Chương 22: Tranh Đoạt 3 – Thiên Lao Chi Chiến
Phạm Thiên cùng Phạm Lao đối diện, túc sát chi khí bao trùm thiên khung, không hẹn mà đồng thời gào lên:
“Giết”
“Chiến”.
Hai đạo huyết sắc quang mang một chí dương, cương mãnh, một âm lãnh, tà ác lao vào lẫn nhau đánh thành một đoàn, di chuyển không ngừng.
“Uỳnh…Uỳnh…Uỳnh…”
“Keng…Keng…Keng”
Nhục quyền, cước hạ đối trọng hóa huyết ma đao, v·a c·hạm văng ra vô số hỏa tinh, sóng xung kích lan tỏa hủy diệt mọi thứ xung quanh.
Phạm Lao xách lên ma đao cuồng trảm, Phạm Thiên lân giáp thiết quyền bá đạo đánh trả, hai ngươi giao thủ không ngừng.
“Ầm”. Một quyền chặn lại ma đao, Phạm Thiên tung cước đá thẳng về phía đầu Phạm Lao, ngươi sau nháy mắt đưa tay che chắn.
“Uỳnh”. Khủng bố lực lượng đá bay Phạm Lao v·út sang một bên, cánh tay tê dần, đầu óc có chút choáng vang.
Phạm Thiên được thế không buông tha, chân đạp Du Long Bộ, thân ảnh tựa huyết sắc thần long nhằm hướng Phạm Lao mà đến.
Lắc đầu một cái, hai mắt xung huyết trấn tĩnh tinh thần, đấu khí như hồng thủy rót vào ma đao, cuồng trảm về phía Phạm Thiên:
“C·hết đi tiểu tử”.
Nhìn vô số huyết sắc đao khí bao phủ công kích, Phạm Thiên cưỡng ép dừng lại thân hình, khí huyết bộc phát, từng tiếng long ngâm chấn nh·iếp bát hoang, huyết sắc trụ quang mang theo tinh thuần cực hạn khí huyết khuấy động thiên không. Hai tay liên tục vũ động, cấp tốc đánh ra vô số đạo quyền ảnh mang theo hỏa quang như lưu tinh trụy lạc đối kích đao khí.
“Ầm…Ầm…Ầm…”
Quyển kình, đao khí v·a c·hạm bộc phá năng lượng xé rách không gian, từng vòng năng lượng ba động uốn lượn như thủy triều lan tỏa trên bầu trời.
Thấy công kích bị đón đỡ, Phạm Lao hừ lạnh một tiếng, để cho Ma đao trôi nổi một bên, hai tay trong thời gian ngắn hoàn thành vô số thủ ấn. Thân thể đột nhiên trở lên khô quắt một vòng, huyết dịch theo thủ ẩn cuồn cuộn lao ra, kết hợp cùng hùng hồn đấu khí ngưng tụ thành một cái Đại thủ ấn.
Cùng lúc, Phạm Thiên hét vang, điều động khí huyết toàn thân, nghiêng người, hai chân hơi khom, một tay thu về bên hông, một tay đưa lên thủ thế trước mặt, khí huyết từng vòng từng vòng co rút cô động, nhìn Phạm Lao ánh mắt băng lãnh đối diện. Cả hai đồng thời cuồng hống, xuất kích:
“Đấu kỹ - Phệ Huyết Ấn”
“Thể thuật – Thần Long kích”
Ùng…Ùng…Ùng thanh âm trầm nặng như thái cổ thần sơn di động, Huyết sắc đại thủ ấn chất chứa khủng bố đấu khí lực lượng, dọc đường đi, không gian như dòng nước b·ị đ·ánh dạt trôi sang hai bên. “Grao… Ngaaa…” Long ngâm vang vọng đất trời, Huyết sắc thần long mang theo kinh khủng cương kình khí huyết cùng với đại thủ ấn như vẫn thạch ầm ầm v·a c·hạm.
