Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 23: Kết thúc – Chưa phải lúc




Chương 23: Kết thúc – Chưa phải lúc

Đứng trong đám người, một đạo ánh mắt thâm trầm bí ẩn quan sát Phạm Thiên, nhìn thấy hắn phục dụng đan dược chữa thương, khí tức suy yếu thế nhưng đạo thân ảnh này không hề có ý tứ động thủ.

Từ đầu chí cuối, chứng kiến Phạm Thiên chiến đấu cùng Mộ lão quỷ, Phạm Lao hai tên đó, hắn trong lòng không có nắm chắc. Tiểu tử này khắp nơi quỷ dị.

Tu vi rõ ràng chỉ là Đấu Linh cảnh giới, chiến lực lại có thể sánh với Đấu Hoàng đỉnh phong, thể chất lực lượng, phòng ngự càng là biến thái, so với ma thú càng giống ma thú.

Ngạnh kháng Ma đao trảm kích của Phạm Lao mà vẫn bình yên vô sự. Chuyện như vậy, hắn lần đầu mới thấy.

Cho nên, hắn cần một cơ hội, một cơ hội nhất kích tất sát. Trên người tiểu tử có quá nhiều thứ làm hắn đỏ mắt cùng bí mật. Không chừng đây sẽ là cơ hội để hắn quật khởi.

Âm hiểm nở một nụ cười, thần bí thân ảnh liền độn ẩn qua lại xung quanh, âm thầm lên tiếng, thanh âm vang vọng tứ phía không thể phân biệt phương hướng:

“Cùng tiến lên, tiểu tử này chỉ là Đấu Linh lại có thể chiến bại Đấu Hoàng trên người chắc chắn có bí mật”

“Hắn đang suy yếu là cơ hội ngàn năm một thuở”.

“Chỉ cần đoạt được bí mật của hắn liền có thể xưng bá Hắc Giáp vực”.

Ánh mắt mọi người bỗng chốc ẩn hiện tơ máu, thần sắc tham lam. Bọn hắn đương nhiên cũng biết kẻ vừa lên tiếng muốn kích động, lợi dụng mình, thế nhưng đây sao lại không phải suy nghĩ của bọn hắn cơ chứ.

Không khí bỗng chốc im ắng, kìm nén lạ thường, dường như có một tầng áp lực vô hình bao phủ tất cả. Bọn hắn hiện tại chỉ cần một cái kíp nổ, mà nó sẽ rất nhanh đến.

Chứng kiến Phạm Thiên thương thế từng chút từng chút ổn định, khí tức vững vàng theo thời gian. Bọn người này trong lòng càng thêm sốt ruột. Rốt cuộc, một tên nam tử gầy gò Đấu Linh đỉnh phong tu vi bộc phát từ phía sau Phạm Thiên xông lên.

Như cá mập ngửi thấy máu tươi, đám người cùng lúc nhận được tín hiệu lao tới, dọc đường tâm thần vẫn không quên đề phòng những người xung quanh.

Nhìn địch nhân bao vây tứ phía xông về hướng mình, Phạm Thiên khóe miệng khẽ nhếch, song Sharingan lần nữa mở ra, không hề thôi động khí huyết hay đấu khí, hắn bình tĩnh chờ đợi, hai bàn tay nắm lại thả ra có chút hưng phấn:



“Bản vương hôm này liền cho các ngươi biết, cái gì gọi là thể thuật”.

Chớp giật thực hiện động tác xoay người, đơn giản hóa giải thế công của hung lệ nam tử Đấu linh tu vi, một tay bắt lấy cổ tay hắn kéo về phía mình, tay còn trong nháy mắt khóa cổ, hơi chút dùng lực. Răng rắc hai tiếng vang lên kết liễu tên này.

Hai chân lực lượng vận chuyển. Ầm một tiếng bạo khởi, mặt đất vị trí ban đầu nơi Phạm Thiên đứng bị toái thành một hố nhỏ, khe nứt lan rộng xung quanh. Hắn lúc này như mãnh hổ xông vào bầy dê, không có huyền diệu đấu kỹ hay hoa lệ Thể thuật chiêu thức, chỉ đơn giản bằng lực lượng thân thể, xuất quyền, tung cước, củ trỏ, lên gối,… bất kỳ ai bị hắn tiếp hắn chỉ trong phút chốc liền bị xuyên thủng thân thể, oanh thành mưa máu.

“Phanh…Phanh…Phanh…”

Âm thanh trầm đục do nhục thể v·a c·hạm vang lên liên tục, Phạm Thiên di chuyển kéo theo tinh phong huyết vũ điên cuồng diệt sát kẻ địch.

