Chương 13: Thiên Vương xưng danh 1
Đứng trong đống hoang tàn đổ nát, Gia lão ánh mắt không ngừng láy động, trong đầu vô số ý niệm qua lại, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng thở dài chán nản, cất bước gắng gượng đi ra hố sâu, mới được vài bước chân, Phạm Thiên thân ảnh đã xuất hiện trước mặt hắn. Nhìn thấy người thiếu niên này, Gia lão càng cảm khái.
Vừa rồi, trong phút chốc hắn đã có ý định sử dụng nội tình Hoàng thất nhưng rồi lại thôi. Hắn hiện tại nhìn không thấu tiểu tử trước mặt. Cho dù, triệu hồi đầu lục giai đỉnh phong ma thú U Minh Hải Giao trong cấm địa hoàng thất kia, hắn cũng không tự tin nắm chắc chiến thắng. Tiếp tục, liền triệt để không còn nước cứu vãn.
Phía xa Gia Hình Thiên đám ngươi vội vàng tiến đến đỡ lấy Gia lão. Phất tay ra hiệu đám người không cần lo lắng, nhìn bên cạnh trọng thương nhi tử cùng quan tâm tiểu tôn nữ mà hắn sủng ái.
Gia lão trong lòng thêm buồn bã nhưng rồi hắn liền cắn răng quyết tâm:
“Nguyệt Nhi, Mộc Chiến”.
Tiểu công chúa ba người nghe thấy tên mình được Gia lão kêu lên, trong lòng cảm thấy có chút không ổn nhưng cũng không dám trần chờ, lập tức tiến lên đứng sau Gia lão lắng nghe:
“Tiểu hữu, lão phu chịu thua”. Âm thanh đắng chát, buồn bã t·ang t·hương của Gia lão vang lên.
“Nguyệt Nhi bọn họ sẽ tạ lỗi với xá muội”.
“Muốn trừng phạt ra sao tùy tiểu hữu xử trí”.
“Gia Mã hoàng thất, Mộc Gia cũng sẽ đưa ra đền bù khiến tiểu hữu hài lòng”.
“Lão phu chỉ mong rằng tiểu hữu có thể dơ cao đánh khẽ”.
“Về phần Liễu Linh, hắn là đệ tử của Đan vương Cổ Hà - trưởng lão của Vân Lam Tông”.
“Việc này lão phu không thể thay hắn quyết định”.
Nói xong, Gia lão liền chắp tay cúi đầu trước Phạm Thiên. Hành động của hắn khiến đám người sợ hãi, vội vã muốn tiến lên ngăn cản nhưng đều không có tác dụng.
Tiểu công chúa thấy gia gia mình như vậy, liền đau lòng không thôi. Gia Hình Thiên trong lòng thì hối hận, hận bản thân kiêu ngao, có mắt không tròng, kêu lên:
“Gia Gia…”
“Phụ Hoàng…”
Đám người Mộc Thần thì suy nghĩ chập trùng, hai tay liên tục nắm chặt rồi lại buông ra, trong đầu không ngừng tính toán nhưng rồi cũng đồng ý với Gia lão. Liền Đấu Hoàng cấp bậc ra mặt cũng thất bại, bọn hắn càng không có tư cách chen ngang.
Liễu Linh an tĩnh đứng bên Mộc Chiến và tiểu công chúa thái độ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại biến động không ngừng, hiển nhiên hắn cũng không có bình tình như vẻ bề ngoài.
Nhìn phản ứng của đám người, ánh mắt của Phạm Thiên cuối cùng rơi xuống thân hình Gia lão. Phía sau, Hải Ba Đông nhìn thấy lão hữu như vậy không nhịn được mà ấp úng: “Tiểu tử…”
Thở dài một hơi, Hải Ba Đông cũng không có lên tiếng cầu xin cho Gia lão đầu bọn họ. Hắn cũng là người có lỗi, đâu còn mặt mũi nào xin tha thứ thay cho người khác.