Không gian như kình thiên bạo tạc xuất hiện từng đạo vết rách, bầu trời hoàn toàn biến sắc, trở lên hôn ám. Núi lở đất rung vang lên như sấm nổ. Một đạo năng lượng gợn sóng tựa như cuồng phong bùng phát, cuồn cuộn khắp nơi, to lớn khoảng chừng mấy chục trượng khiến vài đạo thân ảnh ẩn nấp phía xa không khỏi biến sắc.
“Haaaa”. Khí huyết thiêu đốt rực cháy hóa thành huyết diễm bao phủ toàn thân. Phạm Thiên hai mắt lộ ra sắc lạnh quang mang, hai chân như cổ thụ đại căn cưỡng ép định trụ thân thể.
“Bành…Bành…Bành…” từng tiếng không khí bạo hưởng vang lên dưới chân. Đấu kỹ Du Long bộ thi triển, lực lương toàn bộ khai tỏa, Phạm Thiên hóa thành một đầu huyết long du tẩu bên trong phong bạo lao nhanh về phía Phạm Lao.
Hai chân liên tục đạp mạnh trong hư không triệt tiêu lực lượng, Phạm Lao đưa tay nắm lấy Ma đao, ánh mắt như điện tìm kiếm thân ảnh Phạm Thiên, hắn nhanh chóng phát hiện Phạm Thiên đang băng băng từ trong phong bạo đi ra lao về hướng mình. Nâng lên ma đao, xoay người một cái, Phạm Lao toàn lực chém ra một đạo huyết sắc đao khí công kích Phạm Thiên, khóe miệng cười lạnh:
“Bản tông đã sớm chờ người”.
Ngay sau đó, thủ ấn trong tay liên tục chớp động, Phạm Lao hai mắt đỏ bừng như lệ quỷ, cánh tay tái nhợt, chỗ đầu ngón tay, móng tay huyết sắc bén nhọn quỷ dị dài ra, giống như lưỡi đạo vô cùng sắc bén, phản xạ ra hắc sắc quang mang.
Lưng khẽ run lên, huyết khí phún dũng mà ra, đấu khí chi dực mấp máy hiển hóa thành một đôi cánh dơi tà dị.
Âm độc nhìn về Phạm Thiên vừa mới né tránh huyết sắc trảm kích, hai cánh khẽ dung lên, Phạm Lao thân hình quỷ dị tựa như thuấn di xuất hiện trước người hắn, hữu thủ biến thành ưng chảo t·ấn c·ông.
Phạm Thiên đồng tử co rút lại, Sharingan cực hạn thôi động, song thủ giơ lên chắn trước người.
“Rẹt…Rẹt…” thanh âm lân giáp bị cắt đứt vang lên bên tai, máu tươi không ngừng tuôn ra. Linh giác truyền đến cảnh báo, Phạm Thiên vội vàng điều động đấu khí hình thành khải giáp bao phủ toàn thân.
Lúc này, Phạm Lao từ đâu xuất hiện sau lưng hắn, giơ lên ma đao chém mạnh về phía hắn. Nghiêng mình xoay người, hữu cước đá trúng ma đao hóa giải công kích. Hai người lập tức lao vào cuồng chiến.
Phạm Lao càng đánh trong lòng càng chấn kinh, tất cả thế công của hắn đều bị Phạm Thiên dễ dàng ứng phó, ngược lại trước công kích của Phạm Thiên hắn chỉ có thể bị động phòng ngự, một suy đoán khiến hắn sợ hãi hiện lên trong đầu: “Tiểu tử này có thể tiên đoán công kích của hắn”.
“Là đôi mắt kia”. Ánh mắt đảo qua song Sharingan, Phạm Lao khẳng định.
“Phát hiện rồi sao”. Thanh âm của Phạm Thiên bất chợt vang lên khiến hắn có cảm giác không tốt. Quả nhiên:
“Cũng nên chấm dứt rồi”.
