Chương 11: Chiến Đấu vương – Nghiền ép
Hoàng sắc đấu khí bao phủ, thân thể như phi yến cực tốc lao về phía Phạm Thiên dưới quảng trường.
Đấu kĩ: Hoàng Cực quyền.
Nhìn cánh tay mang theo dày nặng hoàng sắc đấu khí quyền ảnh đánh về phía trung lộ của mình, Phạm Thiên không hề hứng thú động thủ, đứng im tại chỗ, ánh mắt bình tĩnh quan sát Gia Hình Thiên lao tới.
“Hừ. Dám coi thường ta”.
“Nghĩ rằng ta không dám xuống tay sao”.
“C·hết đi”.
Gia Hình Thiên thần sắc giận dữ nhưng âm thầm giảm bớt lực lượng. Hiển nhiên trong lòng hắn vẫn có điều kiêng kị.
Ầm. Quyền thịt v·a c·hạm, Gia Hình Thiên khuôn mặt biến sắc, hắn chỉ cảm thấy cánh tay như đánh vào vạn năm huyền thiết, toàn bộ cánh tay t·ê l·iệt đau đớn, xương cốt chịu đựng phản chấn xuất hiện từng đạo kẽ hở, tạm thời mất đi giác cảm.
“Nguy hiểm”. Linh giác mãnh liệt truyền đến cảnh báo.
Gia Hình Thiên vội vàng vận chuyển Đấu kĩ thân pháp: Phi Nhứ lui lại. Đưa mắt nhìn về phía Phạm Thiên nhưng phía trước nào còn thân ảnh của hắn.
“C·hết tiệt, ở phía sau”. Gia Hình Thiên rợn cả tóc gáy, khóe mắt phát hiện thân ảnh Phạm Thiên không biết lúc nào đã đi tới phía sau mình.
“Hắn lúc nào…”. Một đạo ý niệm vừa mới xuất hiện, sau lưng hắn liền vang lên âm thanh:
“Đối diện với kẻ địch, không bao giờ được đưa lưng về phía hắn”.
“Ngươi không biết sao”.
Như ma âm đòi mạng vang lên bên tai, Gia Hình Thiên điên cuồng thiêu đốt đấu khí thôi động Ngũ Giai Huyền Quy bảo giáp, toàn thân được một tầng hư ảnh quy giáp bao phủ đồng thời hắn liều mạng đạp mạnh chân xuống nền gạch mượn lực muốn thoát ra Phạm Thiên.
“Thoát được sao”.
“Đấu kỹ: Cửu trọng lôi đao”.
“Xì… Xì… Rẹt… Rẹt…” Tử sắc lôi đình bao phủ cương đao, từng tiếng rít chói tai vang lên, cửu trọng đao ảnh dài hơn 10 trượng bị Phạm Thiên chém ra.
Nhìn cửu trọng tử sắc đao ảnh mang theo khủng bổ lôi đình chi lực đánh về phía mình. Gia Hình Thiên cũng phát hiện bản thân bị tập trung, vội vàng xoay người, hai tay giao nhau, Đấu khí khải giáp nhanh chóng thi triển. Song trọng phòng ngự bao phủ toàn thân, hét lớn:
“Mộc Thần”.
Ngay sau đó bản thân hắn liền bị lôi đình đao ảnh đánh trúng. Từng tiếng Uỳnh…Uỳnh…Uỳnh… thanh âm nổ lớn liên tục vang lên.
Toái thạch, bụi mù tán loạn, lực lượng của lôi đao c·hôn v·ùi tất cả khu vực xung quanh Gia Hình Thiên. Hồn lực bắt được một tia ba động, Phạm Thiên vừa muốn kết thúc chiến đấu, đột nhiên một đạo kình lực từ bên trái đánh tới.
Đấu kĩ thân phá Du Long bộ vận chuyển, thân hình như một đạo tử sắc long ảnh, Phạm Thiên nhanh chóng dịch chuyển ra xa.