“Tiểu mập mạp”. Âm thanh của Phạm Thiên vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Đứng tại phía sau, tiểu Thanh Lân được Nhã Phi bế trên tay nghe thấy ca ca gọi mình, vui vẻ ngọt ngào đáp lại “Muội ở đây”. Sau đó kích động dang tay vươn người về phía Phạm Thiên.
Ôm lên tiểu Thanh Lân, cưng chiều bế trên tay, Phạm Thiên nhìn về phía Gia lão lên tiếng: “Để cho bọn họ đi ra đi”.
Nghe thấy lời Phạm Thiên nói, Gia lão thở phào nhẹ nhõm, Mộc Thần cùng Gia Hình Thiên trong lòng tuy không nỡ nhưng cũng không dám ngăn cản. Đám người Kha Trấn và Lôi Âu đơn giản chỉ đứng một bên xem kịch.
“Đa tạ”. Gia lão cảm ơn một tiếng, ánh mắt nhìn tiểu tôn nữ và Mộc Chiến bọn họ ra hiệu.
Dưới ánh mắt chăm chú của Gia lão, Mộc Chiến cùng tiểu công chúa đành phải tiến lên phía trước. Nhìn đồng bạn, Liễu Linh ý niệm liên tục biến ảo, cuối cùng cũng theo sau Mộc Chiến bọn họ đi lên.
Thấy phản ứng của Liễu Linh, Gia lão bọn người đều gật đầu tán thưởng. Đừng nhìn hiện tại Phạm Thiên không hề nói gì. Nhưng bọn hắn già thành tinh đều có thể khẳng định, Liễu Linh hắn nếu đi lên, kết cục cũng sẽ không tốt đi đâu so với Mộc Chiến cùng tiểu công chúa. Cho dù có Vân Lam Tông và Đan vương Cổ Hà đứng sau cũng vô dụng. Căn cứ vào đâu ư, chỉ cần nhìn thảm trạng của Gia lão hiện tại liền biết.
Đi tới trước mặt Phạm Thiên, nhìn tiểu Thanh Lân được bồng trên tay, lại nhìn người thiếu niên đang dùng đôi tà dị huyết đồng kia quan sát mình. Ba người Mộc Chiến thần sắc xấu hổ đồng thời không nhịn được mà sợ hãi.
Tại chỗ, chần trờ trong chốc lát, không khí tĩnh lặng lạ thường, tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Tiểu công chúa trước hết phá vỡ im lặng, tiến lên một bước, cúi đầu lên tiếng:
“Xin lỗi tiểu muội muội, là ta không đúng”.
“Muội tha lỗi cho ta được chứ?”.
Tiếp theo Liễu Linh rồi đến Mộc Chiến cũng tiến hành cúi đầu tạ lỗi.
Nhìn ba đạo thân ảnh đang cúi đầu trước Phạm Thiên, tạ lỗi với tiểu Thanh Lân, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào tiểu cô nương này.
Chưa từng bị nhiều ánh mắt chăm chú nhìn như vậy, tiểu Thanh Lân lúng túng sợ hãi giấu mặt vào trong lòng Phạm Thiên. Thấy tiểu Thanh Lân phản ứng như vậy, Phạm Thiên Sharingan trong hốc mắt lóe ra từng đạo huyết sắc quang mang băng lãnh nhìn đám người xung quanh khiến bọn họ kinh hãi vội vàng cúi đầu không dám đối mặt.
Vỗ về động viên tiểu Thanh Lân, thanh âm của Phạm Thiên lần nữa vang lên:
“Tiểu mập mạp, ý muội thế nào?”
“Không cần lo lắng”.
“Không muốn tha thứ cho bọn họ cũng không có sao”.
Tiểu công chúa ba người nghe lời Phạm Thiên nói ra, đột nhiên rùng mình, âm lãnh cảm giác bao phủ lấy thân thể, lưỡi hái tử thần như kề trên cổ. Trái tim nhịp đập r·ối l·oạn, vô cùng bất an, bọn hắn lúc này sao có thể không biết tính mạng của bọn hoàn toàn nằm trong tay tiểu nữ hài kia.