Như tử thần đòi mạng âm thanh vang lên bên tai, Phạm Lao tinh thần rơi vào ảo thuật không gian, thế nhưng khóe miêng lại nhếch lên nở một nụ cười hết sức quỷ dị, chỉ một chớp mắt, hai người đồng thời lên tiếng:
“Bắt được ngươi”
“Bắt được ngươi”
Dưới ánh mắt sững sờ của Phạm Thiên, Phạm Lao vung lên ma đao trong tay quét ngang toàn lực chém mạnh về cổ hắn, đắc ý cuồng tiếu nói:
“Một loại chiêu thức, giám sử dụng trước mặt bản tông hai lần”.
“Tiểu tử ngươi chính là tự tìm đường c·hết a”.
“Ha Ha Ha”
Phạm Thiên chấn kinh ngơ ngác không kịp đề phòng may mắn bách luyện thân thể bản năng làm ra phản ứng, tả thủ nâng đón đỡ ma đao.
“Rẹt…Keng…” Hai đạo âm thanh vang lên, lân giáp như giấy mỏng bị xé rách, lúc này Phạm Thiên rốt cuộc cũng kịp thời lấy lại tinh thần, cơ bắp gồng lên, căng cứng làm chậm lại thế công của ma đao, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phạm Lao, Ma đao liền bị cốt thủ của hắn chặn lại.
Âm thầm thở phào một hơi, Phạm Thiên lạnh lẽo nói:
“Ngạc nhiên hay không”
“Kinh hỉ hay không”
Mặc cho cánh tay thương tổn, đau nhói, hắn cả người như hóa thành một cỗ máy g·iết chóc cuồng bạo công kích lên người Phạm Lao.
“Phanh…Phanh…Phanh…”
Phạm Lao như là bao cát bị Phạm Thiên treo lên đánh, đấu khí áo giáp rất nhanh liền phá toại, hắn điên cuồng thổ huyết, cả người xương cốt gãy rời không biết bao nhiêu chiếc, tạng phủ c·hấn t·hương, nứt vỡ.
“Ầm” một tiếng, Phạm Thiên hữu quyền đánh trúng cằm Phạm Lao khiến hàm răng hắn gẫy vụn, tả thủ chớp động nắm lấy đầu hắn, hai người đưa lưng về nhau.
Phạm Thiên huyết khí sôi trào, kéo theo Phạm Lao như vẫn thạch lao xuống đại địa.
“Uỳnh…Bùng…” Phạm Lao cả người vô lực nằm trong hố sâu, chằng chịt vết rạn nứt lan rộng xung quanh, khóe miêng huyết dịch mang theo nội tạng, cốt nha phun trào.
Còn không để cho hắn hồi thần, Phạm Thiên tiếp tục nắm lấy đầu Phạm Lao nở một nụ cười không khác gì ma quỷ mang hắn lao nhanh băng băng trên đại địa, dọc đường đụng gãy không biết bao nhiêu đại thụ. Cuối cùng, Phạm Thiên hai chân vận lực bay lên thiên khung, lợi dụng quán tính xoay người dùng vô thượng thần lực ném mạnh Phạm Lao xuống phía dưới.
“Bành…Bành…Ầm…” Phạm Lao thân thể không bị khống chế cuộn tròn liên tục lăn lộn nhiều vòng không ngừng v·a c·hạm với quái thạch, đại thụ. Tay chân đã hoàn toàn bị xoắn gãy, cả người lấy một tư thế quỷ dị thoi thóp nằm đó.
…
Từ trong Mộ Chi Thành vô số thân ảnh lao ra chứng kiến một màn vừa rồi, cả người lạnh toát, sợ hãi. Bất chi bất giác hai người Phạm Thiên đã đánh về Mộ Chi Thành.
Nhìn thân ảnh quái dị gần như đã trở thành t·hi t·hể kia, cho dù hiện tại đầu bù tóc rối, thân thể biến dạng thế nhưng âm tàn huyết tinh khí tức kia bọn họ vẫn có thể nhận ra đây là ai.
“Huyết Tông tông chủ - Phạm Lao, cường giả đứng hàng thứ năm Hắc Bảng”.
