Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Đấu Phá Bắt Đầu Vấn Đạo

Chương 12: Chiến Đấu Hoàng – Đâu mới là cực hạn




Chương 12: Chiến Đấu Hoàng – Đâu mới là cực hạn

“Ngươi…”. Mộc Thần cùng Gia Hình Thiên sắc mắt hết sức khó coi nhưng không hề có ý định xuống tới tiếp tục chiến đấu. Với tình trạng bết bát hiện nay của hai người bọn hắn, xuống dưới chỉ có thể làm bao cát cho tên tiểu tử kia đánh.

“Tiểu hữu, chuyện này ta đã biết được”.

“Mộc Chiến bọn hắn đúng là sai”.

“Nhận lỗi với xá muội là bọn hắn lên làm”

“Như vậy, tiểu hữu có thể bỏ qua cho bọn hắn được rồi chứ”. Âm thanh t·ang t·hương của Gia lão vang lên phá tan bầu không khí xấu hổ này.

Vừa rồi, hắn cũng đã biết rõ ngọn nguồn, sống lâu thành tinh, hắn đã sớm không còn để ý mặt mũi vấn đề này, hơn nữa nhìn phía dưới sắc mặt khó coi Hải lão đầu phía dưới, nhanh chóng chấm dứt chuyện này là biện pháp tốt nhất. Mất mặt, chỉ cần có hắn ở đây, tại Gia Mã đế quốc này, ai dám khiến tiểu tôn nữ của hắn cùng Gia Mã hoàng thất mất mặt, ngại sống không đủ lâu sao.

“Có thể”. Phạm Thiên suy nghĩ một chút liền gật đầu đáp ứng, nhưng hắn hiển nhiên cũng không hài lòng với kết quả như vậy, nói tiếp:

“Tội c·hết có thể tha nhưng tội sống khó thoát”.

“Dám tổn thương tiểu muội ta, nhận lỗi thôi là chưa đủ”.

“Tiểu hữu, mọi chuyện không lên làm quá tuyệt”.

“Như vậy đi, ta làm chủ, Mộc Gia cùng hoàng thất trong khả năng sẽ thỏa mãn một yêu cầu của tiểu hữu”.

“Được chứ?”.

Đứng bên cạnh Nhã Phi và Hải Ba Đông lắng nghe lời Gia lão đầu nói tuy rằng khó chịu nhưng cũng không lên tiếng phản đối, Đấu Hoàng cường giả ra mặt, chuyện này không cần thiết nháo thêm nữa.

Nhìn bóng lưng Phạm Thiên, nhớ đến khủng bố thiên phú luyện dược của hắn, Hải Ba Đông định lên tiếng nhắc nhở Gia lão đầu bọn họ nhưng thanh âm của Phạm Thiên liền khiến hắn lời muốn nói chỉ có thể giấu trong lòng, thầm than một tiếng.

“Chiến”. Phạm Thiên lạnh lùng hô lên một tiếng, không hề muốn nhiều lời.

“Tiểu hữu, nếu ngươi chịu bỏ qua chuyện lần này, lão phu sẽ thay ngươi luyện chế một viên Ngũ phẩm đan dược, thế nào”. Đứng cạnh Gia lão, Pháp Mã suy nghĩ một hồi liền nói. Thấy lão hữu không xuống nước được, hắn liền bán cái ân tình, dù sao luyện đan việc này đối với hắn mà nói chỉ có lợi mà vô hại.

Nhìn Pháp lão đầu, Gia lão gật đầu cảm tạ một tiếng. Ân tình này của lão hữu hắn đồng ý nhận lấy.

“Như vậy, tiểu tử này cũng lên biết đủ a”. Gia lão hai người cùng nghĩ thầm.

Chỉ là hai người không hề nghĩ được phản ứng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của bọn họ.

“Lão đầu, ngươi cũng muốn thư giãn gân cốt sao?”. Phạm Thiên bá đạo không chút khách khí nhìn Pháp Mã nói.

