Chương 42. Thiên tài Lục Mặc
“Ngôn Cẩn, ngươi muốn gì”. Thiếu niên như cô lang độc hành, ánh mắt sắc bén hướng về người cầm đầu đám đệ tử Già Nam học viên lên tiếng chất vấn.
“Hừ, Lục Mặc.”
“Ta muốn thứ gì, ngươi còn không biết sao”.
“Giao ra Huyền Ngọc quả, chuyện hôm nay coi như thôi”.
“Nếu không đừng trách ta ra tay độc ác”.
Đối diện, thiếu niên Lục Mặc ánh mắt bốc lên nộ hỏa, khuôn mặt trắng bệnh bỗng chốc trở lên đỏ bừng giận giữ, trực diện Ngôn Cẩn lớn tiếng: “Ngươi lấn người quá đáng. Huyền Ngọc quả là ta lấy mạng đổi lấy”.
“Muốn ta hai tay dâng lên, mơ tưởng”.
Nhìn bộ dạng này của Lục Mặc, Ngôn Cẩn khóe miệng nhếch lên khinh thường, trong lòng ấp ủ m·ưu đ·ồ, hắn muốn Lục Mặc ngày hôm nay thân bại danh liệt. Nghĩ đến ngày tháng trước đây bản thân luôn phải sống dưới hình bóng của tiểu tử này, Ngôn Cẩn nham hiểm nói:
“Ngươi lấy mạng đổi lấy, trò cười, Lục Mặc ngươi cho rằng ta là ai”.
“Huyền Ngọc quả rõ ràng là do Cẩm Vân học muội đoạt được.”
“Tên tiểu nhân ngươi thấy lợi sáng mắt, muốn độc chiếm Huyền Ngọc quả liền bị Cẩm Vân học muội phế bỏ kinh mạch”.
“Ngươi còn dám ở đây lớn tiếng kêu gào Huyền Ngọc quả là do mình lấy mạng đổi lấy”.
“Đúng là mặt dày vô sỉ”.
Hắn vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức liền xì xào bàn tán, đưa tay chỉ trỏ Lục Mặc chế diễu, mắng mỏ. Chứng kiến một màn này, Ngôn Cẩn trong lòng sung sướng, toát lên khoái cảm như vừa báo thù rửa hận xong. Một bên, nghe được cái tên Cẩm Vân này, Lục Mặc nội tâm thắt lại, không khống chế được thân hình lùi lại một bước, vô số kí ức hiện lên trong đầu khiến hắn sững sờ thất thần một lúc sau đó liền cười thảm, nói:
“Cẩm Vân, Ha… Ha… Cẩm Vân ngươi tiện nhân này thật là ác độc, đến giờ vẫn không chịu buông tha cho ta”
“Ta đúng là mắt mù mới tin tưởng tình cảm của ngươi”.
Ngửa đầu nhìn lên thiên không, khuôn mặt sắc thái biến chuyển không ngừng. Chỉ vài hơi thở, đủ loại cảm xúc hiển hiện trên người Lục Mặc, bất chợt khí chất trên người hắn trở lên tĩnh lặng lạ thường. Lục Mặc trong lòng dường như làm ra quyết định nào đó, ánh mắt băng hàn chằm chằm nhìn Ngôn Cẩn đang đắc ý trước mặt, giọng nói khàn khàn lạnh lẽo xen lẫn trào phúng vang lên:
“Đáng thương. Ngôn Cẩn tên ngu xuẩn nhà ngươi cũng chỉ là công cụ bị tiện nhân kia lợi dụng mà thôi”.
“Muốn Huyền Ngọc quả, bước qua xác của ta hẵng nói”.
“Keng”. Mang theo quyết tâm liều mạng, Lục Mặc chớp nhoáng rút ra bội kiếm bên hông chỉ hướng Ngôn Cẩn tỏ rõ thái độ của mình.
“Hừ, không biết sống c·hết”.
“Đã như vậy, ta liền tác thành ngươi”.
Ngôn Cẩn thái độ miệt thị, hoàn toàn không đem Lục Mặc để vào mắt, nếu là trước đây hắn sẽ không có can đảm như vậy. Nhưng hiện tại, đối phương kinh mạch đứt gãy, trọng thương chưa khỏi, Nhị Tinh Đại Đấu sư thực lực không thể phát huy được ba thành. Lấy tu vi Đấu Sư bát tinh của hắn đối phó Lục Mặc bây giờ liền hết sức đơn giản. Còn nữa, hắn muốn đích thân dẫm đạp Lục Mặc dưới chân để chứng minh, hắn Ngôn Cẩn không còn là cái đuôi của Lục Mặc nữa.
