.



Bên ngoài Già Nam Thành, đông bắc nguyên thủy sâm lâm, đối diện một khu vực đất trống là một thác nước tựa như ngân hà đổ xuống phàm trần tạo thành một cái hồ nhỏ, bọt nước như châu ngọc bắn văng tung tóe khắp nơi khiến cho ánh sáng khúc xạ tạo thành vô số dải cầu vồng đa sắc huyễn lệ.



Trên bờ hồ, Phạm Thiên thiền định ngay dưới một gốc, ánh mắt thi thoảng đảo qua một đạo thân ảnh thiếu niên đang để mình trần, ẩn mình bên dưới thác nước chảy siết, gồng mình đón nhận trọng trọng áp lực đè nặng trên vai.

Khuôn mặt gân guốc tái nhợt nhưng vẫn gắng gượng cắn răng chống trọi. Thiếu niên này chính là người cùng với Phạm Thiên rời đi Già Nam thành ngày hôm qua, Lục Mặc.

Nhìn Lục Mặc biểu hiện như vậy, Phạm Thiên trong lòng có chút gật gù tán đồng. Thiên phú không tồi, tính cách kiên nghị. Tiểu tử này thật đúng là một hạt giống không tồi.

Nhất thiên trôi qua, đơn giản để Lục Mặc phục dụng một ít chữa thương đan dược, nghỉ ngơi một đêm. Ngay sáng hôm nay hắn liền để tiểu tử này tiến hành rèn luyện thể phách.

Mà khóa học đầu tiên đó là chịu đựng áp lực dưới thác nước, thời gian tối thiểu một canh giờ. Đương nhiên, lần đầu tiên trải nghiệm phương pháp luyện thể này, Lục Mặc hắn xem chừng cũng chịu đựng không được lâu nữa.

“Đã hơn mười phút đi qua, ước chừng không quá năm phút nữa hắn sẽ b·ị đ·ánh bay xuống bàn thạch a”. Trong đầu ước tính một cái thời gian, Phạm Thiên hơi làm ra suy đoán rồi yên tĩnh chờ đợi.

Chỉ là, lần này Lục Mặc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Phạm Thiên. Năm phút, mười phút, mười lăm phút trôi qua, tiểu từ này vẫn còn trụ vững khiến hắn phải ghé mắt mà xem.

Sáng sớm, nước thác mang theo hơi lạnh của sương mai từ trên độ cao trăm trượng trút xuống dưới, lực đạo không dưới năm ngàn cân cự lực khiến Lục Mặc thân hình gần như không thể thẳng lưng mà phải cuộn thành một đoàn, hàm răng nghiến chặt vang lên từng tiếng ken két, ánh mắt đỏ bừng tơ máu gồng mình chịu đựng thác nước gột rửa thân thể, trong đầu không ngừng gào thét:

“Kiên trì… Kiên trì cho ta”.

“Chịu đựng… Ta nhất định có thể chịu đựng”.

“Lần này… Ta phải tự mình vượt qua… cũng chỉ có thể… tự ta vượt qua”.

“Haaaaaa”.

Mấy ngàn cân lực nước trút hết lên người khiến Lục Mặc đau đớn giống như bị trọng trùy nện từng nhát một, không những thế, hàn khí trong nước như kim châm không ngừng xâm nhập cốt tủy khiến cho hắn đau đơn cực kỳ. Bả vai, tấm lưng đã sớm sưng vù, da thịt rách ra tứa máu, đầu tóc rối mù nhưng hắn vẫn không hề từ bỏ, một lần lại một lần vượt qua giới hạn.



Trước ánh mắt kinh ngạc của Phạm Thiên, Lục Mặc từng chút từng chút đứng lên, thân thể quỷ dị huyết hồng như tôm luộc tham lam hấp thu từng sợi từng sợi dược lực chống trọi lại hàn khí đồng thời cường hóa thể phách, chữa trị v·ết t·hương trên thân mình.

Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ đồng hồ qua đi, lúc này Lục Mặc thân thể thẳng tắp như tùng phong, ngạo nghễ vững vàng trên bàn thạch thản nhiên đón nhận thác nước đánh xuống, bỗng dưng “Bành” một tiếng từ sâu bên trong cơ thể vang lên, thể hình Lục Mặc nhanh chóng cất cao một vòng, cơ bắp mật độ càng thêm thô trọng, vẻ quỷ dị huyết hồng trên cơ thể dần dần thối lui, cảm thụ thể phách đột phá mang đến lực lượng, Lục Mặc thần sắc vô cùng kích động, sung sướng, nắm chặt song thủ liên tục huy huy quyền, phải mất một lúc sau hắn mới thu tay lại, điều chỉnh một cái tâm tình.

“Ầm” một cái, hai chân hơi cong, bằng vào lực lượng thân thể từ dưới thác nước nhảy trở lại trên bờ hồ, tham lam hút lấy từng ngụm không khí mát mẻ, chịu đựng mí mắt mệt mỏi không khống chế được mà cụp xuống tiến về phía Phạm Thiên chắp tay.

“Đại nhân, nhiệm vụ đã hoàn thành”.

“Khí huyết đan dược lực bị ta hấp thu chỉ còn hai thành, thể phách đột phá Đấu sư cấp bậc, phương pháp luyện thể này quả thực rất tác dụng”.

Thanh âm cảm khái của Lục Mặc vang lên bên tai khiến Phạm Thiên cảm giác đôi chút quái dị, nghĩ thầm:

“Luyện thể dưới thác nước thật đúng là có tác dụng nhưng tiểu tử này không phải nghĩ rằng ta muốn hắn hoàn thành nó ngay trong lần đầu tiên đi”.

“Hơn nữa không chỉ vượt qua, hắn còn đột phá giới hạn thân thể, điều này thật đúng là nằm ngoài dự đoán a”.

“Không lẽ, chỉ cần trải qua cảm giác bị phản bội, tuyệt vọng một lần liền có thể bộc phát tiềm năng”.

“Nếu vậy, ta có thể hay không dùng Sharingan ảo thuật giúp đỡ tiểu tử này một chút”. Nghĩ tới đây, Phạm Thiên trên người bỗng tản mản khí tức nguy hiểm, ánh mắt cân nhắc chăm chú quan sát Lục Mặc khiến hắn cảm thấy rùng mình, hơi chút sợ hãi.

Thấy thế, Phạm Thiên liền thu hồi suy nghĩ, đồng thời bỏ đi ý định thử nghiệm sử dụng Sharingan giúp Lục Mặc tu luyện. Phương pháp này, hắn cảm thấy không phải là không thể, chỉ là Lục Mặc hắn tinh thần mới chịu đả kích xong, khoảng thời gian này liền không thích hợp. Hơi bất cẩn một chút, tinh thần hắn sẽ bị sụp đổ a. Nhìn một bộ mệt mỏi Lục Mặc, Phạm Thiên cất tiếng:

“Có thể nhanh như vậy hoàn thành nhiệm vụ, tiểu tử ngươi hoàn toàn khiến ta cảm thấy bất ngờ”.

“Nhưng điều này cũng chứng tỏ, căn cơ của người rất vững chắc, thể chất được đấu khí ôn dưỡng không tồi cho nên mới có thể bằng vào Tứ phẩm Khí Huyết Đan nhanh như vậy đột phá giới hạn thể phách”.

“Nhưng, muốn trả thù, chỉ bằng vào chút lực lượng này còn chưa đủ”.

“Nghỉ ngơi một hồi đi, ngày hôm nay tu luyện còn chưa kết thúc đâu”

“Rõ. Đại nhân”. Đạt được Phạm Thiên thừa nhận khen ngợi, Lục Mặc có chút vui mừng nhưng rất nhanh cảm xúc này lập tức bị hắn đè xuống, cẩn thẩn dò hỏi: “Đại nhân. Tiếp theo ta sẽ rèn luyện như thế nào đâu”.

“Cái này, ngươi rất nhanh liền biết”. Phạm Thiên ánh mắt ý vị nhìn viên cự thạch cao hơn năm trượng cách đó không xa, giọng nói mang theo vẻ nghiền ngẫm đáp lại.

P/s: Khoảng thời gian này, ta bị dính Covid-19 cho nên cơ thể cảm giác mệt mỏi vô cùng, bởi vậy tiến độ ra chương sẽ chậm lại, mong đại gia thông cảm.