Chương 19: Mộ Chi Thành – Mua sắm dược tài
Mênh mông vô bờ bình nguyên, phóng nhãn nhìn lại chỉ thấy một màu đen đơn điệu. Trên bầu trời hôn ám, không khí như có một cỗ áp lực khiến cho tâm tình con người ta buồn bực. Tại cái địa phương quỷ dị này, khó trách có thể phát sinh ra những quy tắc hỗn loạn.
Một đạo hắc sắc thân ảnh như xạ tiễn di chuyển mau lẹ tựa thuấn di. Mỗi lần đặt chân đều kèm theo thanh âm mặt đất bạo tạc, tạo ra ba động lan tỏa khuếch tán ra không gian trên mảnh bình nguyên này. Thoáng cái đã khuất dạng.
Đang lướt đi với tốc độ cao, bóng người đột ngột dừng lại thân hình, ngẩng đầu nhìn về phía trước, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi kiên nghị, ánh mắt thâm thúy quan sát huyết sắc điểm ảnh nơi xa.
Mộ Chi Thành. Đích đến chuyến đi lần này của Phạm Thiên.
Hơn một tháng trôi qua, hắn một mình lang thang khắp hắc vực bình nguyên không thấy một bóng người. Cho tới ba ngày trước, hắn bắt gặp một cảnh tượng quỷ dị, tàn khốc mới có thể tìm được phương hướng tiến tới Mộ Chi Thành này.
Trong tầm mắt hắn khi đó, một tên khô gầy trung niên nam tử, sắc mắt tái nhợt, ánh mắt ngập tràn huyết sắc tà quang đứng giữa mấy chục bộ t·hi t·hể tham lam thôn phệ huyết dịch tiến hành luyện công. Thi thoảng vang lên tiếng gầm gừ như dã thú, khóe miệng nước giãi chảy dòng, hoàn toàn mất đi thần trí.
Nhìn thấy Phạm Thiên xuất hiện, không phân biệt địch ta liền gào thét lao lên. Khí tức bộc phát thình lình đã là Đại Đấu Sư đỉnh phong, hơn nữa không ngừng tăng lên, đợi đến lúc tên nam tử này đi tới phía trước Phạm Thiên, tu vi đã đột phá Đấu Linh cảnh giới. Bất quá đấu khí lại hết sức phù phiếm, không ngưng thật. Công kích cũng chỉ tương đương Đại Đấu sư cảnh giới. Vô cùng yếu kém.
Không chút huyền diệu, một quyền oanh kích, tên nam tử này bị Phạm Thiên đánh thành mưa máu. Từ đống tàn thi, hắn tìm được một tấm địa đồ phác họa bộ phận khu vực Hắc Giác Vực, trên đó có một cái tiêu kí đánh dấu rõ ràng nhất, chính là Mộ Chi Thành này.
Thân phận của trung niên nam tử, hắn cũng có chút suy đoán. Người này hẳn là đệ tử của Huyết Tông.
Đi tới phía dưới huyết sắc thành trì, nhìn lên cổng thành treo lấy tấm bảng khắc ghi ba chữ Mộ Chi Thành đỏ tươi yêu dị như huyết dịch. Tường thành được xây bằng một loại nào đó huyết thạch, cả tòa thành trì cho người ta một cảm giác âm hàn tà ác.
Từng bước tiến vào thông đạo hắc ám, ước chừng vài phút thời gian, Phạm Thiên có mặt tại bên trong Mộ Chi Thành. Dòng người tấp nập thân ảnh qua lại, bất quá không khí vô cùng tĩnh lặng thâm trầm, ánh mắt mỗi người không ngừng liếc nhìn xung quanh phòng bị.
Một tổ hợp thành vệ mặc hồng sắc trường bào, sắc mặt tái nhợt, tuần tra trên đại lộ, ánh mắt tham lam không chút kiêng kị đánh giá người đi trên đường, cực kỳ phách lối.
Đám người trong lòng sợ hãi, giận dữ nhưng lại không có ai dám biểu hiện ra trên mặt. Bọn hắn đều biết thân phận mấy người mặc hồng bào này, chính là đệ tử của Huyết Tông, thủ lĩnh là Đấu hoàng Phạm Lao, cao thủ trên Hắc Bảng. Một thân Huyết Sát ma công uy chấn Hắc giác vực, làm cho người ta chỉ cần nghe đến đã thấy sợ hãi.
