Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 41. Già Nam Thành




Chương 41. Già Nam Thành

“Đúng là Thiên Vương sao?”

“Trông thật bá khí đâu”



“Hừ. Thiên Vương mở ra Tà Đồng mới thật là soái”.

….

“Thanh Đao kia thật nồng nặc huyết sát chi khí. A, ngươi thấy không, thanh đao nó vừa mới động đậy”.

“Ngu xuẩn, ngươi còn chưa tỉnh ngủ đúng không? Đao sao có thể động”



“Im miệng”.

“Đám tiểu tử các ngươi còn tiếp tục lải nhải, bản chấp pháp liền để các ngươi làm khổ công một tháng”.

Tiếng quát của trung niên nam tử làm đám đệ tử học viện trong đội chấp pháp bỗng chốc im bặt. Nhìn một màn này trung niên nhân nội tâm than thở:

“Dẫn dắt đám tiểu tử chưa ráo máu đầu này khiến hắn rất mệt mỏi a”.

Chỉ mới vài phút đồng hồ trôi qua, từ khi xác thực thân phận của Thiên Vương, mấy tiểu tử này liền loạn thành một đống, đúng là làm cho hắn mất mặt.

Ánh mắt khẽ nhìn qua người kia đang mặc hắc sắc đấu bồng đi phía trước, hồi tưởng một màn ban nãy, hắn trong lòng càng là cảm khái. Không ngờ mình lại gặp được chính chủ, hơn nữa còn thiếu chút nữa đắc tội người ta. May mà vị này không tính toán với hắn.



Thiên Vương quả thực như trong truyền ngôn, quá mức khủng bố, đối diện với hắn, sinh tử của chính mình không do bản thân chưởng khống, cảm giác đó khiến hắn không rét mà run.

Nhìn lên bầu trời đã dần dần ngả sắc tối, trung niên đầu lĩnh Hoắc Đức trầm ngâm một chút thầm ra lệnh cho hai người trong tiểu đội rời đi, rồi nói:

“Thiên Vương, hiện tại trời đã dần tối, bên ngoài Già Nam học viên còn có một mảnh nguyên thủy sâm lâm rất lớn, nơi đó đông đảo cao giai ma thú trú ngự, ban đêm đi lại rất nguy hiểm. Tại hạ đã cho người sắp xếp Sư Thứu đưa đại nhân nhanh chóng đi tới Già Nam thành. Ngài xem xem như vậy có được hay không”.

“Không cần phiền toái như vậy Hoắc Đức đạo sư”.

Phía trước vẫn luôn duy trì trạng thái cất bước, nghe được lời này của Hoắc Đức, Phạm Thiên hơi suy nghĩ một chút liền từ chối. Không có cách, tốc độ của Nhị giai ma thú Sư Thứu đối với hắn quá chậm. Muốn tiến về Già Nam thành, hắn chỉ cần một tấm bản đồ chỉ dẫn mà thôi. Suy nghĩ xong, khóe mắt liếc nhìn Hoắc Đức một bộ cung kính phía sau, Phạm Thiên có chút đau đầu, lên tiếng:

“Đạo sư, ta muốn một tấm bản đồ chỉ dẫn đến Già Nam thành cùng thành trấn xung quanh đó. Không biết Đạo sư có thể đưa tặng ta một tấm hay không”

“Mặt khác, nơi này là Hắc Giác vực cũng không phải là Gia Mã đế quốc, ta chỉ là một đệ tử của ngoại viện mà thôi, ngươi gọi ta Phạm Thiên là được”.

“Ha Ha. Không có gì. Là do ta suy nghĩ không thấu đáo”.

Hoắc Đức cười cười. Bộ dạng hiện tại của hắn so với bộ dạng lạnh lùng khi nãy bày ra trước trấn môn hoàn toàn không phù hợp, tiếp tục nói: “Ngươi muốn bản đồ, cái này liền đơn giản”.

Nhanh chóng từ trong áo bào lấy ra một tấm cũ kỹ bản đồ, Hoắc Đức cẩn thận đưa cho Phạm Thiên để hắn tùy ý xem xét.

Đứng tại phía trước, quan sát một lượt bản đồ, phải nói tấm bản đồ hết sức chi tiết, nó không chỉ đánh dấu vị trị Già Nam học viên, xung quanh đại thành, tiểu trấn, các thế lực lớn nhỏ đều có ghi chú. Hài lòng đem bản đồ thu vào không gian tiểu đỉnh. Phạm Thiên xoay người hướng về Hoắc Đức bọn họ, nói:

“Đa tạ đạo sư”.

Hơi chút tính toán, hắn phất tay đẩy ra một cái ngọc hạp đưa ra trước người Hoắc Đức, nói tiếp:



“Một chút tâm ý, cảm tạ đạo sư ưu ái”.

Đối diện, Hoắc Đức nhìn ngọc hạp trước mắt hắn theo bản năng xoa xoa hai tay muốn từ chối thì bất chợt một đạo thanh âm vang lên trong đầu hắn khiến hắn ngừng lại động tác. Ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Phạm Thiên, cân nhắc một chút, Hoắc Đức liền nhận lấy ngọc hạp, bái tạ:

“Chắc chắn không phụ Thiên Vương nhờ vả”.

