Chương 47: Tiêu diệt Vân Lam Tông
Khi mọi người nhìn lại thì tại trung tâm quảng trường xuất hiện một cái hố khổng lồ hình bàn tay, tất cả đệ tử Vân Lam Tông đều hít vào một ngụm khí lạnh.
“ Thiên giai đấu kỹ” Vân Sơn vẻ mặt sợ hãi, thốt lên. Đối thủ của hắn chính là người sở hữu Thiên Giai đấu kỹ, hắn hoàn toàn không có nắm chắc phần thắng.
“ Đại Phong Thủ Ấn” Vân Sơn liều mạng hai tay vung lên thủ ấn đánh về phía Trần Lâm.
Một đạo năng lượng thủ ấn ước chừng khoảng mấy trượng vuông, từ trên không trung hung hăng áp xuống đỉnh đầu Trần Lâm.
“ Trò trẻ con ... Phật Quang Phổ Chiếu” Trần Lâm giơ hai tay lên, đánh ra thủ ấn.
“ Ầm” Thủ ấn bàn bạc đấu khí màu vàng kim đánh thẳng vào năng lượng thủ ấn màu xanh, thủ ấn màu xanh nháy mắt bạo tạc ra thành từng mảnh nhỏ.
Đám đông quan sát trở nên ngây ngẩn trước một màn này, bọn họ không ngờ cường giả đấu Tông đấu với nhau lại khủng bố đến như vậy.
“ Sư phụ, người nghĩ ai sẽ thắng ?” Tiêu Viêm lúc này đang ẩn thân quan sát trong một cánh rừng gần đó, vội truyền âm cho Dược Lão.
“ Thiên Giai Đấu Kỹ tên Trần Lâm sử dụng vô cùng cường đại, ta nghĩ Vân Sơn sẽ b·ị đ·ánh bại” Dược Trần vuốt râu nói.
Dược Trần đã nếm phải một chưởng của Trần Lâm khi cứu Tiêu Viêm lúc ở Tháp Qua Nhĩ sa mạc nên biết được sự lợi hại của nó, lần đó linh hồn lực của Dược Trần yếu ớt đến nổi phải rơi vào ngủ say, cho đến hiện tại nhờ Tiêu Viêm điều chế đan dược hồi linh đan mới tỉnh lại.
“ Nếu vậy Vân Lam Tông thật sự tiêu rồi, còn trận ước chiến ba năm tính sao ?” Tiêu Viêm nhàn nhạt nói.
Vân Sơn hai tay song kết thủ ấn, theo quanh thân từng đạo cuồng phong ngưng tụ, đạo bạch quang trên ngón tay Vân Sơn cũng càng lúc càng chói mắt, cuối cùng cơ hồ giống như một vòng ánh sáng mặt trời.
“ Phong Cực Vẫn Sát”
Lúc này, quanh thân Vân Sơn, không khí trong nháy mắt ngưng kết lại. Ngón tay đột nhiên chỉ thẳng hướng Trần Lâm, hét lớn một tiếng, chỗ ngón tay bạch quang bùng phát, một đạo quang tuyến cực kỳ bén nhọn bạo bắn ra.
Đạo quang tuyến tốc độ nhanh đến khủng bố, nơi nó đi qua, không gian đểu chấn động, một vệt tối đen di lưu trên bầu trời, vô cùng chói mắt.
“ Đến hay lắm ... Thiên Phật Giáng Thế” Trần Lâm mỉm cười, hai tay kết ấn đánh thẳng ra.
Một pháp tướng Như lai to lớn xuất hiện trước mặt Trần Lâm, giơ cự chưởng tiếp đón đạo quang tuyến đánh tới.
“ Ầm” pháp tướng Như lai đón đỡ hết đạo quang tuyến nhưng không hề hấn gì.
“ Phật Quang Phổ Chiếu” theo tiếng hét của Trần Lâm, hàng ngàn Pháp tướng các vị phật đồng loạt xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, tất cả đánh ra cự chưởng ấn về phía Vân Sơn. Cự chưởng được bao bọc bởi ngọn lửa màu trắng xanh tốc độ nhanh như thiểm điện, khí thế hủy thiên diệt địa.
“ Đại toàn phong bích” Vân Sơn kinh hãi vội kết thủ ấn, một bức tường to lớn màu xanh biếc dày hàng chục mét chắn trước mặt hắn.
“ Ầm” hàng ngàn cự chưởng đồng loạt đánh thẳng vào bức phong tường màu xanh biếc, nháy mắt bức tường b·ị đ·ánh tan ra thành mảnh nhỏ li ti.
