Chương 46: Cổ Hà gia nhập
Tất cả mọi người quan sát được một màn này liền bàn tán ầm ĩ, Pháp Mã nhìn thấy dung mạo của lão già áo bào xám thì liền nói: “ Ngươi là Viêm Lợi, phó hội trưởng công hội luyện dược sư của Xuất Vân đế quốc, không thể ngờ ngươi lại lớn gan đến nỗi dám làm loạn đại hội của nước ta”.
“ Ta nhổ vào, Công hội Luyện dược sư của Gia Mã Đế Quốc ngươi tính là gì chứ” lão già áo bào xám lộ vẻ tức giận nói.
Trần Lâm búng tay một cái, thân thể Viêm Lợi lập tức co quắp lại, khí thế đấu Linh trên người hắn đã bị Trần Lâm phong ấn.
“ Đa tạ Trần Lâm Môn chủ đã phát hiện ra tên này, nếu không đại hội sẽ bị tên này phá hủy rồi” Pháp Mã chắp tai hướng Trần Lâm nói.
“ Không việc gì, cho cuộc thi tiếp tục đi” Trần Lâm phất tay nói.
“ Áp giải hắn vào ngục giam, chờ đại hội kết thúc sẽ xử lý” Gia Hình Thiên trầm mặt ra lệnh cho đám vệ binh.
“ Dạ” đám đông vệ binh nhanh chóng trói Viêm Lợi lại sau đó dẫn đi mất.
Vòng thứ hai rốt cục diễn ra thuận lợi, mấy trăm luyện dược sư vì không luyện chế được đan dược yêu cầu nên bị loại, Tiêu Viêm dù trong lòng vô cùng sợ hãi bị Trần Lâm phát hiện nhưng vẫn vượt qua được vòng này.
Sáng hôm sau, vòng thi đấu thứ ba chính thức bắt đầu, tuy nhiên thí sinh Nham Kiêu không có mặt, sự vắng mặt của Tiêu Viêm làm cho Nạp Lan Yên Nhiên và những người cạnh tranh với hắn như Liễu Linh, Tuyết Mị, Linh nhi cảm thấy hụt hẫng, bọn họ không biết tại sao Tiêu Viêm lại bỏ cuộc, theo thành tích ở vòng đấu thứ hai thì Nham Kiêu chính là Luyện dược sư có kết quả tốt nhất.
“ Tên Tiêu Viêm vậy mà không dám đến thi đấu, chắc là sợ chàng phát hiện ra thân phận của hắn rồi” Tiểu Y Tiên cười xinh xắn nói.
“ Hắn bỏ đi cũng thật đáng tiếc, vốn ta định tìm hắn tán rẫu sau cuộc thi” Trần Lâm mỉm cười nói.
“ Theo tính cách tên đó có thù tất báo, chắc hắn đã ôm hận chờ ngày trả thù chàng” Tiểu Y Tiên nhìn Trần Lâm nhắc nhở.
“ Tiêu Viêm quả thật có nhiều bí mật không đơn giản, ta không hề đánh giá thấp hắn, nếu hắn thật sự đến tìm ta thì ta sẽ tận tình đón tiếp” Trần Lâm nhàn nhạt nói.
Thời gian thi đấu chậm rãi trôi qua, vòng thi đấu thứ ba kết thúc, người thắng chung cuộc chính là công chúa Linh nhi, đệ tử của Đan Vương Cổ Hà.
“ Cổ Hà huynh, chúc mừng đệ tử của huynh giành được thắng lợi” Trần Lâm mỉm cười tiến đến trước mặt Cổ Hà cười nói.
“ Trần Lâm Môn chủ quá khen, Linh nhi vẫn còn kém lắm” Cổ Hà chắp tay cung kính nói.
“ Cổ Hà huynh có thể qua đây nói chuyện một chút chăng ?” Trần Lâm mỉm cười nói sau đó quay lưng bước đi.
“ Dạ được” Cổ Hà không dám đắc tội Trần Lâm, vội vàng theo sau Trần Lâm.
Đi đến một chỗ kín đáo, Trần Lâm nhìn thẳng vào mắt của Cổ Hà rồi nói: “Ta biết Cổ Hà huynh rất khát khao có được dị hỏa, ta có một điều kiện, nếu huynh đáp ứng thì ta sẽ tìm cho huynh một ngọn dị hỏa để huynh luyện hóa, huynh thấy thế nào ?”
Cổ Hà nghe vậy thì thoáng giật mình, sau đó hít sâu một hơi nhìn Trần Lâm nói: “Điều kiện của Trần Lâm Môn chủ là gì ?”
“ Ta muốn Cổ Hà huynh trở thành một vị trưởng lão trong Thần Phong Môn của ta, chuyên sản xuất đan dược cho Thần Phong Môn, chỉ có vậy” Trần Lâm nhàn nhạt nói.