Lại ngẩng đầu ngước lên thiên không, nhìn đạo thân ảnh Phạm Thiên cuồng dã đứng đó, mặc dù chiến phục phá nát, thân thể đạo đạo v·ết t·hương nhiều không đếm xuể. Nhưng trong mắt bọn họ lại vĩ ngạn vô cùng, bá khí vô song.
…
Gắng gượng nhấc lên mí mắt nhưng lại vô lực, bên tai vang lên vô số đạo thanh âm bàn tán, xì xào, Phạm Lao ý thức có chút thanh tỉnh, nhưng hồn lực tán loạn, đấu khí cạn người, thân thể sinh cơ từng chút, từng chút một tản đi.
Hắn bây giờ cả người bao phủ sợ hãi, không cam lòng cùng hận ý.
Sợ hãi t·ử v·ong, không cam lòng mẹ nó vì sao ma đao của hắn không thể chặt đứt cánh tay của tiểu tử kia. Hắn rất muốn nhìn xem xương cốt của tiểu tử đó có phải đúc bằng thần thiết, tiên kim hay không.
Vào lúc Phạm Thiên kết liễu Mộ lão quỷ, cho dù chỉ là một giây đồng hồ, hắn cũng đã nhận ra dị trạng của Mộ lão quỷ. Từ đó hắn liền bắt đầu đề phòng Phạm Thiên.
Kinh lịch chiến đấu vừa rồi hoàn toàn chứng minh điều hắn làm là chính xác.
Lợi dựng tiểu tử kia nhầm tưởng chính mình bị trúng huyễn thuật, hắn muốn một đạo bêu đầu Phạm Thiên thế nhưng nhân định bất thắng thiên, hắn không ngờ rằng thần binh ma đao của mình ngay cả lục phẩm đỉnh phong bảo giáp cũng dễ dàng trảm phá lại không thể chém đứt cánh tay của tiểu tử kia.
Cho nên hắn hận, hận Phạm Thiên, hận vận mệnh không đứng về phía hắn.
Hắn cứ như vậy chìm trong hận ý mà lâm vào vô tận hắc ám.
…
Điều khiển khí huyết, phục dụng đan dược chữa thương, nhìn v·ết t·hương trên tả thủ vẫn chưa thể liền lại, Phạm Thiên kiểm điểm lại sai lầm của bản thân, cảm khái không thôi:
“Không hổ là cường giả lâu lắm của Hắc Giáp vực”.
“Thủ đoạn tầng tầng lớp lớp”.
“Mưu mô, âm hiểm còn hơn cả hồ ly”.
Trận chiến này có thể dành thắng lợi có thể nói chính là do may mắn. May rằng hắn lúc đó đang trong trạng thái hóa long, phòng ngự đạt đến một tầng thứ mới, may rằng hắn có tiểu đỉnh thiên truy bách luyện rèn rũa thân thể, đủ loại cơ duyên tăng cường thể chất, may rằng trải qua sáu lần túy cốt, cốt cách của hắn có thể chống cự lại ma đao. Nếu không người nằm bên dưới hiện tại không phải Phạm Lao mà phải là hắn mới đúng.
Mặt khác, hắn đã quá tự tin vào năng lực Ảo thuật của Sharingan lên mới bị Phạm Lao lợi dụng, thiếu chút nữa mất đi tính mệnh. Đây là một hồi chuông cảnh tỉnh đối với hắn.
Từ từ hạ xuống bên cạnh Phạm Lao đã hoàn toàn mất đi khí tức, Phạm Thiên thu lấy t·hi t·hể của hắn vào trong tiểu đỉnh không gian.
Bỗng dưng, khí tức của hắn quỷ dị đột ngột suy yếu một mảng, thân hình có chút đứng không vững, vội vàng lấy ra đan dược nuốt vào. Ánh mắt băng lãnh đảo qua trấn nh·iếp đám người đang có ý định dục dịch xung quanh.
Sâu trong đáy mắt ẩn chứa quang mang nguy hiểm chờ đợi.