Chương 20: Tranh Đoạt 1
Ngày hôm sau, một đạo thân ảnh bí mật rời Mộ Chi Thành hướng về phía nam Hắc Giác vực mà đi. Chỉ là hắn vừa rời đi không lâu, Phạm Thiên vẫn luôn quan sát động tĩnh của Thiên Dược phường bắt được một tia ba động năng lượng liền lặng lẽ theo sau.
Cách Mộ Chi Thành hơn 20 dặm, Viên Y thân hình đột nhiên dừng lại, tâm thần không yên, sắc mặt ngưng trọng thả tra hồn lực cảm thụ động tĩnh xung quanh.
Không chút tạp âm, bốn phía rừng rậm quá mức yên lặng. Hắn cái mày nhíu chặt, đấu khí vận chuyển làm ra phòng bị.
Không khí an tĩnh đến quỷ dị làm Viên Y càng cảm thấy bất ổn, thầm nghĩ:
“Có mai phục sao?”.
Viên Y chính là người bị Phạm Thiên phát hiện trong Thiên Dược phường. Hắn tới Mộ Chi Thành đương nhiên không phải vì Phạm Thiên mà bởi vì một đồ vật cần đích thân hắn tới bảo hộ mang về Hắc Ấn thành.
Bây giờ xem ra, hắn đã bị người nhằm vào.
Phía dưới sâm lâm, lẳng lặng ẩn vào trong đám cây, cả người giống như một khối t·hi t·hể, hô hấp đóng lại tiến vào bế khí trạng thái. Một đạo thân ảnh cao lớn mang đại hồng bào nam nhân, ánh mắt âm tàn lành lạnh quan sát nhất cử nhất động của Viên Y trên cao, chờ đợi thời cơ.
“Hừ. Đi ra đi. Bọn chuột nhắt giấu giấu giếm giếm”. Viên Y lúc này sắc mắt khó coi đảo qua xung quanh lạnh lùng nói.
Nhìn chằm chằm Viên Y nãy giờ, Hồng bào nam nhân không chút giao động vì lời nói của Viên Y, trong lòng khinh thường cười khẩy.
Nhưng hắn chưa vui mừng được bao lâu, Viên Y trực tiếp động thủ, giận dữ nghĩ “Không ra, bản môn chủ còn không bức được bọn ngươi”.
“Uỳnh…Uỳnh…Ầm… Ầm…”
Viên Y công kích bừa bãi xung quanh, thạch phong, sơn lâm hoàn cảnh không ngừng bị phá toái.
Hồng bào nam tử bắt được cơ hội, chuẩn bị ra tay chợt dừng lại, lúc này từ trong một ngọn tiểu phong bắn ra một đạo hắc sắc thủ chưởng đánh về Viên Y, liền bị hắn xuất ra một đạo quyền ảnh đón đỡ.
“Quả nhiên có mai phục”. Viên Y nói thầm, thần sắc băng lãnh nhìn đạo thân ảnh mặc hôi bào, bộ dáng như xương khô sống dậy, thanh âm chất lạnh lùng nói:
“Mộ lão quỷ, ngươi đây là có ý gì”.
“Khặc khặc”. Khàn khàn, khô bại tiếng cười vang lên, hôi bào lão giả khuôn mặt như lệ quỷ nhìn đang giận dữ Viên Y bình tĩnh đáp:
“Viên môn chủ, ta có ý gì, ngươi còn không biết sao”.
“Giao đồ vật ra, lão phu liền lập tức rời đi”.
“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng”.
“Thế nào?”
“Khặc Khặc”.
“Hừ. Vọng tưởng” Viên Y bạo khởi nói. Trong lòng đang suy nghĩ xem ai là người để lộ tin tức.
“Đã vậy. Lão phu xin thỉnh giáo cao chiêu của môn chủ”.