Mờ nhạt hỏa sắc đấu khí nhanh chóng hình thành áo lụa năng lượng che phủ toàn thân, đôi mắt toát lên vẻ hung ác, Ngôn Cẩn hai chân đạp mạnh xách theo ngân sắc trường thương phóng tới Lục Mặc. Hắn không chỉ đơn giản muốn trả thù đơn giản như vậy. Hôm nay, hắn muốn Lục Mặc mãi mãi trở thành một phế nhân, vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu.
Đến lỗi việc này sẽ bị học viện trách phạt hay không, hắn liền không quan tâm. Giữa một phế nhân hay một người có tiềm lực, hắn tin tưởng học viện sẽ đứng về phía mình, cho dù có bị trừng phạt, có Cẩm Vân học muội đã tấn thăng thành thập đại thiên tài ngoại viên chống đỡ, hắn không cần phải sợ hãi.
“Cho nên, Lục Mặc ngươi có thể an tâm làm phế nhân được rồi.”
Nhìn Ngôn Cẩn lao về phía mình, Lục Mặc sắc mặt trở lên ngoan lệ, như cô lang thị huyết, mặc kệ trước đây ra sao, lấy thực lực của hắn lúc này, muốn thoát khỏi khốn cục hiện chỉ có thể lấy mạng đổi lấy. Hắn không thể cứ như vậy khuất nhục thất bại được.
Bàn tay gắt gao nắm lấy Thanh Phong kiếm, cắn răng chịu đựng kinh mạch truyền đến cảm giác đau đớn, gân xanh như tiểu xà nổi cộm trên mặt, đấu khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển trong đứt gãy kinh mạch cung cấp lực lượng cho Lục Mặc tạo thành một bộ loang lổ đấu khí khải giáp, hữu thủ nâng lên Thanh Phong kiếm làm ra tư thế phòng thủ.
Thấy một màn này, Ngôn Cẩn càng thêm tự tin phấn chấn, mũi thương lao mang theo đạo đạo tàn ảnh như ngân xà xảo quyệt, ngoan độc nhằm về phía cổ của Lục Mặc mà công kích, nơi này đúng là vị trí không có đấu khí bao phủ.
Chứng kiến công kích ngoan độc của Ngô Cẩn, thân hình Lục Mặc nhanh chóng thối lui, tay phải vội vàng điều khiển Thanh Phong kiếm đánh ra vô số kiếm ảnh chắn chống đỡ toàn bộ thế công của trường thương.
“Đinh…Đinh…Đang…Đang…”
Theo sự di động của hai người, mỗi lần ngân thương cùng kiếm ảnh giao phong đều bắn ra hoa lửa đầy trời cùng tiếng kêu đinh tai nhức óc khiến mọi người xung quanh vội vàng lui lại bảo trì khoảng cách để tránh bị ngộ thương.
Dây dưa một hồi với Lục Mặc, Ngôn Cẩn rốt cuộc cũng thăm dò được thực lực của hắn, Đấu Sư trung kỳ cũng không bằng. Khóe miệng thoáng hiện một tia âm lãnh, Ngôn Cẩn trường thương bén nhọn xé rách không khí tạo lên tiếng rít chói tai như tia chớp lao đến.
Lúc này vốn đã liên tục bại lui, Lục Mặc chỉ có thể căn răng tiếp tục thôi động kiếm ảnh muốn lần nữa đem trường thương ngăn cản, gạt ra ngoài. Song lúc trường thường sắp cùng kiếm ảnh va trạm, thân thương đột nhiên rung lên, mũi thường dừng lại một cái, trong chớp mắt, lợi dụng Lục Mặc bị bất ngờ để lại một lỗ hổng, Ngôn Cẩn ánh mắt hiện lên hàn ý, lòng bàn tay đẩy vào cán thương, mũi thương quỷ quyệt lao thẳng đến yết hầu của đối phương.
“Phanh”. Linh giác cảnh báo, Lục Mặc vội ngả người, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, cả người bắn người ra sau.
“Chạy đâu”. Nhìn Lục Mặc tốc độ bạo tăng, Ngôn Cẩn quát khẽ một tiếng, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, đấu khí trong cơ thể tuôn ra, thân thể giống như liễu diệp du tẩu bên trong cuồng phong lướt nhanh đến chỗ Lục Mặc, trường thương trong tay đắc thế không tha người một lần nữa đâm ra.