Hàng ngàn cự chưởng to như quả núi đánh thẳng xuống người Vân Sơn trong sự tuyệt vọng của đám đệ tử Vân Lam Tông.
“ Ầm” thân thể Vân Sơn bị cự chưởng đánh nát tan, ngay cả linh hồn cũng bị dị hỏa thôn phệ không còn một mảnh, dư lực của cự chưởng mạnh đến nổi làm cả ngọn Vân Lam sơn trong nháy mắt bị chấn nát, ầm ầm đổ sập xuống. Đỉnh núi Vân Lam nổi tiếng Gia Mã đế quốc từ nay không còn hiện hữu, tổng bộ Vân Lam Tông tại đây cũng bị xóa sổ.
Trong một cánh rừng ở đỉnh núi đối diện, một thân ảnh màu đen hư huyễn như khói sương, nãy giờ quan sát toàn bộ trận chiến giữa Trần Lâm và Vân Sơn bỗng nhiên rung lên bần bật, một thanh âm the thé phát ra. Người này chính là Vụ Hộ pháp của Hồn Điện.
“ Tên Vân Sơn ngu ngốc, Thiên Giai Đấu Kỹ mà dám cự kháng, đến nổi cả linh hồn cũng không giữ được. Tên Môn chủ Thần Phong Môn sở hữu cả đấu kỹ thiên giai và dị hỏa, thật không đơn giản, phải báo lại cho điện chủ biết chuyện này”
Tên Vụ hộ pháp lắc mình một cái, thân hình biến thành một luồng khói đen bay thẳng lên bầu trời, tốc độ nhanh như tia chớp.
“ Là người của Hồn Điện, tên này dường như có liên hệ gì đó với Vân Sơn, nhưng lại không ra tay hỗ trợ, có lẽ Thần Phong Môn đã vào tầm ngắm của bọn chúng. Ta phải nhanh chóng tăng cao thực lực mới được” Trần Lâm nhàn nhạt nhìn làn khói đen biến mất trong biển mây, âm thầm suy tính.
Ngoại trừ Vân Vận, Nạp Lan Yên Nhiên, Vân Lăng và một số cao thủ của Vân Lam Tông, hàng trăm tên đệ tử Vân Lam Tông đều không thể tránh thoát kết cục bị c·hôn v·ùi trong đống núi đá.
Không thể làm gì hơn, Vân Vận đành nghẹn ngào dắt díu đệ tử ly khai Gia Mã Đế Quốc, tiến về chi bộ Vân Lam Tông ở Xuất Vân đế quốc.
Tin tức Vân Sơn bị g·iết, Vân Lam Tông bị tiêu diệt nhanh chóng truyền khắp Gia Mã Đế quốc và các quốc gia lân cận. Các gia tộc lớn của Gia Mã Đế Quốc ngay cả Hoàng Tộc cũng lũ lượt xin được gia nhập vào Thần Phong Môn. Kể từ lúc này, Thần Phong Môn chính thức trở thành môn phái bá chủ của Gia Mã Đế Quốc.
Chỉ trong vòng hai tháng, số lượng đệ tử gia nhập Thần Phong Môn đã lên con số hai ngàn người, các đệ tử này phần lớn đều xuất thân từ các gia tộc lớn ở Gia Mã Đế Quốc. Thần Phong Môn cũng đã mở rộng ra nhiều chi bộ ở các thành trấn khắp Gia Mã Đế Quốc, thế lực từ từ lan ra các quốc gia khác.
Trên bầu trời trong xanh, một tia chớp màu vàng xẹt thẳng qua, tốc độ nhanh đến nổi làm cho không gian có chút vặn vẹo, xuất hiện những tia tĩnh điện nhỏ li ti. Tia chớp vàng này chính là Trần Lâm, hắn đang di chuyển đến Hắc Giác Vực để thu thập dị hỏa.
Hai địa điểm có dị hỏa tiếp theo mà Trần Lâm được Hệ thống tiết lộ là Hắc Giác Vực và Già Nam Học Viện, hai nơi này lại kế bên nhau, rất thuận tiện hành sự, cũng vì vậy mà sau khi xử lý ổn thỏa ở Thần Phong Môn, Trần Lâm liền tức tốc đi đến nơi này.
Hắc Giác Vực được xem là nơi hỗn loạn nhất trên đấu khí đại lục, rất nhiều các cường giả, t·ội p·hạm bị truy nã ở các quốc gia đều gặp nhau tại nơi này, bọn họ tập trung, gây ra những hành động vô cùng dã man. Ngoài ra, nơi này còn hội tụ đủ loại chủng tộc phi nhân loại, giống như một đại lục thu nhỏ. Nơi đây không có luật pháp, chỉ có luật kẻ mạnh nuốt sống kẻ yếu, cường giả vi tôn.