“Ầm…Ầm”. Vị trí ban đầu liền bị bát đạo chưởng lực đánh trúng tạo thành một hố sâu xung quanh trần đầy mạng nhện nứt gãy. Mộc Thân khuôn mặt âm trầm đứng đó.
Cộc.. Cộc.. Thân ảnh Gia Hình Thiên từ trong khói bụi xuất hiện, nhanh chóng nuốt vào một viên chữa thương đan dược, toàn thân bảo giáp phá toái, trên thân một đạo v·ết t·hương vắt chéo qua ngực không ngừng chảy máu, sắc mặt cực kì ngưng trọng nhìn Phạm Thiên, đối với Mộc Thần nói:
“Cẩn thận, tiểu tử này thực lực không thua kém gì ta và ngươi”.
“Nhất là thân thể hắn, không khác gì ma thú”.
Mộc Thân lắng nghe Gia Hình Thiên nói xong, sắc mặc càng thêm khó coi, liếc mắt nhìn về phía Gia Hình Thiên đang gắng gượng tận dụng từng chút thời gian chữa thương, hắn liền quyết định:
“Ta chủ công, bệ hạ liền hỗ trợ ta đi”.
Âm thanh Mộc Thần vừa dứt khiến tất cả mọi người xung quanh liền biến sắc, đám đông không nhịn được mà xì xào bàn tán.
“Hừ”. Hừ lạnh một tiếng trấn áp mọi người, Gia Hình Thiên suy nghĩ một chút liền đáp ứng Mộc Thần. Không có cách nào, vừa rồi hắn liền quá coi thường tiểu tử này liền bị thiệt thòi, hiện tại chỉ còn không đến năm thành sức chiến đấu.
Nhưng hắn cũng không thể thừa nhận cho dù bản thân không có khinh địch, một đối một mặc cho là hắn hay là Mộc Thần cũng không cách nào chiến thắng tiểu tử này. “Quái vật thể chất, hắn còn là người sao”. Gia Hình Thiên trong lòng buồn bực nghĩ.
Cho nên, nghe được đề nghị của Mộc Thần hắn chỉ chần chờ một chút liền gật đầu tán thành.
“Lên”. Đạt được Gia Hình Thiên đồng ý, Mộc Thần không chút do dự lao lên, Gia Hình Thiền cất bước theo sau, hai tay bắt ấn chuẩn bị thi triển đấu kĩ.
Đằng xa, Phạm Thiên liền đấu khí khải giáp cũng không thi triển, vung lên tinh cương đao chỉ về phía hai người, cười vang, bá đạo lên tiếng:
“Như vậy mới có chút thú vị”.
“Tới. Toàn lực công kích”.
“Không lên để ta xem thường danh tiếng thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc này”.
Đám người xung quanh trên quảng trường mau chóng dời xa khu vực chiến đấu nhưng ánh mắt không một chút dời bỏ, đầy cuồng nhiệt nhìn về phía thân ảnh thiếu niên bá khí như hoàng giả bễ nghễ thiên hạ kia.
“Hừ. Tiểu bối ngông cuồng” âm thanh giận dữ vang lên, Mộc Thần hai người sắc mặt khó coi nhưng không chậm chễ chút nào, di chuyển vị trí, từ hai phía giáp công Phạm Thiên.
Uỳnh… Ầm… Oanh… Keng…
Quyền, Chưởng, Đao ảnh liên tục v·a c·hạm, xung kích năng lượng thổi bay mọi thứ xung quanh, quyền kình, chưởng lực, đao khí tán loạn tứ phía. Ba đạo thân ảnh quấn lấy nhau không ngừng giao thủ.