Dứt lời, Mộ lão nhân đấu khí vận chuyển, lập tức động thủ. Thấy vậy, Viên Y cũng ra tay đánh trả. Hai đạo thân ảnh một lam, một ám liên tục v·a c·hạm.
“Bành…Bành…Bành”. Thanh âm quyền, chưởng đối trọng vang lên không ngừng. “Uỳnh” một tiếng giao thủ, hai người đồng thời lui lại, không tiếc đấu khí tiêu hao bắt ấn thi triển đấu kỹ:
“Bạch Ngọc Cốt chưởng”.
“Bát Hoang quyền”.
Khổng lồ âm hàn hắc sắc cốt chưởng cùng Lam sắc quyền ảnh tiếp xúc với nhau. Một đạo năng lượng gợn sóng, tựa như vòi rồng hung mãnh bùng phát mà ra, cuồn cuộn khắp nơi.
“Ầm… Ầm… Ầm…”
Tại vị trí năng lượng v·a c·hạm, không gian không chịu nổi vặn vẹo, phong bạo cuồng hoan mấy chục trượng, tùy ý xoay chuyển, phóng xuất lực p·há h·oại.
Cả hai người Viên Y cùng Mộ Lão nhân có chút mệt mỏi, chăm chú nhìn đối phương đề phòng. Đột nhiên hai người lông tóc rựng đứng, nổi cả da gà, cảm giác cực độ nguy hiểm bao phủ.
Một đạo thanh âm đắc ý âm hàn vang lên bên tai hai người:
“Đấu kỹ - Hóa Cốt Huyết Chưởng”.
Hai đạo cước chưởng ầm ầm phát ra mang theo huyết sắc khí vụ hướng Viên Y và Mộ lão nhân bạo xạ mà tới, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Hai người lực cũ chưa tan, lực mới chưa tới liền bị chúng chiêu. Huyết khí ngập trời cùng kình khí âm hàn xông vào thân thể.
Viên Y, Mộc lão nhân đều bị huyết chưởng đánh bay, khóe miệng phún huyết, sắc mặt ửng đỏ quỷ dị, cốt cách có dấu hiệu hủ hóa.
Cấp tốc lấy ra một viên đan dược nuốt vào, vốn định luyện hóa khống chế thương thế, thế nhưng Viên Y sau lưng chợt lạnh toát mồ hôi, một mùi huyết tinh sộc vào trong mũi, khóe mắt thấy được một đạo hồng bào thân ảnh xuất hiện phía sau, trong lòng thầm kêu không xong.
“Phạm Lao, ngươi…”
Giận dữ gào thét, chưa kịp thôi động đấu khí làm ra phản ứng, “Bành” một tiếng trầm đục vang lên, Viên Y bị Phạm Lao một quyền đánh lõm sau lưng, cả người lao xuống sâm lâm, đường đi đụng ngã không biết bao nhiêu đại thụ.
“Khụ Khụ”. Gắng gượng chống đỡ thân hình đứng dậy, Viên Y liên tục ho khan, thổ huyết.
Khẩn trương trấn tĩnh lại, ánh mắt ráo riết tìm kiếm thân ảnh của Phạm Lao, trong lòng sợ hãi, hắn không ngờ tới rằng ngoại trừ Mộ Lão Quỷ mai phục còn có Phạm Lao tên này.
Lúc này, linh giác lại truyền đến báo động, không có thời gian quan tâm thương thế, Viên Y liều mạng bộc phát đấu khí làm ra động tác nghiêng người về sau né tránh công kích.
Một đạo thủ chưởng huyết sắc phóng đại trong đồng tử bị thu nhỏ như kim châm của Viên Y sượt qua gò má của hắn, mùi máu tươi gay mũi khiến hắn muốn n·ôn m·ửa.
Thân hình đổ sập xuống đất, không quản điệu bộ khó coi, hắn vội vàng lăn người vài vòng ra xa né tránh.