Sharingan không chút ngừng nghỉ liên tục di động bên trong hốc mắt, động sát năng lực vận dụng đến cực hạn.

Nghiêng đầu né tránh công kích từ phía sau, Sharingan nhìn thẳng vào mắt một người khác từ phía trước lao đến, ảo thuật thi triển, tên này cả người như bị đ·iện g·iật, miếng sùi bọt mép b·ất t·ỉnh tại chỗ, tiếp theo Phạm Thiên lách mình né tránh thế công đến từ bên phải, sau đó lập tức tặng cho tên này một cái củ trọ phá nát cột sống của hắn, oanh kích xuống mặt đất, nhấc chân bồi thêm một cước tại chỗ diệt sát.

Thể thuật cùng Sharingan kết hợp, Phạm Thiên hoàn mỹ thể hiện nghệ thuật g·iết chóc.

Chưa đầy năm phút đồng hồ đi qua, 10 trượng khu vực xung quanh hắn, thây chất thành đống, sền sệt máu tươi xen lẫn nội tạng, xương cốt ngưng tụ thành dòng chảy trên mặt đất.

Tại chỗ nhảy lên, ngay tại trong hư không đạp mạnh một cái khiến không khí nổ vang, Phạm Thiên chuyển mình tựa như thuấn di tiến về phía một tên Đấu Vương sau lưng mang lục sắc chi dực vừa mới đánh lén hắn, hữu thủ như kìm sắt bắt chặt cổ tên này khiến hắn hai mắt như nồi ra, sắc mặt đỏ bừng như thiết sa, bá đạo nói:

“Ngươi, cũng muốn nhảy múa sao”.

Nhìn toàn thân sát khí lượn lờ, trên người phủ đầy máu tươi Phạm Thiên, vị này Đấu Vương cường giả thanh quản bị hắn siết chặt chỉ có thể ra sức lắc đầu xin tha.

“Thỏa thích thể hiện đi”.

Tà mị nâng lên khóe môi, Phạm Thiên Sharingan thi triển ảo thuật sau đó liền buông tay thả ra lục dực Đấu Vương. Hắn hai mắt biến thình lình biến thành Sharingan, từ bên cạnh Phạm Thiên đi ra lao về hướng đám người phía dưới, trước ánh mắt kinh hãi của bọn họ không ngừng công kích.



Đứng trên thiên không bình tĩnh quan sát động tĩnh phía dưới, trong mắt đám người, Phạm Thiên như ác ma bước ra từ địa ngục. Bọn hắn lúc này tâm lạnh như băng, người run lẩy bẩy thần thái ngơ ngác tuyệt vọng.

“Hắn không phải người, hắn là Diêm La”. Trong đầu bọn họ, thân ảnh của hắn đã hóa Diêm La khắc dấu trong đó trở thành tâm ma.

Cảm giác sợ hãi bao phủ, bọn hắn liều mạng nhấc lên cái chân run rẩy, ra sức bò toài, lăn lóc đủ loại biện pháp chỉ mong có thể để rời xa Phạm Thiên, không muốn bị hắn để mắt tới.

“Vẫn chưa chịu ra sao”.

Cái mày nhíu lại, Sharingan không ngừng tìm kiếm bên trong đám người thân ảnh khả nghi.

Từ lúc cùng Mộ lão quỷ, Phạm Lao chiến đấu đến giờ, hắn vẫn luôn cảm được có một đôi mắt ẩn nấp đâu đó quan sát chính mình. Cảm giác đó cho đến lúc này vẫn còn hiện hữu.

Vừa rồi hắn điều khiển tên Đấu Vương kia công kích đám người phía dưới, hi vọng có thể bức ra người kia.

“Xem ra cần cho hắn thêm một chút quyết tâm”.

Phạm Thiên khí tức đột nhiên hỗn loạn, há miệng phun ra một ngụm tiên huyết, từ trên thiên không rơi thẳng xuống phía dưới. Đóng lại Sharingan, hổn hển thở dốc.

Theo đó, tên Đấu vương kia cũng tỉnh táo lại, sợ hãi vội vã thiêu đốt đấu khí bỏ chạy, một cái cũng không dám nhìn về hướng Phạm Thiên. Sharingan đã trở thành bóng ma tâm lý của hắn.

Cười lạnh một tiếng, vẫn không phát hiện đối phương, Phạm Thiên liền xoay người nhằm về phía cách xa Mộ Chi Thành lao nhanh. Hắn không tin tên kia còn có thể tiếp tục chờ đợi.