Phạm Thiên càng đánh càng hăng, Hỗn Nguyên Công không ngừng vận chuyển, đấu khí như dùng mãi không hết. Trái lại, Gia Hình Thiên cùng Mộc Thần giờ phút này cực kỳ áp lực, nguyên bản muốn lợi dụng thâm hậu tu vi mài c·hết tiểu tử này nhưng ngược lại bọn hắn đấu khí sắp hao hết. Càng khiến bọn hắn khổ không thể nói là tiểu tử thể chất thật quá biến thái, mỗi một lần v·a c·hạm, thân thể hai người bọn họ như bị trọng chùy đánh trúng, không thể không tiêu hao đấu khí ngăn cản, tiều trừ kình lực.
Thế cục hoàn toàn nghiêng về một bên Phạm Thiên, hắn đang đè đánh hai vị Đấu Vương cường giả. Đâu chính là hình ảnh mọi người hiện đang nhìn thấy. Tầng tầng thanh niên thiếu nữ khí huyết sôi trào hận không thể thay thế Phạm Thiên thân ảnh thi triển quyền cước, danh bá thiên hạ.
Từng đạo từng đạo đao ảnh liên miên không dứt trảm về phía hai người Gia Hình Thiên khiến bọn họ phải liên tục lui lại, đột nhiên, tinh cương đao trong tay Phạm Thiên truyền đến tiếng “Rắc… Rắc…” nứt vỡ.
“Liền cường độ chiến đấu này đã không thể chịu đựng được sao”. Ánh mắt đảo quả khe nứt trên tinh cương đao, Phạm Thiên cái mày hơi nhíu lại thầm nghĩ.
Âm thanh nứt vỡ cũng bị Gia Hình Thiên hai người bắt được, hai người chớp lấy thời cơ, đấu khí điên cuồng vận chuyển thi triển công kích:
“Đấu kỹ: Hoàng Cực Quyền”.
“Đấu kỹ: Điệp Giang Chưởng”.
Trùng trùng chưởng ảnh cùng dày nặng to lớn quyền ảnh đánh về phía Phạm Thiên. Đối diện, Phạm Thiên thần sắc bình tĩnh, không chút dối loạn, tử sắc lôi đình đấu khí như hồng thủy lao ra, tạo thành một thành một tầng tử sắc đao ảnh bao phủ lấy cương đao, hai tay nâng đao Phạm Thiên ánh mắt lạnh lùng trảm mạnh về phía quyền chưởng hư ảnh lao tới.
“Ầm… Oanh… Rầm…”.
Đấu khí năng lượng v·a c·hạm thanh âm vang lên không ngừng, tại giao điểm bắt đầu giằng co lên. Trong linh giác của hai người Mộc Thần bọn họ, đao ảnh từng chút một tiến lên, ngược lại quyền chưởng hư ảnh lần lượt bị trảm phá.
“Rắc…Rắc…” âm thanh liên tục vang lên, cứ mỗi khi tiến lên một chút, thân đao lại nhiều hơn một đạo vết nứt.
Cuối cùng “Ầm” một tiếng toàn bộ tinh cương đao toái thành từng mảnh nhỏ mang theo đao ảnh đánh về phía Mộc Thần bọn họ. Hai người lập tức lui lại, không chút do dự thi triển Đấu khí chi dực bay lên không trung né tránh.
“Uỳnh…Uỳnh… Keng… Keng”
Từ trên cao nhìn xuống, vị trí ban đầu của bọn họ đã tràn ngập vết chém cùng đao phiến găm vào. Hổn hển điều khiển đấu khí chi dực phi hành, bọn họ đấu khí giờ này đã thấy đáy, toàn thân vô lực, cốt cách cùng tạng phủ bị tổn thương nghiêm trọng. Đặc biệt là Gia Hình Thiên, vốn đã trọng thương lại liên tục tiến hành chiến đấu cường độ cao, khóe miệng lúc này không ngừng có tiên huyết chảy ra, vết đao trước ngực đã sâu thấy xương.
Phạm Thiên buông bỏ chuôi đao trong tay, ngước lên thiên khung nhìn về hai đạo thân ảnh cực kỳ chật vật kia, lạnh nhạt lên tiếng:
“Trình độ của hai ngươi chỉ đến thế thôi sao”.
“Ta còn chưa có tận hứng đâu”.