Trong lòng mỗi người Mộc Chiến đều nổi lên vô số suy nghĩ, có giận dữ, sát ý, hối hận, có chờ đợi đan xen nhưng cho dù bọn họ có ý nghĩ như thế nào đi chăng nữa, giờ phút này đều tận lực che dấu, không giám bộc lộ dù chỉ một tia. Nếu không, không cần tiểu nữ hài kia đưa ra quyết định, người thiếu niên kia chắc chắn sẽ xử lý bọn họ không chút chần chờ. Thực chất sát khí hiển hiện trong đôi mắt tà dị kia, chỉ cần không phải mù đều có thể đoán được ý định của hắn.
“Ca ca, Muội… Muội tha… tha lỗi cho bọn họ được không?”
Giữa lúc đám người trong đầu đang muôn vàn suy nghĩ thì thanh âm trong trẻo của tiểu Thanh Lân vang lên, đối với Mộc Chiến bọn họ lúc này, đây không khác nào tiên âm. Chỉ là bọn rất nhanh liền tập trung ánh mắt lên Phạm Thiên chờ đợi phán xét của hắn.
“Chỉ cần muội muốn là được”.
Đám người lại một lần nữa nhìn về tiểu Thanh Lân. Mộc Chiến ba người lúc này tinh thần vô cùng mệt mọi, có trời mới biết bọn hắn phải chịu đựng áp lực như thế nào, từ địa ngục lên thiên đàng, rồi lại xuống địa ngục, nhất là Mộc Chiến, hắn cảm giác được mình đặc biệt bị người thiếu niên trước mặt này trọng điểm chiếu cố, áp lực phải chịu có thể nghĩ.
“Ưm. Vậy muội sẽ tha… tha thứ cho… cho bọn họ”.
“Được. Cứ quyết định vậy đi”.
Mộc Chiến cùng Gia lão bọn người nghe được Phạm Thiên đồng ý không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đột nhiên Phạm Thiên khí huyết bộc phát bao phủ toàn thân ngăn cách âm thanh của tiểu Thanh Lân với ngoại giới, tâm ý vừa động giao cho Long Vũ thu hút sự chú ý của tiểu Thanh Lân, Phạm Thiên âm thanh lãnh tĩnh vang lên: “Tạ lỗi đã xong, vậy giờ liền bắt đầu chịu phạt đi”.
Dứt lời, không cho đám người phản ứng, Sharingan ảo thuật thi triển, ba người Mộc Chiến ánh mắt đồng tử liền bị thay thế bằng Sharingan, tại chỗ ngã xuống, biểu hiện mỗi người khác nhau.
Tiểu công chúa chỉ ngất đi, thân hình thi thoảng run rẩy. Liễu Linh thì thân thể không ngừng co giật. Mộc Chiến liền thảm nhất, cả người cơ bắp, gân mạch co rút, biến dạng, không ngừng kêu la, gào thét, khóe miệng nước giãi từa lưa.
Chứng kiến thảm trạng của ba người đặc biệt là Mộc Chiến đám người không nhịn được mà hút một ngụm khí lạnh, sống lưng lạnh toát, kinh hồn táng đảm nhìn về phía Phạm Thiên. Mọi người chỉ thấy Phạm Thiên ánh mắt tà dị liếc nhìn ba người một cái, không hề ra tay, bọn hắn liền như vậy.
“Đôi mắt kia quá khủng bố”.
Đây là ý nghĩ đồng thời hiện lên trong lòng mọi người.
Ước chừng năm phút đi qua, Phạm Thiên mới thu lại ảo thuật. Vừa rồi hắn liền bằng ảo thuật không ngừng thi triển cực hình đối với ba người nhưng mức độ nặng nhẹ khác nhau, nhìn vào thảm trạng có thể thấy Mộc Chiến liền được hắn trọng điểm chiêu đãi. Ngoại giới chỉ có năm phút đồng hồ, nhưng ba người ở trong không gian ảo thuật chịu đựng cực hình thống khổ đã qua năm ngày thời gian.
