Chương 40. Chấp Pháp Tiểu Đội
“Ồ. Còn rất sâm nghiêm đâu”. Phạm Thiên trong lòng đôi chút ngạc nhiên, ngay lúc đặt chân vào trong tiểu trấn, hắn nhận thấy được một đạo dao động kì dị quét qua người mình.
“Đấu Vương cấp bậc”.
Linh giác rất nhanh xác định được thực lực của đối phương, nhưng hắn cũng không có ý định tiếp tục truy xét thêm. Đây chẳng qua là một thủ đoạn rà soát thông thường mà thôi.
Ngẩng đầu cất bước đi tới, trên đại lộ thông suốt tiểu trấn, không ít thân ảnh qua lại, bên đường xuất hiện đủ các loại tiểu quán, xung quanh tiểu hài tử qua lại đùa giỡn vui chơi thỏa thích. Một bầu không khí an tường hòa hợp, cùng với Hắc Giác vực cơ hồ là hai loại trạng thái đối lập.
Bốn phía người đi đường tự nhiên cũng phát hiện ra Phạm Thiên ẩn dấu dưới đấu bồng từ trấn môn đi vào, trong mắt có chút cảnh giác, bất quá rất nhanh bọn họ cũng không còn quan tâm đến. Người có bộ dạng như hắn, hàng ngày bọn họ gặp không mười thì cũng một cái bàn tay.
Đảo qua một vòng, đang muốn tiến lên, Phạm Thiên linh giác có điều phát hiện, đưa mắt nhìn lên trên mái phòng ốc trong tiểu trấn, hơn mười đạo ảnh tử như linh hầu mạnh mẽ xẹt qua, hướng về phía hắn mà tới.
“Bạch…Bạch…Bạch…”
Sau vài hơi thở, bọn hắn liền xuất hiện tại đại môn tiểu trấn, ánh mắt đảo qua mọi người, trong đó một gã trung niên nhân đầu lĩnh lạnh lùng lên tiếng:
“Phàm là người tiến vào Hòa Bình trấn, tất cả đều phải khai báo ra thân phận, danh tính. Nếu không sẽ trực tiếp bị đuổi ra ngoài.”
Âm thầm quan sát đám người này, Phạm Thiên trong đầu nhanh chóng đoán được bọn họ là ai. Trang phục thống nhất màu lam nhạt, ngực trái mang theo lam sắc huy chương, phía trên điêu khắc một thanh chủy thủ điểm xuyết một chút máu tươi, khuôn mặt mang theo vẻ bài xích, nhìn chằm chằm đám người bọn hắn. Không phải ai khác, chính là chấp pháp đội của Hòa Bình trấn. Nhìn qua một lượt, ngoại trừ trung niên nhân đầu lĩnh, còn lại đều là thiếu nam thiếu nữ, diện mạo vào khoảng hai mươi tuổi chắc hẳn là đệ tử của học viện đi. Phạm Thiên bình tĩnh làm ra đánh giá.
Đối diện, trung niên nhân không quản bọn hắn có hay không chấp nhận, chậm rãi nói:
“Mặt khác, sau khi báo ra thân phận, các ngươi phải đem khỏa đan dược này tại chỗ phục dụng a”. Vung tay lên lấy ra một lọ đan dược màu xích sắc cầm trong lòng bàn tay, trung niên nhân tùy ý liếc nhìn sắc mặt đám người Hắc Giác vực phát sinh biến hóa, tiếp tục:
“Yên tâm. Đây không phải là độc dược, nó chỉ là một loại đan dược được luyện dược hệ của Già Nam học viện chúng ta chế ra để cảm ứng sát khí. Trong thời gian các người ở trong tiểu trấn, nếu nội tâm có tồn tại sát khí, đan dược này sẽ khiến trên người các ngươi tản mát ra hồng quang. Chấp pháp đội chúng ta sẽ theo hồng quang mà tìm kiếm các ngươi”.
“Sau đó, khà… khà… các ngươi cũng biết chúng ta sẽ đối phó những người đó như thế nào rồi đấy”.