Pháp Mã cùng Gia lão thấy vậy, cái mày hơi nhíu, nếu không phải Hải lão đầu cùng người thiếu niên này quan hệ không tầm thường, bọn hắn không cần nhượng bộ như vậy. Thấy Pháp lão đầu còn muốn nói tiếp, Gia lão liền giơ tay ra hiệu cho hắn tránh sang một bên, hắn hiện tại cũng đã biết, tiểu tử này không có ý định dừng tay. Khuôn mặt lạnh lùng, Đấu Hoàng khí thế bao phủ toàn trường nói:

“Chỉ bằng vào tiểu hữu ngươi, Đấu linh tu vi”.

“Có thể đánh bại Đấu vương cấp bậc, chiến lực như vậy, lão phu không thể không thừa nhận tiểu hữu quả thật yêu nghiệt”.

“Nhưng Đấu Hoàng không phải Đấu vương có thể so sánh”.

“Tiểu hữu lên biết tự lượng sức mình”.

“Đây đã là lão phu cho Hải lão đầu mặt mũi”.

“Tiểu hữu ngươi muốn dựa vào hắn chống lưng, lão phu có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, hắn nhưng là không trấn được ta”.



Thanh âm Gia lão vừa rứt, đứng phía dưới, Phạm Thiên chậm rãi thu hồi tự thân đấu khí, đang lúc mọi người nghĩ hắn chấp nhận chịu thua thì kinh khủng huyết kim sắc trụ quang khí huyết năng lượng từ trên người Phạm Thiên bộc phát khấy động thiên khung, từng tiếng long ngâm vang vọng, huyết dịch chạy trong huyết quản như vạn mã bôn đằng, từng tiếng nhịp tim như lôi cổ ầm vang, cả người hoàng giả bá đạo khí tức bao phủ, hai mắt lạnh lùng ngước lên thiên khung nhìn thẳng vào Gia lão, bá khí lên tiếng:

“Trấn ngươi, không cần người khác, có ta là đủ”.

Phạm Thiên thân ảnh trước ánh mắt ngỡ ngàng của đám người từng bước đạp không đi lên, mỗi một bước chân như trọng chùy gõ vào trái tim đám người, cuồng ngạo bá đạo âm thanh vang lên:

“Ta không g·iết người, lão thiên gia đã muốn cảm tạ trời đất! Liên tục động thổ trên đầu ta!”

“Các ngươi là chán sống sao”.

Nhìn thân ảnh Phạm Thiên từng bước đăng không, đám người xung quanh kinh hãi, nhất là Gia Hình Thiên cùng Mộc Chiến đám người giờ phút này sợ gần c·hết, toàn thân toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ:

“Ngự không năng lực, Đấu Hoàng cường giả?”.

“Hắn mới bao nhiêu tuổi a”.

Nhưng rất nhanh Gia Hình Thiên và Mộc Thần hai người liền phản ứng lại:

“Vừa rồi giao thủ, tiểu từ này là Đấu Linh tu vi không sai, hơn nữa kinh khủng huyết kim sắc năng lượng bao phủ hắn hiện tại cũng không phải là đấu khí, mà là một loại tương tự khí huyết chi lực”.

“Không phải, không phải tương tự mà chính là khí huyết chi lực. Kinh khủng như vật khí huyết, mẹ nó, hắn là thái cổ ma thú hóa hình sao”. Gia Hình Thiên cùng Mộc Thần không nhịn được mà mắng thầm nhưng đồng thời thầm hô may mắn:

“Vừa rồi nếu tiểu tử này nghiêm túc, bọn hắn hiện tại đã lạnh rồi a”.

Đi đến đối diện Gia lão, khủng bố khí thế tuy rằng chưa đạt đến Gia lão trình độ nhưng giác quan rung động lại hơn xa cả trượng, Phạm Thiên hai mắt chất chứa nộ hỏa, trong mắt đám người cao cao tại thượng này, hắn cho bọn họ cơ hội liền là ngông cuồng nhưng bọn hắn không hề biết rằng, trong mắt Phạm Thiên, bọn họ mới là ngông cuồng. Tu vi không đủ hắn liền dùng thể chất đến gánh, Tứ thập nhị long chi lực, cho dù là Đấu Hoàng hắn cũng có thể chiến.

Nhìn phía trước Gia lão ánh mắt không dám tin quan sát mình, Phạm Thiên cả người toát lên chiến khí, nói:

“Đến chiến, cho ta xem Đấu Hoàng cường giả có thế nào cân lượng”.