Bên này, Lục Mặc mồ hôi ướt đẫm toàn thân, cảm nhân thân thể cơ bắp bắt đầu co rút, cái mày chau lại, ý niệm chợt hiện trong đầu. Hắn song cước đạp đạp cấp tốc lộn người một vòng, đợi lúc tiếp xúc với mặt đất, đấu khí vàng nhạt bao phủ, hai chân hơi khom lại, “Ầm” một t·iếng n·ổ vang lên. Lục Mặc đạp mạnh xuống đất, bằng vào lực lượng phản chấn, thân thể như lợi tiễn bắn ra.
Đang ở trên không trung, mượn vào phản lực bộc phá, Lục Mặc điên cuồng vận chuyển đấu khí bám vào Thanh Phong Kiếm đánh bay mũi thương, hữu thủ nắm chặt tiểu kiếm, mang theo hung mãnh khí thế nhằm thẳng đầu của Ngôn Cẩn phóng tới.
Cảm nhận mũi kiếm mang theo khủng bố mũi nhọn, Ngôn Cẩn lông tóc dựng đứng, hắn không ngờ tới Lục Mặc còn có một chiêu này. Không dám chần chờ, Ngôn Cẩn đấu khí điên cuồng bạo tẩu mà ra, mũi thương trong nháy mắt bao phủ một cơn lốc nhỏ hỏa diễm khiến không khí xung quanh phảng phất như sôi trào, chuẩn xác trặn lại mũi kiếm của Lục Mặc.
“Đinh”. Thanh âm kim loại v·a c·hạm chói tai vang lên, văng vẳng mãi không đứt. Trường thường chỉ thoáng bị hãm lại một chút, sau đó mang theo một lực lượng cuồng bạo đem Thanh Phong kiếm trong tay Lục Mặc phá toái, đánh văng ra ngoài.
“Phốc”. Kinh mạch vốn đã thương tổn nghiêm trọng không chịu được dày vò, giờ lại bị khí kình công phá, Lục Mặc lúc này không thể ức chế mà phun ra một ngụm máu tươi, thân thể rơi nhanh xuống đất, đấu khí trong cơ thể tán loạn không thể tiếp tục duy trì.
Linh giác bắt được thân ảnh Ngôn Cẩn cực tốc lao đến, mí mắt cuồng loạn, Lục Mặc chỉ kịp đan chéo hai tay làm ra phòng bị.
“Đánh đi, không phải người thích đánh lắm sao”.
Lạnh lùng nở nụ cười khiến cho Lục Mặc toàn thân buốt giá, quát lên mấy tiếng âm lãnh, Ngôn Cẩn nắm tay xiết chặt, đấu khí bao phủ mang theo tiếng gió rít gào, mãnh quyền hung hăng đánh thẳng về phía người Lục Mặc.
“Bành”. Quyền đầu cùng thân thể v·a c·hạm vang lên thanh âm, mặc dù trầm thấp nhưng lại ẩn chứa lực lượng kinh khủng khiến sắc mặt vốn đã trắng bệnh của Lục Mặc càng thêm hôi bại, thân thể không chịu không chế bắn mạnh về sau, “Ầm” một cái lăn lóc trên mặt đất, song thủ cưỡng ép dừng lại, một chân quỳ gối chống đỡ thân thể quỳ.
“Phụt”. Lục Mặc run rẩy kịch liệt, yết hầu thống khổ kêu rên, thổ huyết không ngừng. Ánh mặt lạnh căm nhìn Ngôn Cẩn mặc dù có chút hổn hển nhưng khuôn mặt lại tự đắc thỏa mãn đối diện, trong lòng lửa giận hừng hực.
Nhìn thấy một màn này, Ngôn Cẩn cưỡng ép đè lại khí huyết sao động, dùng một thái độ từ trên cao nhìn xuống, như thượng vị giả nhìn sâu kiến, giọng điệu chế giễu đắc ý cười vang nói:
“Ha Ha. Thiên tài Lục Mặc của Già Nam học viên đây sao. Bây giờ ngay cả công kích của Đấu sư như ta cũng không thể chống đỡ”.
“Thật khiến cho người ta thất vọng”.
“Như vậy, ngươi còn có tư cách gì so sánh với Cẩm Vân học muội”.
“Chỉ là cóc ghẻ cũng muốn với tới thiên nga”.