Lần này, Phạm Thiên bình thản tiếp nhận Hoắc Đức bái tạ cùng với Thiên Vương danh xưng này. Bởi vì hắn vừa lấy Thiên Vương tư cách nhờ Hoắc Đức làm một chuyện.

“Tính toán thời gian, tiểu tử kia xem chừng cũng đã lên đường rồi đi”. Phạm Thiên có chút xa xăm suy nghĩ. Nhưng rất nhanh hắn liền thu hồi tâm tình, tạm biệt Hoắc Đức đám người, đạp không nhằm hướng Già Nam thành mà đến.

Ánh mắt dõi theo thân ảnh Phạm Thiên khuất dần phía xa, Hoắc Đức kín đáo mở ra ngọc hạp, nhìn viên thanh sắc nóng bỏng đan dược nằm gọn trong đó. Hít một hơi cảm thụ đan hương hắn vội vàng cấp tốc đóng lại ngọc hạp, thận trọng thu vào trong ngực, hơi thở dồn dập kích động không thôi.

“Ngũ phẩm đan dược, hơn nữa còn là loại hình tăng tiến tu vi đan dược”.

“Phù… Phù…” Thờ ra vài hơi thật dài kìm chế nội tâm kích động, Hoắc Đức cố gắng khiến bản thân thật tỉnh táo:

“Đồ vật đã nhận lấy. Thời gian tiếp theo cần phải chú ý mới được”.

“Không biết người mà Thiên Vương coi trọng là thiên tài như thế nào đây”.

“Thật có chút chờ mong được gặp mặt hắn a”.

Khóe mắt liếc nhìn đám tiểu tử phía sau đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt tò mò hướng về phía ngực hắn, Hoắc Đức thái độ thây đổi cái ngoặt, gào lên:

“Còn đứng ngẩn ra đó, không mau làm việc”.

Thanh âm như ma thú gào rống của Hoắc Đức làm cho đám đệ tử trong chấp pháp đội giật nảy cả mình, trong lòng buồn bực, khinh bỉ:

“Hừ. Chỉ biết cậy lão bắt nạt thiếu niên nhân a”.



“Có giỏi ngài liền đúng trước mặt người kia gào lên. Lúc đó, chúng ta xin cam bái hạ phong”.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bọn hắn cũng không dám chậm chễ đứng đó thử nghiệm sức chịu đựng của Hoắc Đức. Vội vàng tốp năm, tụm ba phi nước đại rời đi làm nhiệm vụ.



Phi hành hơn một giờ đồng hồ, khi sắc trời đã bao phủ một màu hắc ám, bên trên thiên khung, nguyệt quang chiếu rọi, màn đêm xuất hiện vô số tinh thần điểm xuyết, Phạm Thiên mới nhìn thấy một tòa thành thị khổng lồ làm cho người ta líu lưỡi ẩn hiện trong màn sương mờ.

Chính là Già Nam Thành, đích đến của hắn hôm nay.

Khi cách Già Nam thành vài trăm mét, Phạm Thiên liền hạ xuống tùng lâm hai bên đường, tự nhiên hòa mình vào dòng người tấp lập qua lại hướng về Già Nam thành.

Tiến nhập thành nội, đập vào mắt hắn là đại lộ rộng lớn, cửa hàng chen chúc mọc lên xan xát, người người đông đúc như mắc cửi nơi ngã tư đường, so sánh với Thánh thành của Gia Mã đế quốc chỉ hơn không kém khiến cho Phạm Thiên phải âm thầm cảm khái trong lòng:

“Không hổ là học viên của lịch sử lâu đời nhất đại lục a. Chỉ riêng cái danh hiệu này cũng đủ để hấp dẫn không ít người tới đây.”

Dọc theo lộ tuyến chỉ dẫn, Phạm Thiên đi dạo quanh thành thị hơn nửa canh giờ tìm hiểu một chút bố cục mới chậm rãi rảo bước về phía trung tâm của thành thị, nơi Già Nam học viện tọa trấn.

Hành tẩu qua các ngã tư đường, cảm thụ không khí bình thường của nơi đây, Phạm Thiên trong lòng thoải mái, Già Nam thành thực sự khác xa Hắc Giác vực.

Lại đi qua một dãy phố, ở phía xa, hắn tựa hồ đã có thể thấy mơ hồ hình bóng của tòa học viện cổ kính kia.

Vừa mới bước qua một chỗ rẽ thì Phạm Thiên liền nghe thấy ở không xa phía trước bỗng truyền đến một tiếng quát chói tai khiến nơi đó xôn xao hắn lên, mọi người nhanh chóng vây lại chỉ trỏ, bàn luận.

Ánh mắt tùy ý đảo qua chỗ náo nhiệt, khuôn mặt vốn không quan tâm rất nhanh liền bị một đạo thân ảnh hấp dẫn, gợi lên hứng thú.

Không phải vì bởi thân ảnh kia là tuyệt thế mỹ nữ hay người quen thuộc của hắn, mà là bởi vì khí chất của hắn thu hút tầm mắt của Phạm Thiên.

Đứng tại trung tâm đám đông là một tên thiếu niên, sắc mặt tái nhợt, có chút gầy yếu nhưng ánh mắt sắc lẹm, nắm chặt tiểu kiếm bên hông, tựa như cô lang, bình thản đứng trong vòng vây không chút sợ hãi nhìn lên đám đệ tử Già Nam học viện xung quanh.