Quả nhiên, một đạo khủng bố quyền ảnh từ trong Mộ Chi Thành bắn ra đánh về phía Phạm Thiên. Không có chủ động đón đỡ, Phạm Thiên chỉ đạp chân một cái đẩy mình sang một bên né tránh.

Quyền ảnh đánh trúng đại địa bạo phá sóng xung kích thổi bay thân thể của hắn lăn lộn vài vòng, vô lực chống cự.

“Tiểu tử này thật đúng là không chịu được rồi”. Bí mật ẩn nấp trong một ngóc ngách, một đạo thanh âm thì thào kích động vang lên. Ngay lập tức, người này đấu khí nhanh chóng vận chuyển thôi động thân pháp hóa thành một đạo lam sắc độn quang lao về phía Phạm Thiên.



Một chân quỳ gối chống đỡ thân thể, “gắng gượng” đứng lên chuẩn bị tiếp tục bỏ chạy. Đột nhiên hắn cảm nhận được phía sau mình có ai đó đang lấy một tốc độ cực kỳ kinh khủng tiến lên.

Đồng thời một đạo thanh âm cuồng hỉ vang lên: “Tiểu tử, rốt cuộc bản môn chủ cũng tóm được ngươi”.

Hữu thủ bao trùm lam sắc đấu khí hóa chưởng thành trảo như muốn bóp nát Phạm Thiên. Nhìn bàn tay gần như chỉ còn chút xíu nữa là chạm đến hắn, Viên Y cả người phấn khích không thôi.

Không sai, hắn chính là người luôn theo dõi Phạm Thiên bấy lâu. Bị Phạm Lao c·ướp mất đồ vật, hắn sao có thể cam lòng cứ thể rời đi. Hắn âm thầm ẩn nấp một bên theo dõi tràng hỗn chiến giữa mấy người Phạm Thiên, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội của bản thân. Chỉ là hắn không ngờ tới rằng Phạm Thiên mới là người cuối cùng sống sót.

“Bất quá, hiện tại, tất cả sẽ là của ta”. Viên Y trong đầu mừng rỡ suy nghĩ.

Thế nhưng lúc này thanh âm của Phạm Thiên lại vang lên khiến hắn sống lưng lạnh toát: “Câu này nên do bản vương nói với người mới đúng”.

Đã sớm có chuẩn bị, Phạm Thiên lúc này đã hoàn toàn tiến vào Hóa Long trạng thái, thân bình cao lớn uy mãnh, một đầu cánh tay như quạt bồ hương bắt lấy hữu thủ của Viên Y, khủng bố lực lượng toàn lực triển khai.

“Răng Rắc”.

“Aaaaaaa”.

Âm thanh xương cốt gãy vỡ vang vọng, thần kinh cảm giác truyền đến đau đớn làm cho Viên Y gào thét, đồng thời cũng khiến hắn tỉnh táo lại. Hoảng sợ thiêu đốt đấu khí muốn thoát khỏi Phạm Thiên bất quá vào thời điểm hắn để cho Phạm Thiên bắt lấy liền triệt để không còn cơ hội.

“Sẵn sàng cùng bản vương thanh xuân nhiệt huyết chiến đấu đi”. Phạm Thiên đậu bỉ thanh âm vang lên bên tai để cho Viên Y kinh hãi, đậu đen rau muốn trong lòng: “Ai mẹ nó muốn cùng tiểu tử ngươi chiến đấu. Ta đã sớm không còn thanh xuân a”.

Không quản Viên Y trong lòng phản kháng, Phạm Thiên lập tức ra tay.

“Phanh”. Nhất quyền đánh vào cằm Viên Y làm hắn gần như mất đi ý thức, một chảo tóm lấy đầu hắn “Oành” một tiếng nhằm thẳng đại địa đập xuống Viên Y triệt để b·ất t·ỉnh. Lấy ra Hóa Huyết Ma Đao đeo bên hông cắm thẳng vào đầu Viên Y kết liễu, động tác dứt khoát liền một mạch nhanh chóng chấm dứt cuộc chiến.

“Phù”. Thở ra một ngụm trọc khí, Phạm Thiên tinh thần lúc này đã rất mệt mỏi. Đây là trận chiến kéo dài nhất mà hắn trải qua từ lúc nhập thế đến nay.

“Nhưng cuối cùng cũng kết thúc”. Phạm Thiên có chút nhẹ nhõm cảm khái.

“Kết thúc. Ngươi khẳng định”.