“Đúng là đồ không biết sống c·hết. Hừ. Mau giao ra Huyền Ngọc quả, nếu không ta cũng không ngại để ngươi trở thành chân chính phế nhân. Đến lúc đó, đùng nói tu luyện, ngươi có thể sinh hoạt bình thường hay không cũng là khó nói”
“Ha…Ha…Ha”
“Khặc Khặc”. Gian nan thở ra từng ngụm, Lục Mặc không quan tâm Ngôn Cẩn một bên tự tư, ánh mắt tìm kiếm xung quanh một hồi nhưng không thể tìm thấy hình bóng ai khác ngoài Ngôn Cẩn tên ngu ngốc này. Trong lòng chập trùng suy nghĩ:
“Cẩm Vân tiện nhân cùng người thần bí kia không đến sao?. Cho rằng ta không xứng đề bọn hắn động thủ lên mới không tới sao?”.
“Hay là bọn hắn đang ở bên một bên quan sát?”
Thân hình lung lay gắng gượng đứng dậy, t·ử v·ong khí tức ẩn hiện trên người, hắn đã sớm đoán được kết cục của bản thân. Cho dù không cam lòng, muốn phản kháng nhưng số phận lại không đứng về phía mình. Lão thiên, ngay cả một xíu cơ hội cũng không cho hắn.
Giao ra Huyền Ngọc quả, đây là không thể nào. Làm vậy, hắn càng c·hết nhanh hơn mà thôi. Không nói Ngôn Cẩn, Cẩm Vân hai kẻ này, người kia chắc chắn sẽ không để hắn sống tiếp. Bởi vì, chỉ cần hắn còn sống, thân phận của kẻ đó sớm hay muốn cũng sẽ bị hắn phát hiện. Khí tức của tên kia cùng với sâm nhiên sát ý khí đó, hắn không bao giờ quên được.
Nếu không phải tên đó, chỉ bằng Đấu Sư cửu tinh tu vi, Cẩm Vân tiện nhân kia làm sao có thể khiến hắn ra nông nỗi này. Cảm thụ hậu tâm đến giờ vẫn đau buốt cùng cực, Lục Mặc người lạnh một mảnh. Hắn bị tên bịt mặt kia tính toán lên.
Phốc xuy. Lại một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, Lục Mặc ánh mắt gần như mất đi tiêu cự nhìn sang Ngôn Cẩn, không có giận giữ, điên cuồng mà thái độ vô cùng thản nhiên, kiệt ngạo lên tiếng:
“Không ngờ ta lại kết thúc trong tay tiểu tiểu nhân vật như ngươi, kẻ chỉ từng chỉ biết bám đuổi sau lưng ta.”
“Không phải ngươi chờ đợi ngày này đã lâu rồi sao”.
“Tới đi, Ngôn Cẩn, tên tiểu nhân ngươi còn chờ gì nữa”.
Nghe được lời này của Lục Mặc, Ngôn Cẩn nội tâm như bị dày xéo, hai mắt xung huyết, triệt để điên cuồng lên, sát khí không còn kiêng kị che dấu, hoàn toàn bộc phát, ngân thương như độc xà thổ tín lao lên.
Đã từng hắn một lòng một dạ theo sau Lục Mặc, cùng nhau lịch luyện, cùng nhau tu luyện. Thế nhưng trong mắt mọi người, hắn mãi mãi chỉ là một kẻ vô dụng, ăn bám. Thành tựu của hắn đạt được hôm nay là do bản thân khổ cực có được nhưng người khác lại chỉ cho là bởi vì Lục Mặc, hắn mới có hết thẩy. Không có Lục Mặc hắn cũng chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi. Nói đến hắn người ta liền nhớ đến thiên tài Lục Mặc mà không một ai để tâm tới Ngô Cẩn hắn.
Vì sao. Vì hắn thiên phú tu luyện vượt qua ta, vì tu vi hắn cao hơn ta, vì hắn là thập đại thiên tài mà ta không phải hay sao.
Hắn, Ngôn Cẩn không cam tâm, không cam nguyện mãi mãi núp dưới ánh hào quang của Lục Mặc. Hắn muốn được mọi người công nhận. Từ nay về sau chỉ có Ngôn Cẩn, không ai sẽ nhớ đến một tên phế vật Lục Mặc nữa.
Thế nên. “Đi c·hết đi”. Ngôn Cẩn sát ý như hóa thành thực chất gào thét mà lên. Nhìn mũi thương sắp sửa xuyên thủng đầu Lục Mặc hắn khuôn mặt dần hiện lên vẻ vui mừng điên dại.