Không phải vì môn ma công này chiến lực khủng bố hay gì khác mà bởi vì tài liệu cần thiết để tu luyện nó. Máu người, vô sô máu người, chính là thứ Huyết Sát ma công dùng cho tu luyện.
Cho nên, chỉ cần đám Huyết Tông nhân này không tìm bọn hắn phiền phức, liền không cần quan tâm tới ánh mắt của chúng làm gì. Đắc tội Huyết Tông nhân, chỉ vài ngày sau, thứ ngươi còn lại sẽ là một bộ thây khô mà thôi.
Cất bước di chuyển, ánh mắt quan sát hai bên đường, đình lâu chập trùng không thấy điểm cuối, một màu huyết sắc đơn điệu, Mộ Chi Thành diện tích quy mô rộng lớn so với Gia Mã Thánh thành chỉ hơn không kém. Bất quá, trong tòa thành này vẫn còn một số khu vực khác biệt so với kiến trúc xung quanh.
Thiên Dược phường phân bộ, thế lực dưới trướng Bát Phiên Môn, thủ lĩnh Viên Y cũng là cao thủ trên Hắc Bảng, thâu tóm gần như toàn bộ đấu giá tràng tại Hắc Giác vực, nội tình hùng hậu. Truyền ngôn, chỉ cần ngươi có đủ tiền, liền có thể mua được dược liệu quý hiếm mà ở bên ngoài vốn khó mà nhìn thấy được.
Tiến vào Thiên Dược phường, bên trong, diện tích rộng lớn, đồ vật bố trí ngang dọc trong tủ bày hàng bằng thủy tinh, xếp đặt rất chỉnh tề, ngăn nắp, đặt đủ loại dược liệu. Tại một vài tủ bày hàng phí trước, có không ít người bu lại, nói chuyện ầm ỹ với nhau, không ngừng quanh quẩn chỗ này.
Mùi thuốc hỗn loạn trên trăm loại phả vào mặt khiến Phạm Thiên không nhịn được muốn hắt hơi vì khứu giác bị kích thích.
Cước bộ thong thả bước qua phía tủ bày hàng thủy tinh, ánh mắt đảo qua, hắn có chút kinh ngạc, truyền ngôn quả nhiên không sai, dược liệu bên trong Thiên Dược phường này vô cùng đa dạng phong phú, dược liệu hiếm lạ không thiếu.
Tầm mắt từ trên giá cả niêm yết ở bên dưới một gốc dược liệu nhìn lại. Cao giai linh dược Tam Châm hoa, tại ngoại giới bán ra nhiều nhất giá tiền chỉ chừng năm vạn kim tệ mà thôi, nhưng ở đây ước chừng tăng lên gấp ba lần, Phạm Thiên trong lòng thầm cảm thán:
“Hắc điếm. Hắc điếm a”.
“Hắc Giác vực nơi này, kẻ không có tiền đúng là nửa bước khó đi”.
May mắn, hắn không thuộc phạm trù này. Tài lực của hắn hiện tại có thể thoải mái mua sắm mà không cần lo lắng, cho dù thiếu hụt cũng có thể đem đan dược mang đi bán, chuyện này đối với hắn chỉ có lợi mà vô hại.
Nhìn thấy Phạm Thiên khí chất bất phàm, một thị nữ ăn mặc nóng bỏng từ sau quầy hàng bước tới, thanh âm nũng nịu:
“Tiên sinh, ngài cần tìm kiếm đồ vật gì, muốn nô gia giúp đỡ sao”.
“Có thể”. Liếc qua thiếu nữ nóng bỏng trước mặt, Phạm Thiên bình tĩnh đáp lại. Sau đó, từ trong tiểu đỉnh không gian lấy gia một danh sách dược liệu đưa cho nàng, nói tiếp:
“Dược tài ghi trong danh sách ta cần mỗi loại 30 phần”.
“Ngoài ra, cao giao ma hạch, t·hi t·hể ma thú ta cũng muốn”.