Gia lão khuôn mặt ngưng trọng, trong lòng hàng ngàn ý niệm thoáng qua, tuy kinh ngạc vì lực lượng Phạm Thiên biểu hiện nhưng hắn vẫn tự tin có thể chiến thắng, chỉ cần không để tiểu tử này cận thân là được, hắn đã sớm từ Gia Hình Thiên bọn họ biết được thể chất của Phạm Thiên mạnh mẽ, nhưng mạnh đến trình độ này bọn hắn cũng không dự đoán được.

“Chỉ là tiểu tử này thế lực sau lưng….”.

“Lần này, thực sự phiền toái a”.

Trong lòng cảm thán một câu, Gia lão càng thêm kiêng kị thế lực sau lưng Phạm Thiên, hắn hiển nhiên cũng nghĩ rằng Phạm Thiên là thế lực nào đó đệ tử đi ra lịch luyện. Quăng cho Hải lão đầu một ánh mắt giận giữ “Tên khốn kiếp này vậy mà không nhắc nhở hắn” khiến cho người sau hết sức mộng bức “Ta còn chưa kiếm ngươi tính sổ, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì”.

Cảm thán về chuyện cảm thán, Gia lão cũng không có ý định dừng tay, đã tới bước này, chỉ có cầm xuống tên tiểu tử này, bọn hắn mới có thể nắm trong tay thế chủ động.

“Hừ, đã vậy, lão phu hôm nay sẽ cho ngươi biết chênh lệch giữa chúng ta”.

“Đó không phải là thứ ngươi có thể vượt qua”. Gia lão vận chuyển đấu khí, lạnh lùng nói

“Nhiều lời”.

“Chiến”.

Không muốn đôi co qua lại, Phạm Thiên thanh âm vừa rứt, Đấu kỹ thân pháp Du Long bộ thi triển phối hợp cùng khủng bố lực lượng thể chất, hắn như hóa thành một đạo huyết kim sắc long ảnh lao về phía Gia lão, tại chỗ không khí bị bạo phá để lại một tiếng ầm vang âm thanh.

Gia lão phát hiện Phạm Thiên như huyết long cực tốc lao đến, toàn thân hoàng sắc đấu khí bao phủ, không chút sợ hãi nâng tay đánh tới.

“Ầm…Ầm…Ầm…”.



Quyền cước liên tục v·a c·hạm, trên không trung hai đạo huyết hoàng sắc quang mang qua lại không ngừng, hai đạo bóng người ẩn hiện bên trong. Mỗi lần v·a c·hạm đều bộc phát là một cỗ năng lượng rung động vô cùng mạnh mẽ.

Phía dưới, cách xa khu vực chiến đấu, đám người không nhịn được cảm thấy tức ngực, nôn lao, cả người như bị trọng áp bao phủ, Đấu giả trở xuống không thiếu người không chịu đựng được mà ngất đi.

Nhã Phi cùng tiểu Thanh Lân bọn họ nếu không phải có Hải Ba Đông bảo vệ thì giờ này đã bị chấn động do Phạm Thiên bọn họ giao thủ mà b·ất t·ỉnh.

Bầu trời Đế Đô, thiên không quảng trường, hai đạo quang mang thay thế thái dương chiếu sáng vùng trời này.

Huyết sắc quang ảnh mang theo cương mãnh bá đạo khí huyết không ngừng công kích Hoàng sắc quang ảnh nhưng đều bị dày nặng, trầm ổn đấu khí đón đỡ. Rõ ràng công kích của Phạm Thiên lúc này không thể làm gì được Gia lão. Đấu hoàng tu vi cấp bậc hoàn toàn có thể chịu đựng được lực lượng của hắn công kích.

Lực lượng toàn thân thôi động, quyền quyền đối trọng, khiến cả hai thân hình đều bị trùng kích lui lại.

Gia lão cánh tay có chút tê dại, ánh mắt ngưng trọng nhìn về Phạm Thiên. Hai tay bắt đầu kết ấn.