Giận dữ nhưng hiện tại đều vô lực phản bác. Gia Hình Thiên cùng Mộc Thần lúc này sắc mặt vô cùng khó coi. Đang tiến thoái lưỡng nan thì một đạo thanh âm từ xa vang lên:
“Tiểu hữu quả là khoáng thước kỳ tài, thiếu niên yêu nghiệt”.
“Chuyện này cho lão phu một bộ mặt cứ thế dừng tại đây được không”.
Âm thanh t·ang t·hương hấp dẫn tất cả mọi người, Gia Hình Thiên cùng tiểu Nguyệt công chúa nghe tới thanh âm này, sắc mặt cuồng hỉ, nhìn về phía ba đạo thân ảnh đang dắt tay nhau ngự không phi hành đến, hai người thái độ cung kính:
“Tham kiến phụ hoàng, Pháp Mã hội trưởng cùng… lão tiên sinh”.
Gia lão phụ thân Gia Hình Thiên đời trước hoàng đế Gia Mã đế quốc cùng Pháp Mã hội trưởng tổng bộ luyện dược sư công hội Gia Mã đế quốc hai người bọn họ đều rất quen thuộc. Duy chỉ có vị lão tiên sinh toàn thân băng lãnh, bạc phát hồng nhan bên cạnh hai người, bọn họ cảm giác có chút quen thuộc lại nhất thời không thể nhớ ra, nhưng có thể đồng hành cùng Đấu Hoàng cấp bậc lão quái vật, thân phận cũng không kém đi đâu.
“Gia Gia”. Phía dưới đài cao tiểu Nguyệt Công chúa nhìn thấy thân ảnh Gia lão vui vẻ kêu lên.
Tặng cho tiểu tôn nữ một cái ánh mắt an tâm cưng chiều. Nhìn sang nhi tử chật vật bộ dáng, Gia lão thở dài một tiếng, phất tay ra hiệu hai người bọn họ lui sang một bên. Đưa mắt quan sát Phạm Thiên. Vốn định dò hỏi thì thấy bên cạnh Hải Ba Đông nhanh chóng xuống tới bên cạnh người thiếu niên kia, Gia lão liền lên tiếng:
“Hải lão đầu, ngươi nhận biết vị tiểu hữu này”.
Hải Ba Đông đang muốn cất tiếng trả lời liền bị Phạm Thiên ngăn cản, ánh mắt lạnh băng nói:
“Hải lão, thời gian này ngươi không hề ở bên cạnh tiểu muội ta đi”.
Nhìn thái độ của Phạm Thiên, Hải Ba Đông trong lòng lập bập, liền biết có chuyện không ổn, vội vàng quan tâm hỏi:
“Tiểu Thanh Lân đã xảy ra chuyện gì rồi”.
Thấy ánh mắt quan tâm của Hải Ba Đông, Phạm Thiên nộ hỏa cũng bớt đi phần nào, nhưng vẫn lạnh lùng nói:
“Hừ. Chuyện này ngươi không cần xem vào”. Nhìn thấy từ xa Nhã Phi bế tiểu Thanh Lân lại gần. Phạm Thiên tiếp tục nói:
“Trở về bên tiểu Thanh Lân. An tâm làm tốt nhiệm vụ của ngươi là được”.
Nhanh chóng đi đến bên người Phạm Thiên, Nhã Phi cùng tiểu Thanh Lân vội vàng chào hỏi Hải Ba Đông sau đó lo lắng nhìn về Phạm Thiên.
Đưa mắt nhìn sang Hải Ba Đông còn đang không hiểu chuyện gì khiến người sau đành phải đi tới bên cạnh Nhã Phi và tiểu Thanh Lân hai người, Phạm Thiên nhìn lên Gia Hình Thiên cùng Mộc Thần lãnh tĩnh bá khí lên tiếng:
“Nghỉ ngơi đủ chưa”.
“Nghỉ đủ rồi thì xông lên đánh một trận”.