Xem xem dược tài ghi trong danh sách thấp nhất cũng là tam giai, số lượng khổng lồ, thị nữ kinh hãi, vội vàng thu liễm tâm tình hồi đáp:
“Tiên sinh, chuyện này nô gia cần bẩm báo cho quản sự đại nhân. Phiền tiên sinh chờ đợi trong chốc nát”.
“Tùy tiện”. Phạm Thiên phất tay, thản nhiên nói.
Nóng bóng thị nữ nhanh chóng tìm kiếm quản sự. Không để Phạm Thiên đợi lâu, một lão đầu khuôn mặt khôn khéo, tinh thần quắc thước dẫn theo tiểu thị nữ ban nãy nhằm hướng Phạm Thiên mà đến, ha hả cười vang nói:
“Gặp qua công tử. Lão đầu Nham Kiêu quản sự Thiên Dược phường”.
“Dược tài, đồ vật tiên sinh yêu cầu, ta đã cho người an bàn”.
“Mời công tử tiến về lâu phòng nghỉ ngơi, vật phẩm sẽ nhanh chóng được mang đến”.
Nói xong, Nham Kiêu nghiêng người làm động tác mời đối với Phạm Thiên, trong đầu âm thầm suy đoán thân phận của hắn.
Gật đầu đáp ứng, Phạm Thiên theo sau Nham Kiêu quản sự đi vào một gian phòng xa hoa chờ đợi.
Thị nữ dâng lên linh trà, linh quả, hai bên an vị. Nham Kiêu khóe miệng nở một nụ cười đặc hữu của thương nhân nói:
“Công tử, đồ vật ngài muốn, Thiên dược phường chúng ta mặc dù có thể đáp ứng. Bất quá, số lượng không nhỏ, phẩm chất cao giai…”
Khụ. Ho nhẹ một tiếng, quan sát phản ứng của Phạm Thiên một chút rồi nói tiếp: “Theo quy củ của Dược phương, công tử cần chứng minh một chút tài lực…”
Nghe được lời Nham Kiêu nói, Phạm Thiên cũng không tức giận, bình thản từ trong tiểu đỉnh không gian lấy gia một chồng kim sắc tinh tạp. Mỗi tấm giá trị 100 vạn kim tệ, nói:
“Như vậy, không biết đã thỏa mãn quy củ của quý phường?”.
Nhìn đống tinh tạp trên bàn, Nham Kiêu thần sắc vui vẻ, vội vàng cười đáp:
“Ha Ha. Công tử đại khí”.
“Vừa rồi lão phu đã đắc tội, mong ngài lượng thứ”.
Biểu thị không sao, cầm lên chén trà chậm dãi thưởng thức chờ đợi. Một khắc đồng hồ sau, một người thị nữ cung kính bê một khay gấm, phía trên đặt hai cái bạch sắc nạp giới đưa cho Nham Kiêu quản sự.
Kiểm tra không có sai sót, ra hiệu cho thị nữ rời đi. Nham Kiêu đẩy hai viên nạp giới về bên Phạm Thiên nói:
“Công tử, đồ vật ngài muốn đều ở đây”.
“Lục phẩm linh dược 24 gốc, Ngũ phẩm linh dược 36 gốc, Tứ phẩm linh dược 83 gốc, Tam phẩm linh dược 157 gốc”.
“Lục giai Ma hạch *01 viên, Ngũ giai Ma hạch *12 viên Tứ giai Ma hạch *89 viên”.
“Ngũ giai ma thú t·hi t·hể*2, Tứ giai ma thú t·hi t·hể *24”.
“Tổng giá trị 1.32 ức kim tệ”.
“Lão phu làm chủ bớt 200 vạn kim tệ, đây coi như lão phu tạ lỗi với công tử vì sự thất lễ vừa rồi”.
Cầm lên hai chiếc nạp giới xác nhận đồ vật đúng như Nham Kiêu nói, Phạm Thiên hài lòng, càng thêm cảm khái nội tình của Thiên Dược phường. Thu nạp giới vào trong tiểu đỉnh, sau đó thanh toán kim tệ, Phạm Thiên nói:
“Đa tạ Nham quản sự”.
“Vậy, tại hạ xin phép cáo từ”.
“Công tử chậm đã”. Nham Kiêu đột nhiên lên tiếng ngăn chở Phạm Thiên.
“Nham quản sự, có chuyện gì sao”. Phạm Thiên dừng lại thân hình, ánh mắt có chút ý vị nhìn về phía sau bình phong, bình tĩnh nói.