Ở Hắc giác Vực, t·ử v·ong là chuyện diễn ra thường ngày. Nơi này tràn ngập t·ử v·ong, cũng tràn ngập khiêu chiến cùng hấp dẫn. Ở nơi này có thể dễ dàng tìm thấy các loại cao cấp công pháp, cao cấp đấu kĩ cùng với các loại thần binh, dược đỉnh, dược liệu, cao cấp đan dược. Tất nhiên muốn có được những thứ đó phải bỏ ra một cái giá, có khi là cả sinh mạng.
Tuy hắc ám, nguy hiểm là vậy nhưng hằng ngày vẫn có không biết bao nhiêu lượt người đâm đầu vào nơi đây như một con thiêu thân không cần mạng. Chính điều đó đã làm Hắc giác Vực nhân khí không bao giờ cạn.
Có một điều bất ngờ, chính là tại trung tâm của Hắc giác Vực lại tồn tại một tòa học viện, danh chấn đấu khí đại lục, gọi là Già Nam Học Viện.
Khu vực xung quanh Gìa Nam Học Viện là một khu vực hòa bình, bất kể nhân vật nào trong Hắc giác Vực cố ý xông vào nơi đây đều bị g·iết sạch, đây là một luật lệ bất thành văn của nơi này mà ai ai cũng biết.
Sau mấy ngày phi hành, cuối cùng Trần Lâm cũng đã đặt chân đến Hắc giác Vực. Rong ruổi lòng vòng nơi này thêm mấy ngày, hắn căn bản đã nắm được các thế lực phân bố tại đây. Ở Hắc Giác Vực, hấp dẫn con người nhất chính là đấu giá hội. Mỗi lần đấu giá hội đều sẽ thu hút rất nhiều người đến tham gia tranh đoạt, g·iết người đoạt bảo. Ngày mai, tại Hắc Ấn Thành sẽ diễn ra đấu giá đại hội mỗi năm một lần.
Trần Lâm chậm rãi cất bước trên đường phố đông đúc, khắp nơi là tiếng rao hàng, tiếng người qua lại náo nhiệt, đặc biệt, cứ chốc chốc hắn lại thấy một vụ ẩ·u đ·ả, chém g·iết, tranh giành nhau vì tiền tài, đan dược hoặc vì đàn bà. Có thể dùng một chữ loạn để hình dung nơi này.
Đi vòng vèo một hồi, cuối cùng Trần Lâm đã đến Phòng Đấu giá Hắc Ấn. Ngẩn đầu nhìn Phòng đấu giá khổng lồ trước mặt, Trần Lâm không khỏi gật đầu thán phục. Lúc trước, khi thấy tổng hội đấu giá của gia tộc Thước Đặc Nhĩ ở đế đô của Gia Mã đế quốc, hắn còn vì quy mô của nó mà thấy ngạc nhiên. Không nghĩ tới hôm nay tới Hắc Ấn thành mới biết được, phòng đấu giá của gia tộc Thước Đặc Nhĩ so với Phòng đấu giá Hắc Ấn này không khác gì Đại Vu gặp Tổ Vu.
Tại cổng ra vào của Phòng đấu giá Hắc Ấn, mấy chục nam tử mặc hắc y, sắc mặt lạnh lùng, hông đeo v·ũ k·hí sắc bén, ánh mặt bén nhọn như ưng không ngừng quét qua dòng người qua lại. Theo khí thế trên người, những tên này đều có thực lực là đấu sư.
Theo dòng người, Trần Lâm chậm rãi tiến vào Phòng đấu giá, không gian khổng lồ bên trong khiến hắn âm thầm thán phục, ngắm nghía cảnh vật xung quanh, hắn thông thả bước về phía đại sảnh ở trung tâm.
Đến đại sảnh, ánh mắt Trần Lâm quét một vòng chung quanh, chợt dừng lại ở một đại môn khác của phòng đấu giá. Cánh cổng rộng mở, trên mặt đất trải một tấm thảm màu đỏ, chung quanh là mấy chục tên hắc y nam tử sắc mặt lạnh lùng. Trên người bọn họ mơ hồ phát ra hơi thở âm trầm và bạo ngược, khiến mọi người xung quanh kinh sợ không dám đụng vào.
“ Mời đại nhân vào” trước khí thế mênh mông của Trần Lâm, đám thủ vệ hắc y lập tức cúi đầu cung kính nói.