Còn chưa hồi thần, hắn lại chứng kiến Phạm Lao từ phía xa lao đến. Trong lòng giận dữ cùng cực, cắn đầu lưỡi một cái cố gắng khiến bản thân thanh tỉnh, Viên Y móc ra từ trong người một cái kim sắc quyển trục, điều khắc kim giáp hư ảnh, ngập tràn cổ lão khí tức, ánh mắt căm hận nhìn Phạm Lao rồi ném mạnh quyển trục về hướng Mộ Lão quỷ đang một bên xem trò vui, cười gằn nói:
“Phạm Lao, muốn đồ vật, vậy liền cùng Mộ Lão quỷ tranh đi”
Ném đi quyển trục, Viên Y không chút chần chừ thiêu đốt đấu khí nhằm hướng Hắc Ấn Thành mà chạy. Cả người hận ý bao phủ, trong lòng thề tổn thất ngày hôm nay nhất định phải đòi lại gấp trăm, gấp ngàn lần. Trước khi đi còn thả lời hung ác:
“Phạm Lao, Mộ Lão quỷ, thù này bản môn chủ nhớ kỹ”.
Trông thấy hành động của Viên Y, Phạm Lao thân hình hơi chút dừng lại phân vân một hồi:
“Quyển trục, Viên Y tên này có thể làm giả thế nhưng cổ lão khí tức trên đó hắn không thể nào trong thời gian ngắn như vậy làm giả được”
Nghĩ vậy, Phạm Lao liền quả đoán nhằm hướng Mộc Lão quỷ giờ phút này đang thất thần nhìn trong tay kim sắc quyển trục từ trên trời rơi xuống. Hắn dĩ nhiên không ngờ Viên Y tiên kia lại đem quyển trục đưa cho mình, cả người liền kích động lên, bất quá cảm giác được Phạm Lao tên này cả người sát khí như hóa thành thực chất lao về phía mình, Mộc Lão quỷ vội vàng thi triển thân pháp chạy trốn.
Đồ vật đã tới tay, hắn không có chút nào suy nghĩ cùng Phạm Lao tên điên này chiến đấu. Không nói hiện tại b·ị đ·ánh lén trọng thương, cho dù hắn ở vào trạng thái đỉnh phong cũng không đánh lại tên này.
Viên Y tên khốn kia cũng vậy, bởi vậy cho nên mới ném quyển trục cho hắn một mình bỏ chạy. Không chừng hiện tại, hắn đang ẩn núp đâu đó, theo dõi bọn hắn đuổi bắt lẫn nhau.
Không ngừng phục dụng hồi khí đan, Mộ Lão nhân đấu khí vận chuyển, thân hình kéo theo một đạo tàn ảnh cực tốc di chuyển ý đồ muốn cắt đuôi Phạm Lao.
Hai đạo thân ảnh một ám, một huyết, một truy một chạy, khoảng cách duy trì tầm một dặm. Phạm Lao ánh mắt lóe lên vẻ khát máu nhìn chằm chằm Mộ Lão quỷ phía trước, suy tính một hồi liền nở một nụ cười âm lãnh.
Cả người hắn làn da đột nhiên trở lên hồng hào hết sức quỷ dị, thân hình bao trùm một tầng huyết vụ tốc độ tăng lên mấy lần nhằm hướng Mộ Lão quỷ đuổi theo.
Linh giác bắt được Phạm Lao gia tốc theo sau, Mộ Lão quỷ cả người khẩn trương lên, không tiếc tiêu hao đấu khí tăng tốc nhưng khoảng cách của cả hai nhanh chóng bị thu hẹp. Trong lòng gấp như lửa đốt, muốn tìm kiếm biện pháp thoát thân. Nếu không, một khi hắn bị Phạm Lao tên hấp huyết quỷ này bắt kịp, máu tươi của hắn chắc chắn sẽ bị hút cạn, trở thành một bộ thây khô đúng nghĩa.