Nhận thấy ánh mắt của Phạm Thiên đảo qua bình phong, Nham Kiêu trong lòng đánh lộp bộp, bên ngoài vẫn duy trì vẻ thản nhiên đáp:
“Không có gì”.
“Chỉ là một tuần sau, Hắc Ấn phòng đấu giá có tổ chức một lần đấu giá lớn”.
“Lão phu muốn mời công tử tham gia”.
Sau đó, từ trong người lấy ra một tấm Tử sắc tạp phiến đưa cho Phạm Thiên, nói tiếp:
“Tạp phiến này đại biểu Nhất cấp khách quý của Hắc Ấn phòng đấu giá”.
“Mời công tử nhận lấy”
Chăm chú nhìn Nham Kiêu một hồi đến khi hắn thân thể run rẩy, có chút không được tự nhiên, Phạm Thiên mới cầm lấy tạp phiên, gật đầu đáp ứng rời đi.
Nham Kiêu đằng sau áp lực biến mất cả người xuýt nữa đứng không vững, khom người cúi chào:
“Công tử đi thong thả”.
Chứng kiến thân ảnh Phạm Thiên khuất bóng, Nham Kiêu mới dám thở ra một hơi dài lấy lại bình tĩnh. Hồi tưởng lại cảm giác vừa rồi, hắn thân thể như bị trọng áp đè nén, hô hấp khó khăn. Hắn nghiễm tưởng rằng mạng mình thật sự xong rồi.
“Cũng may người kia thu tay, nếu không…”
Nghĩ đến đây, Nham Kiên thân hình không khống chế được mà có chút run rẩy sợ hãi.
“Hắn, phát hiện sao?”. Nham Kiêu trong đầu tự hỏi.
Chưa để Nham Kiêu tìm ra câu trả lời, một đạo thân ảnh từ sau bình phong phía cuối lâu phòng bước ra, lên tiếng đưa ra đáp án:
“Vừa rồi, tiểu tử kia, hắn đã phát hiện ra ta”.
Thanh âm lạnh nhạt một tên nam tử trung niên lưng hùm vai gấu, đang ngồi trên cái ghế lúc nãy Phạm Thiên vừa ngồi, sự xuất hiện của hắn khiến bầu không khí trong phòng tựa hồ thoắt cái thay đổi, áp bách. Nhìn thấy trung niên nam tử, Nham Kiêu vội vàng cung kính nói:
“Môn Chủ”.
“Như thế nào. Nhìn ra thân phận của tiểu tử này sao”. Người này bình thản lên tiếng hỏi.
Nham Kiêu sắc mặt hơi trắng, chỉ có thể cắn răng đáp:
“Tạm thời vẫn không nhìn ra, người này cư xử lão làng, không dấu mao đầu tiểu tử khí thịnh, hắn một lần có để xuất ra hơn ức kim tệ, thân phận chắc chắn không tầm thường”.
“Thứ hắn mua sắm đại đa số đều là dược tài luyện chế đan dược”.
“Thuộc hạ suy đoán, tiểu tử này có lẽ là luyện dược sư hoặc sau hắn có luyện dược sư tồn tại, hơn nữa phẩm giai tuyệt đối không thấp”.
Mặt mày nhăn nhúm, nam tử trung nhiên hơi “Ừ” một tiếng, nhớ tới ánh mắt khi nãy của Phạm Thiên, suy nghĩ một chút liền đứng dậy, hướng về sau phòng bước đi, hơi chút không cam lòng nói:
“Chuyện này cứ như vậy thôi”.
Ra khỏi Thiên Dược Phường, khóe mắt âm thâm quan sát xung quanh, Phạm Thiên trong đầu nghĩ:
“Người khi nãy sau bình phong, khí tức so với Hải Ba Đông càng thêm hùng hậu, hẳn là môn chủ Bát Phiến Môn”.
“Tự mình đi đến Mộ Chi Thành này, hắn rốt cuộc có muốn làm gì”.
“Không trừng sẽ có chuyện thú vị a”. Phạm Thiên trong lòng nổi lên hứng thú.
Lững thững tìm kiếm một gian phòng, hắn liền tiến vào nghỉ ngơi chờ đợi.