Trần Lâm không nói năng gì, thẳng bước đi vào. Tiến vào thông đạo, ánh sáng có chút ảm đạm, đến cuối hành lang sau đó rẽ ngang, Trần Lâm lập tức tiếp nhập phòng đấu giá lớn vô cùng.
Một thị nữ dung mạo khá xinh xắn nhanh chóng bước tới, cung kính chào Trần Lâm.
“ Đại nhân muốn đến phòng đấu giá nào ạ ? Ở đây có Thiên – Địa – Huyền – Hoàng cấp phòng đấu giá”
“ Phiền cô nương dẫn ta đến phòng đấu giá Địa Cấp, đây là tiền thưởng ta cho cô nương” Trần Lâm vừa nói vừa lấy ra nạp giới chứa 1 vạn kim tệ ném cho thị nữ.
Người thị nữ ngạc nhiên, hé mở nạp giới nhìn xem thì vẻ mặt liền sửng sốt, vui mừng nói: “Tạ ơn đại nhân, tạ ơn đại nhân, xin đi theo thị nữ”
Thị nữ này vội vàng mang Trần Lâm đi xuyên qua cái sân lớn gần hết mười phút, cuối cùng dừng lại ở một nơi gần đài đấu giá, mỉm cười chỉ một ghế ngồi với Trần Lâm, sau đó cúi đầu chào Trần Lâm, cung kính lui ra.
Trần Lâm đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bọc nhung to lớn và mềm mại được chế tác tinh xảo, sau đó nhắm mắt lại tĩnh tọa.
Một canh giờ sau, một tiếng chuông ngâm thanh thúy chậm rãi vang lên, Trần Lâm chậm rãi mở mắt ra, nhìn hội trường rộng lớn sức chứa hàng ngàn người đã chật ních, hắn biết phiên đấu giá bắt đầu rồi.
Linh hồn lực trải rộng khắp toàn bộ hội trường, Trần Lâm ngay lập tức nhận ra Tiêu Viêm và linh hồn thể của Dược Trần đang ngồi ở góc hội trường bên phải. Hắn vô cùng bất ngờ, không thể tưởng được đã đi đến tận Hắc Giác Vực này lại vẫn gặp phải Tiêu Viêm, sự trùng hợp quỷ dị khiến hắn không khỏi thấy thú vị.
“ Linh hồn thể đấu Tôn cường giả, lại ẩn chứa khí tức dị hỏa, hóa ra là như vậy, Tiêu Viêm, ta đã đánh giá cao ngươi rồi” Trần Lâm nhoẻn miệng cười nói.
Nhận thấy linh hồn lực cường đại của Trần Lâm quét thần thức qua mình, Dược Trần ngay lập tức truyền âm cho Tiêu Viêm: “Tiểu tử, tên Trần Lâm đó đã nhận ra chúng ta rồi”
Tiêu Viêm nghe vậy thì âm thầm kinh hãi, vẻ mặt không còn tự nhiên như trước. Dược Trần thấy vậy thì cười nói: “Không cần kinh hãi, nếu hắn thật ra tay với ngươi, ta sẽ có cách để ngươi thoát thân. Ngươi đã gửi đan dược đấu giá rồi, không thể bỏ đi như vậy được”
“ Sư phụ, tại sao chúng ta đi đến đâu cũng gặp phải tên Trần Lâm này, hắn theo dõi chúng ta ?” Tiêu Viêm vẻ mặt âm trầm, truyền âm nói.
“ Ta nghĩ không phải, hắn có lẽ đang đi tìm dị hỏa như chúng ta, Vẫn Lạc Tâm Viêm tung tích hắn cũng đã biết” Dược Trần vuốt râu nói.
“ Vậy không xong rồi, chúng ta phải mau chóng đến Già Nam Học Viện mới được, lần này quyết không thể để hắn nhanh chân lấy trước nữa” Tiêu Viêm siết chặt nắm đấm nói.
“ Đừng vội, đợi kết thúc đấu giá đã” Dược Trần ôn tồn nói.
“ Dạ, sư phụ” Tiêu Viêm cắn răng nói, trong lòng nóng như lửa đốt.
Trong hai tháng vừa qua, Tiêu Viêm đã trải qua rất nhiều sự việc không vừa ý nên thái độ hiện tại của hắn vô cùng xấu. Tiêu Tộc g·ặp n·ạn, cha hắn Tiêu Chiến m·ất t·ích, trận chiến hẹn ước 3 năm với Nạp Lan Yên Nhiên ở chi bộ Vân Lam Tông, Xuất Vân đế quốc, hắn cũng không giành phần thắng. Nay lại gặp phải Trần Lâm ở Hắc Ấn thành, làm cho tâm trạng của Tiêu Viêm không thể bình tĩnh được.