Thấy Phạm Thiên dừng tay, Gia lão vội vàng nhờ Pháp Mã hội trường tiến lên kiểm tra tình huống của tôn nữ ba người. Được lão hữu nhờ vả, Pháp Mã cũng không dám chậm chễ, nhanh chóng tiến lên. Đấu khí dò xét, cẩn thẩn quan sát, vài phút sau hắn liền nói:
“Tiểu Nguyệt cùng Liễu Linh tinh thần suy nhược, đấu khí r·ối l·oạn. Trong hai người, Liễu Linh tình trạng nghiêm trọng hơn nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng, tu bổ một thời gian có thể khôi phục”.
“Chỉ là Mộc Chiến hắn…”. Nói đến đây Pháp Mã đột nhiên ngưng lại, nhíu mày không thôi.
“Pháp Đại sư, ngài mau nói, Mộc Chiến hắn có vấn đề gì sao”. Thấy Pháp Mã ngập ngừng không nói, Mộc Thần trong lòng lộp bộp, lo lắng thúc giục.
“Mộc Thần, không được vô lễ”. Thấy Mộc Thần như vậy, Gia Hình Thiên liền nhắc nhở khiến người sau tâm trạng có chút trấn tĩnh lại, phát giác được cử chỉ vô lễ của mình, tuy lòng lo lắng nhưng Mộc Thần cũng nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi.
Gật đầu biểu thị không sao, Pháp Mã cũng không so đo với Mộc Thần lúc này, hắn biết lão đầu này cũng vì tôn tử mà lo lắng mà nói tiếp:
“Tình trạng Mộc Chiến rất nghiêm trọng”.
“Thân thể bị tổn thương nhưng đều có thể chữa”.
“Chỉ là, tinh thần lực của hắn như vô cùng yếu ớt, lúc nào cũng có thể dập tắt”.
“Nếu không tìm được đan dược hoặc linh dược tu bổ linh hồn, hắn liền…”
Không có nói hết câu, nhưng mọi người đều biết kết cục ra sao. Mộc Thần nghe xong lời Pháp Mã nói, thân hình lảo đảo đứng không vững, Gia Hình Thiên bên cạnh phải đưa tay đỡ lấy mới khiến hắn có thể đứng thẳng.
Thoát ra cánh tay Gia Hình Thiên, vội vàng tiến lên ôm lấy Mộc Chiến, đôi mắt ngấn lệ, cầu xin nhìn về phía Pháp Mã muốn nhờ hắn tìm biện pháp.
Nhìn ánh mắt của Mộc Chiến, Pháp Mã than thở, hữu tâm vô lực, thở dài nói:
“Ta cũng không có biện pháp, hiện tại ta chỉ có thể ra tay bảo vệ một điểm hồn lực còn sót lại này. Nhưng cũng không giữ vững được bao lâu”.
“Muốn chữa trị cho Mộc Chiến, tối thiểu phải cần ngũ phẩm dược tài trở lên”.
“Mà chữa trị tổn thương linh hồn cao giai dược tài từ trước đến này đều vô cùng hiếm thấy”.
“Chỉ cần là xuất hiện liền bị các thế lực tranh đoạt cất giữ”
“Luyện dược sư công hội cũng không cất giữ loại này dược tài”.
Nghe Pháp Mã đại sư nói xong, Mộc Thần cả người vô lực ngồi đó, nhìn trong lòng tôn nhi một tay mình nuôi nấng lúc nào cũng có thể c·hết đi, tuyệt vọng khí tức bao phủ toàn thân.
Chứng kiến Mộc Thần như vậy, Pháp Mã suy nghĩ một chút, nhắc nhở:
“Muốn tháo dây cần tìm người buộc dây a”.
Vốn đang tuyệt vọng, âm thanh của Pháp Mã vang lên bên tai khiến Mộc Thần như nắm được cọng cỏ cứu mạng, trấn định lại tinh thần, không kịp để ý đa tạ Pháp Mã. Mộc Thần vội nhìn sang Phạm Thiên lên tiếng:
“Tiểu… Đại nhân, xin ngài cứu lấy tôn nhi ta”.