Đối diện, Phạm Thiên đạp mạnh hư không khiến không khí như mặt đất bị bạo phá, “Uỳnh…Uỳnh” hai đạo thanh âm chói tai vang lên mạnh mẽ ngưng trụ thân thể. Xá lợi khí huyết cấp tộc vận chuyển, hai chân lực lượng bộc phát kết hợp Đấu kỹ thân pháp Du Long bộ, thân ảnh chớp động không ngừng du tẩu xung quanh Gia lão. Thời điểm di chuyển tới sau lưng hắn, Phạm Thiên đột nhiên tụ lực, phóng người lên cao, hai tay cực tốc huy quyền, huyết sắc quyền kình mang theo hỏa tinh đánh về phía Gia lão:

“Thể thuật – Triều khổng tước”

Linh giác chứng kiến một đạo khổng lồ Hỏa diểm Khổng tước lao về phía mình, Gia lão nhanh chóng xoay người, Đấu kĩ Hoàng Cực quyền ấp ủ đã lâu toàn lực đánh ra một đạo cực đại dày nặng hoàng sắc quyền ảnh không hề thua kém Hỏa Diễm Khổng tước công kích.

“Oanh… Ầm… Bùng…”

Xung kích năng lượng v·a c·hạm phần phật thổi bay vạt áo Gia lão, tâm điểm v·a c·hạm một đạo gợn sóng năng lượng không ngừng lan rộng triệt tiêu tất cả vật cản trên đường, khiến Gia Hình Thiên cùng Mộc Thân kinh hồn táng đảm vội vàng đáp né tránh.

Lực cũ vừa tan, lực mới chưa tới, Gia lão đột nhiên linh giác truyền đến báo động. Cấp tốc đấu khí vận chuyển, từ trong giới chỉ lấy gia một thanh lục giai bảo kiếm, đấu khí nhanh chóng không ngừng quán thâu vào bảo kiếm, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước, một đạo khủng bố hoàng sắc trảm kích mấy chục trượng bị hắn đánh ra.

Cùng lúc đó, trên cao thiên không một đạo thanh âm cuồng mãnh vang lên:

“Thể thuật – Trú Hổ”.

Phạm Thiên đặt một bàn tay lên ngang mặt, các ngón tay khép thẳng lại, lòng bàn tay hướng về phía trước chạm vào bàn tay kia đã thu thành nắm đấm, áp lực không khí cực lớn bắt đầu xuất hiện bao quanh người. Tiếp đến, hắn liền thiết lập một thú ấn đặc trưng giống hình hổ đầu. Một cột kinh khủng áp lực kình khí hổ hình bị Phạm Thiên thôi động đánh thẳng về phía Gia lão bên kia.

Trảm kích, Hổ đầu v·a c·hạm, áp lực khí kình tích tụ cùng trảm kích đấu khí năng lượng v·a c·hạm trong tích tắc giải phóng, một vụ đại bộc phá phạm vi mấy trăm trượng bộc phát. Từng đạo gợn sóng xung kích lan xa không ngừng phá hủy kiến trúc xung quanh, khu vực quảng trường Đế Đô như vừa xuất hiện địa chấn khiến đám người phía dưới lảo đảo, ngã trái ngã phải.

Trú Hổ chiêu thức Thể thuật này từ hơn nữa năm trước đây, khi thuần thục Triều Không tước, Phạm Thiên đã bắt tay vào nghiên cứu. Không ngừng trải qua thử nghiệm, hắn vừa mới khai phá thành công.

Tuy hiện tại trình độ không thể sánh với Maito Gai khi mở ra Thất Môn trạng thái nhưng uy lực đã chạm tới Địa giai đấu kỹ.

Bỗng nhiên, Phạm Thiên thân thể lông mao dựng đứng, hai tay chỉ kịp giao nhau nghiêng người đón đỡ một đạo trọng kích đánh tới.

“Ầm”. Thân thể như đạn pháo b·ị đ·ánh bay xuống đại địa. “Rầm…Rầm…Rầm” thanh âm v·a c·hạm liên tục vang lên kéo theo nhất tuyến bụi mù, đạo đạo phòng ốc bị hắn đụng nát, gạch ngói vụn vỡ văng toái khắp nơi.

“Uỳnh”. Cuối cùng thanh âm vang lên. Đám người mới vừa bừng tỉnh nhìn lại, trên cao, Gia lão áo bào ống tay cùng vạt áo rách nát, tóc tai hơi tán loạn toàn thân bao phủ một đạo hoàng sắc kim tráo, một tay cầm lục giai bảo kiếm, tay còn lại đặt tại sau lưng nhưng nếu nhìn kỹ có thể phát hiện cánh tay không ngừng run rẩy, hô hấp hơi chút gấp rút đứng đó nhìn xuống phía dưới.