“Muốn rời đi tiểu trấn, có thể đến gặp người của chấp pháp đội lĩnh giải dược, bọn ta sẽ đích thân đưa các ngươi ra khỏi tiểu trấn”.
Nghe được những lời này của trung niên nhân, mọi người sắc mặt không khỏi khẽ biến, bọn hắn ai không phải là người lưỡi đao thường xuyên liếm máu, thần kinh mẫn cảm, làm sao có thể đi phục dụng loại đan dược không rõ này cơ chứ. Đó chẳng phải là đem tính mệnh của mình giao vào tay kẻ khác sao.
Nhưng ngay khi vài kẻ kiêu ngạo nhịn không được muốn lên tiếng phản đối, đám đệ tử học viện phía sau trung niên nhân đồng thanh hô lên một tiếng, chỉnh tề rút ra trường kiếm bên hông, đủ loại nhan sắc đấu khí khác nhau từ trong cơ thể thẩm thấu ra, mũi kiếm chỉ hướng Phạm Thiên bọn họ, bộ dạng một lời không hợp liền trực tiếp động thủ.
Cùng lúc, trung nhiên nam tử, hai tay khoanh lại, một cỗ hơi thở mạnh mẽ bộc phát, đạm bạc lên tiếng:
“Quy củ Hòa Bình trấn vẫn luôn như thế, không tuân theo, bản chấp pháp cũng không ép đám người các ngươi. Nhưng muốn vào trấn là không thể nào.”
“Bằng không, trái với quy củ, ta cũng không ngại để Tử Linh thụ nhiều thêm một vài thứ a”.
“Bát tinh Đại Đấu sư”. Cảm ứng được cỗ khí thế này của trung niên nhân kia, Phạm Thiên thấp giọng thì thầm.
Nhìn bộ dáng đối phương không chút buông lỏng, mọi người tại cửa trấn không còn nhịn được, trên người khí thế hung ác tản mác, thế nhưng, khi khóe mắt bọn hắn liếc về Tử Linh thụ phía sau, lập tức rùng mình, khí thế hung ác vừa mới tụ lại đã tan thành mây khói. Hàm răng cắn chặt, tuy không cam lòng nhưng vẫn chấp thuận, những người còn lại bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Trừ bỏ những người thối lui, ai chấp nhận phục dụng đan dược liền nhanh chóng tiến vào tiểu trấn, sau đó hướng trung niên nhân báo lên danh tự, lĩnh một quả đan dược màu hồng phấn, trước mặt chấp pháp tiểu đội nuốt xuống.
Thấy đám người ngoan ngoãn nuốt vào đan dược, sắc mặt đạm bạc của trung niên nhân mới hơi hòa hoãn lại nhưng thủy chung không lộ vẻ hòa nhã gì.
“Đệ tử của học viện, không cần phải uống thứ này đi”. Ngay khi trung niên nam tử theo thói quen đem đan dược đưa đến trước mặt một tên thanh niên, Phạm Thiên đột nhiên lên tiếng hỏi tới.
“Ách”. Nghe được lời này, đám người quanh Phạm Thiên ánh mắt bỗng chốc trở lên quái dị, nhanh chóng lui lại bảo trì khoảng cách, một bộ xem kịch vui hứng thú nhìn về phía Phạm Thiên khiến hắn cảm thấy bản thân mình dường như đã bỏ lỡ điều gì đó.
Đối diện, trung niên nam tử đầu lĩnh kia sắc mặt vốn đã đạm mạc bây giờ càng thêm khó coi, giọng điệu chán ghét lên tiếng:
“Tiểu tử, ngươi sẽ không phải lại nói. Ngươi là Thiên Vương đi”.
“Hừ. Xem ra bản chấp pháp xử lý mấy tên mạo danh kia vẫn chưa đủ để khiến các ngươi đám người này tỉnh táo lại”.
Mặc dù giận dữ vì nghĩ Phạm Thiên là kẻ g·iả m·ạo nhưng trung niên nhân vẫn ngăn lại đám đệ tử đang xao động phía sau.
“Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, nếu hắn đúng là đệ tử học viện, bản thân lại không suy xét để đám tiểu tử này hành sự bất cẩn, vậy liền không hay a”.
Khóe mắt liếc qua đám thành viên chấp pháp tiểu đội đứng sau, sắc thái giận dữ, một bộ căm tức, trung niên nhân trong lòng mệt mỏi thở dài.
Khoảng thời gian trước, sau khi vô song chiến tích của người kia truyền lưu khắp Hắc Giác vực, bằng vào lực lượng một người thay đổi thế cục nhất vực, hắn liền trở thành cấm kỵ đối với rất nhiều thế lực, mỗi người đối với hắn có một thái độ khác nhau nhưng tất cả bọn họ đều kinh phục hắn, kính phục sức mạnh tuyệt đối của hắn. Nhất là khi thân phận của người đó được công khai, hắn rất nhanh liền trở thành đối tượng để tất cả đệ tử của học viện truy phùng, bởi vì hắn mà kiêu ngạo.
Đặc biệt khi Mộc Chiến, thuộc hạ của người kia bộc lộ tài năng, quét ngang ngoại viện lại càng khiến cho mọi người thêm cuồng nhiệt. Cho dù hắn chưa từng có mặt tại học viện nhưng lực hiệu triệu đã đạt đến một tình trạng khủng bố.
Thế nhưng, cũng chính bởi vậy mà có vài tên ngu xuẩn nảy sinh ý đồ mạo danh vị đó, hoành hành, c·ướp b·óc trong Hắc Giác vực. Chấp pháp đội bọn hắn cũng từng xuất quân tìm kiếm những tên khốn kiếp kia nhưng không hề có kết quả. Phải đến khi khách khanh trưởng lão Băng Hoàng từ trong học viên đi ra đem toàn bộ những kẻ mạo xưng Thiên Vương bắt lại giao cho bọn hắn xử lý, treo lên Tử Linh thụ lấy làm răn đe mới kết thúc màn hí kịch này.
Vậy mà hiện tại, lại có người tự nhận là đệ tử, cái này chính là đụng vào điểm n·hạy c·ảm của chấp pháp đội bọn hắn. Sao có thể không khiến bọn hắn giận dữ, chán ghét cho được.
Một bên, chứng kiến phản ứng của chấp pháp đội thành viên, suy nghĩ một chút, Phạm Thiên không khó liền đoán được, có người mạo danh mình làm chuyện không hay.
Lúc này, thanh âm lạnh lẽo của trung niên nam tử vang lên bên tai Phạm Thiên: “Tiểu tử, đừng nói bản chấp pháp không cho ngươi cơ hội, đưa ra chứng minh hoặc nói ra lão sư bảo đảm cho ngươi”.
“Không nói được, vậy thì hôm nay tiểu tử ngươi liền treo người lên Tử Linh thụ ngắm cảnh đi”.
Không có vì thái độ của trung niên nhân mà giận dữ, Phạm Thiên từ từ cởi bỏ đấu bồng, để lộ một thân hắc sắc chiến phục, bên hông là Huyết kim Bá Đao, ánh mắt hướng về trung niên nhân cất lời:
“Không cần phiền phức như vậy”.
“Đã chấp pháp đội các ngươi xử lý không ít người mạo danh bản vương”.
“Như vậy, hình dạng bản vương ra sao, mấy người các ngươi không đến lỗi không biết được đi”
Dứt lời, Phạm Thiên cũng không dừng lại, để tránh phát sinh ngoài ý muốn, hắn trực tiếp mở ra Sharingan, từ tốn nói:
“Nếu thế còn chưa đủ”
“Vậy bằng vào đôi mắt này của bản vương, người liền có thể xác định thân phận rồi đi”.
Chứng kiến huyết sắc đồng tử, ba cái hắc sắc câu ngọc y hệt như trong truyền ngôn kia, lại cảm thụ âm lãnh, tà ác năng lượng bao phủ lấy mình, trung niên nhân cả người căng cứng như tượng gỗ, mồ hôi lạnh trên trán lấm tấm toát ra có kích động, có sợ hãi, hô lên:
“Thiên Vương”.