Lời của Mộc Thần khiến cho mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về Phạm Thiên chờ đợi phản ứng của hắn. Mặc dù đám người kinh ngạc vì Mộc Thân xưng hô với Phạm Thiên là “Đại nhân” nhưng bọn hắn rất nhanh liền tán đồng. Nghiền ép hai vị Đấu Vương, chiến bại Đấu Hoàng cường giả. “Đại nhân” hai từ này làm xứng thực.
Nhưng lời nói tiếp theo của Mộc Thần liền khiến đám người không nhịn được mà hô hấp dồn dập:
“Ta nguyện dâng lên một nửa tài sản gia tộc làm tạ lễ”.
Mộc gia, thân là tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, dù chỉ là một nửa tài sản cũng là một con số khổng lồ mà thường nhân không giám tưởng tượng. Vì cứu tôn nhi, Mộc Thần đúng là không tiếc hao tổn nội tình gia tộc a.
Nói ra lời này, Mộc Thần cũng biết trong gia tộc trưởng lão đoàn chắc chắn sẽ phản đối, nhưng tôn nhi của hắn đã thành như vậy, hắn hơi đâu còn bận tâm tới bọn họ. Cho dù bọn hắn phản đối thì đã sao, “Từ khi nào lão phu làm ra quyết định phải cần đến sự đồng ý của bọn hắn. Dám chống đối, hắn cũng không ngại g·iết gà dọa khỉ”. Mộc Thần trong đầu hung ác nghĩ.
Bên này, Phạm Thiên không chút nào để ý Mộc Thần, vừa định dời đi, hắn chợt nhớ ra mục đích hôm nay đến đây của mình. Hướng về Kha Trấn đang cùng Lôi Âu đang đóng vai quần chúng nhân vật xem kịch, Phạm Thiên nói:
“Vị này, là lão sư phụ trách chiêu sinh”.
“Trắc thí lần này, ta còn cần tiến hành sao”.
Âm thanh của Phạm Thiên vừa dứt, mọi người đều dùng một ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn, sau đó dùng một ánh mắt đầy ý nhị quan sát Kha Trấn.
Bị đôi mắt huyết sắc tà ác kia đối diện khiến Kha Trấn toàn thân nổi hết da gà. Nghe Phạm Thiên nói, trong lòng hắn không nhịn được mà nhả rãnh:
“Ngươi mẹ nó đều đem Đấu Hoàng đánh tới mức phải cúi đầu nhận thua đâu cần tiến vào Già Nam học viện làm gì chứ”.
Nhả rãnh về phần nhả rãnh, Kha Trấn bên ngoài vẫn trấn định, không thèm để ý tới ánh mắt xung quanh của mọi người, thong dong cất tiếng:
“Trắc thí, ngươi tự nhiên thông qua, không cần lại phải tiến hành”.
Sau đó, miễn cường nở một nụ cười: “Ngươi nếu như không thể thông qua, tất cả người ở đây liền tư cách trắc thi cũng không có”.
“Đa tạ”. Cảm ơn một tiếng, Phạm Thiên tiếp lời:
“Lúc nào khởi hành”.
Kha Trấn nhìn hiện trường tàn phá xung quanh, tính toán một chút nói:
“Chưa xác định, đến thời điểm ta sẽ cho người thông báo đến ngươi”.
“Được”. Gật đầu một cái đáp ứng. Phạm Thiên liền xoay người rời đi. Về phần Mộc Thần, Phạm Thiên suy nghĩ một chút liền bỏ qua, Mộc Chiến có thể sống tới hiện tại hắn cũng có chút ngạc nhiên. Ngay từ ban đầu, hắn liền không có ý định tha cho Mộc Chiến. Trong suy nghĩ của hắn, Mộc Chiến tên này tất cả đều do tài nguyên gia tộc cùng gia gia hắn Mộc Thần vun đắp mà thành nhưng vừa rồi tại ảo thuật không gian, hắn liền có một cái nhìn khác về tiểu tử này: “Hung ác với người khác, đối với mình lại các hung ác hơn”.
Không ngừng bị dày vò, chịu đủ loại cực hình, nhiều lần Phạm Thiên đã cảm nhận được tinh thần tiểu tử này ở bên bờ vực phá hủy nhưng mỗi một lần như thế đều có một sợi chấp niệm chèo chống tinh thần của hắn gắng gượng đi qua.