Chiến đấu ngắn ngủi nhưng kinh tâm động phách, hắn vừa rồi nếu không kịp thời thi triển hộ giáp bảo vệ thì đã ăn phải cái thiệt thòi. Lợi dụng tiểu tử kia khí huyết vừa bị thâm hụt sau khi thi triển cái gọi là thể thuật kia, hắn liền toàn lực vận khởi thân pháp, bằng vào bảo giáp kháng trụ công kích âm tiểu tử kia một đòn. Chỉ là hắn lúc này đấu khí cũng tiêu hao rất lớn, hơn nữa cảm thụ song thủ không ngừng truyền đến tê dại đau nhức cảm giác, ánh mắt Gia lão gắt gao nhìn về phía xa.

Chứng kiến Phạm Thiên bị trúng chiêu đánh bay, tiểu Thanh Lân vô cùng lo lắng giãy dụa muốn thoát khỏi tay Nhã Phi lao ra nhưng được Hải Ba Đông trấn an:

“Đừng lo, tiểu tử kia không sao, ta vẫn cảm nhận được khí tức của hắn, tuy suy yếu hơn lúc trước nhưng càng thêm đáng sợ”.

Hải Ba Đông linh hồn cảm giác lúc này đúng là cảm thấy một đạo khí tức cực kỳ tà ác âm lãnh xen lẫn dương cương bá đạo từ phía nơi xa bao phủ lấy Phạm Thiên.

“Lộc Cộc… Lộc Cộc…” từng tiếng bước chân thanh âm vang lên bên tai mọi người, từ trong bụi mù thân ảnh Phạm Thiên dần xuất hiện trước mắt, áo bào phía trên hoàn toàn rách nát bị hắn kéo xuống để lộ hoàn mỹ điêu luyện thân thể, trước ngực một đạo lờ mờ vết chém nhưng rất nhanh liền biến mất. Ánh mắt của hắn thay đổi hoàn toàn, một đôi huyết sắc tam cái câu ngọc đen nhánh phân chia đều đặn đồng tử xuất hiện trong hốc mắt, nhìn vào đôi mắt này mọi người linh hồn đều truyền đến một cảm giác sợ hãi.



Khí chất Phạm Thiên ngoài cương mãnh lại thêm cảm giác yêu dị, tà ác.

Mở ra song Sharingan, nhìn lên Gia lão trên cao, Phạm Thiên chiến khí bốc lên, nói: “Không tồi. Lâu rồi mới có người có thể khiến ta chật vật như vậy”.

“Lão đầu ngươi, đáng để ta nghiêm túc lên”.

“Kế tiếp. Không lên để cho ta thất vọng”.

Vừa dứt câu, thân ảnh Phạm Thiên biến mất tại chỗ, đám người bên tai đột nhiên âm thanh “Ầm… Ầm…Ầm” vang lên, bọn hắn mới biết hai người kia lại bắt đầu đánh lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Hai đạo thân ảnh bao trùm huyết hoàng sắc quang mang liên tục giao thủ.

Gia lão Đấu kỹ thân pháp Phi Nhứ toàn lực thi triển không ngừng tá lực, đả lực triệt tiêu lực lượng khi v·a c·hạm với Phạm Thiên. Cái trán lấm tấm mồ hôi, hắn lúc này tinh thần đang phải tập trung cao độ. Bởi vì, tiểu tử này dường như tiên đoán được động tác của hắn, lộ tuyến công kích hoàn toàn bị áp chế, chỉ có thể bị động phòng thủ, đỡ đòn.

“Đôi mắt kia”.

“Đồng thuật đấu kỹ sao?”.

Chỉ một chút thời gian, Gia lão cũng phán đoán được nguyên nhân tình trạng của mình hiện tại. Tinh thần bắt đầu cảnh giác lên.

Mở ra song Sharingan động sát năng lực của Phạm Thiên vượt xa lúc trước, tuy rằng khả năng xuyên thấu cùng tầm nhìn không sánh bằng Byakugan nhưng hắn có thể nhìn thấy dòng chảy năng lượng đấu khí của Gia lão, như vậy đã đủ để hắn có thể liệu trước hành động của Gia lão, cho nên mới có cục diện bây giờ.