Có thể nói, đạt được thành tựu như hiện tại, Mộc Chiến tên này cũng đã bỏ ra nỗ lực không nhỏ. Đây chính là điều khiến hắn thay đổi ánh nhìn đối với tiểu tử này. Nhưng tất cả chỉ có như vậy, không hơn không kém. Tiểu tử này sống hay c·hết hắn cũng không quan tâm. Điều hắn quan tâm chỉ có hai thứ, đó là thân nhân và trường sinh mà thôi.
Bất quá, hắn không quan tâm nhưng Mộc Thần lão đầu này cũng không có ý định từ bỏ, để xuống Mộc Chiến nhờ Pháp Mã đại sư trông coi giúp, thân hình đi tới trước người Phạm Thiên bọn họ. Nhìn Phạm Thiên thần sắc dần khó coi, Mộc Thần cũng bất chấp, cúi đầu hành lễ nói:
“Đại nhân, chỉ cần ngài cứu lấy tôn nhi ta, lão phu cùng Mộc Gia nguyện thần phục với đại nhân”.
Như kinh lôi thanh âm vang lên bên tai mọi người, Mộc Thần khiến tất cả đều trợn mắt há mồm: “Hắn đây là mang cả Mộc Gia đem đi bán a”. Duy chỉ có Gia lão bọn họ ánh mắt lấp lóe trí tuệ quang mang cảm thán “Mộc Thần lão đầu này tính toán đủ sâu a”. Bọn hắn đã đoán được phần nào suy nghĩ của Mộc Thần, quy phục với kẻ tiền đồ vô lượng, tiềm lực kinh người như Phạm Thiên hoàn toàn có thể chấp nhận được, không chỉ có thể cứu vãn quan hệ hai bên, thành công, Mộc gia có thể đạt được không tưởng lợi ích. Cứu lấy Mộc Chiến chỉ là một cây cầu kết nối hai bên mà thôi.
Đối diện, Phạm Thiên cũng đoán được dụng ý của Mộc Thần, hắn quả thật có chút động tâm, muốn thành lập thế lực, hắn chắc chắn phải không ngừng hấp thu nội tình của các thế lực khác, gia tộc lâu đời như Mộc Gia là một khởi đầu không tệ. Suy nghĩ một hồi, Phạm Thiên làm ra quyết định:
“Một điều kiện”.
Nghe được Phạm Thiên lên tiếng, Mộc Thần kích động lập tức trả lời:
“Mời nói”.
“Ta cần một hộ vệ”.
“Ngươi đồng ý sao”.
“Có thể làm hộ vệ của đại nhân ngài là phúc phận của lão phu”. Mộc Thần không chút suy nghĩ lập tức đáp ứng.
“Muốn làm hộ vệ của ta, ngươi còn chưa xứng”.
“Người ta muốn là Mộc Chiến”.
“Ta muốn hắn làm hộ vệ của tiểu muội ta”.
Âm thanh lạnh lùng của Phạm Thiên khiến cho Mộc Thần sững người, nhưng hắn rất nhanh liền trấn định lại, gật đầu đáp ứng:
“Không có vấn đề”.
Trong lòng Mộc Thần lại thầm nghĩ: “Ai làm hộ vệ của ai không quan trọng, chỉ cần có thể gia nhập dưới trướng người này, bọn hắn đều huyết kiếm”.
“Nạp Lan Gia tộc có thứ ngươi cần: Thất Huyễn Thanh Linh Tiên”.
“Thứ này, ngươi có thể cầm làm vật giao dịch”.
Đưa cho Mộc Thần ba cái ngọc hạp, Phạm Thiên nói. Suy nghĩ một chút, hắn liền bồi thêm một câu:
“Nếu bọn hắn không đồng ý, ngươi có thể tìm đến ta”.
Dứt lời, hắn liền dẫn theo tiểu Thanh Lân và Nhã Phi rời đi. Về phần Hải Ba Đông, hắn liền ở lại, Phạm Thiên cũng không có ngăn cản.