Nhưng Sharingan không chỉ có công dụng như vậy.

Đang tập trung đón đỡ thế công của Phạm Thiên, Gia lão cũng không quên phòng bị huyết sắc tà ác đôi mắt kia.

Đột nhiên, Gia lão hoảng hốt phát hiện hắn thế mà xuất hiện trong một không gian hai màu đen trắng, bầu trời xuất hiện vô số đôi mắt đỏ như máu, tam câu ngọc. Thực tại, Gia lão ánh mắt như mất đi tiêu cự, đấu khí vận chuyển liền bị trì trệ.

“Không được, Bị trúng huyễn thuật”.

Gia lão hoảng sợ phát hiện, linh hồn lực toàn lực không kể hao tổn liên tục trùng kích không gian huyễn thuật. Ngoại giới, chưa tới một giây đồng hồ trôi qua, Gia lão tỉnh lại nhưng tinh thần vô cùng mệt mỏi, sau lưng mồ hôi lạnh toát, khẩn trưởng vận chuyển đấu khí muốn thi triển bảo giáp phòng ngự nhưng Phạm Thiên sao có thể cho hắn cơ hội.

Chớp lấy thời cơ, Phạm Thiên thân thể mang theo cương kình khí quyết cùng tứ thập nhị long chi lực bắt đầu t·ấn c·ông.

Tay, Chân, Vai, Gối, Khửu tay… tất cả bộ vị trên cơ thể đều có thể làm v·ũ k·hí, Phạm Thiên như hóa thành cỗ máy g·iết chóc điên cuồng công kích Gia lão.

“Uỳnh…Uỳnh…Uỳnh…”.

Gia lão thân thể liên tiếp chịu đựng công kích điên cuồng của Phạm Thiên, đấu khí bao phủ cơ thể không chịu đựng được chốc lát b·ị đ·ánh tan, hai tay và ngực xương cốt đều nứt gãy, thân thể như lưu tinh b·ị đ·ánh lao xuống phía dưới đại địa.

“Ầm…Ầm…Ầm”.

Một đạo đám mây khói bụi hình nấm xuất hiện, xung quanh đường kích hai mươi trượng toàn bộ đổ nát, chờ đợi vài hơi thở, bụi mù tan bớt, có thể nhìn thấy một đạo thân ảnh cực kỳ chật vật, tóc tai bù xù, quần áo tán loạn liêu xiêu gắng gượng đứng thẳng.

Từ xong nạp giới lấy ra chữa thương đan dược, lập tức nuốt xuống, vận khởi đấu khí ít ỏi còn xót lại luyện hóa, Gia lão ánh mắt thâm trầm nhìn lên Phạm Thiên thân ảnh bao trùm khí huyết năng lượng đứng trên thiên khung, lúc này đã trở thành tâm điểm toàn trưởng.

Chỉ cần nhìn đám đông khuôn mặt đỏ bừng, kích động thần sắc, đủ để biết Phạm Thiên ngày hôm nay đã đem lại dung động như thế nào.

“Tiểu tử kia, Đấu linh liền có thể bại Đấu Hoàng”.

“Tiểu Thanh Lân, ngươi xác định ca ca ngươi không phải là yêu thú hóa hình”.

Nhìn bá khí như hoàng giả cao quý trên cao kia, Hải Ba Đông lúc này lòng đầy rung động, không nhịn được nghiêng đầu hỏi tiểu Thanh Lân bên cạnh.

Đang há hốc mồm nhìn Phạm Thiên, cả tiểu Thanh Lân cùng Nhã Phi đều bị câu nói của Hải Ba Đông khiến cho cảm thấy cổ quái. Ngay lập tức, tiểu Thanh Lân đáng yêu, nũng nịu nói:

“Không cho phép Hải gia gia nói xấu ca ca”.

Sau đó ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn về phía ca ca của nàng. Nhã Phi lúc này cũng đang dùng một ánh mắt kính nể, khó có thể tin cùng sùng bái nhìn lên Phạm Thiên trên cao, thầm nghĩ:

“Có lẽ, hắn có thể cứu ta thoát khỏi số phận đã được an bài”.