Cổ Hà trầm tư, suy nghĩ hồi lâu, sau đó nhìn thẳng Trần Lâm, chắp tay nói: “Cổ Hà đồng ý, tham kiến Môn chủ”
“ Rất tốt, sau này còn nhờ Cổ Hà trưởng lão nhiều, tương lại địa bàn của chúng ta không chỉ ở Gia Mã Đế quốc mà còn kéo dài đến Trung Châu, nơi đó chính là nơi để Thần Phong Môn vang danh thiên hạ” Trần Lâm gật đầu nói.
“ Môn chủ, Cổ Hà đã hiểu” Cổ Hà ánh mắt sáng rực, gật đầu nói.
Luyện dược sư đại hội kết thúc, nhưng một tin tức làm cho toàn bộ Gia Mã Đế Quốc sôi trào, đó chính là thư khiêu chiến của Trần Lâm, Môn chủ Thần Phong Môn cho Vân Lam Tông. Nửa tháng sau, tức là ngày mười bảy tháng mười một, Trần Lâm Môn chủ sẽ đích thân đến Vân Lam Tông khiêu chiến toàn môn phái. Nếu Vân Lam Tông bị thua sẽ phải sáp nhập vào Thần Phong Môn.
Trong ba đại gia tộc ở Đế Đô, hiện tại chỉ có Thước Đặc Nhĩ gia tộc là đã gia nhập vào Thần Phong Môn, sau khi tin tức này được truyền ra, các gia tộc lớn ở Gia Mã Đế Quốc đều nhìn chằm chằm vào trận chiến này để chọn lựa thế lực đầu nhập, không ai dám ra tay trợ giúp bên nào.
Trên bầu trời, quảng trường Vân Lam Tông, Trần Lâm thân mặc áo bào màu xanh đang phiêu phù giữa không trung, nhìn thoáng qua hơn một nửa đệ tử Vân Lam Tông b·ị t·hương nằm trên đất, Trần Lâm nhàn nhạt hướng Vân Vận nói.
“ Thủ sơn đại trận của các ngươi đã bị phá, còn có thủ đoạn nào nữa hãy toàn bộ thi triển, nếu không thì Vân Lam Tông hôm nay sẽ bị tiêu diệt”
“ Sư phụ” Nạp Lan Yên Nhiên đứng ở sau lưng Vân Vận, nhìn thấy Vân Vận chật vật đứng không vững thì vô cùng lo lắng, Vân Vận chính là thần tượng trong lòng của nàng nhưng giờ đây thấy Vân Vận hoàn toàn không có sức phản kháng trước một chưởng của Trần Lâm khiến nàng không khỏi đau đớn.
“ Yên Nhiên, con đứng sau lưng ta, đừng manh động ... thực lực của hắn so với ta chênh lệch rất xa” Vân Vận ngậm ngùi chùi v·ết m·áu trên miệng, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm thân ảnh Trần Lâm ngạo nghễ trên bầu trời, Đấu Tông và Đấu Hoàng chênh lệch vô cùng lớn, nàng cho dù đã tung hết sức nhưng vẫn không làm Trần Lâm ảnh hưởng mảy may.
“ Vân Tông chủ, hiện tại chỉ có thể để Tiền nhiệm Tông chủ xuất quan mới có cơ may vãn hồi cục diện” Vân Lăng trưởng lão một thân đầy màu, cố gắng ngồi dậy, nhìn Vân Vận nói.
“ Chỉ còn có cách này ... sư phụ, con xin lỗi” Vân Vận cắn đôi môi đỏ mọng, gật đầu nói.
Vân Lăng gật đầu, từ trong nạp giới lấy ra một đoạn sáo màu mây trắng, lập tức đưa lên miệng thổi. Ngay lập tức, một thanh âm bén nhọn từ cây sáo truyền ra.
Trên quảng trường, tất cả mọi người bởi vì hành động của Vân Lăng mà yên tĩnh trở lại. Tiếng sáo bén nhọn, lượn lờ cả đỉnh Vân Lam Sơn, kéo dài không dứt.
Đột nhiên từ trong chỗ sâu nhất trên đỉnh Vân Lam sơn, một cỗ khí thế mênh mông, bàn bạt tràn ra, giống như cự thú viễn cổ thức tình. Nháy mắt đã bao trùm toàn bộ Vân Lam sơn.
Cỗ uy áp lan tràn rộng ra chẳng mấy chốc đã lan ra toàn bộ quảng trường. Ngay lập tức, toàn bộ đệ tử Vân Lam Tông đều không nhịn được kính sợ trong lòng, hai chân quỳ xuống. Vân Lăng cùng với các vị trưởng lão khác thì cúi đầu xuống rất cung kính.
“Luồng khí thế này là” Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào sâu trong Vân Lam Sơn, trên khuôn mặt nở ra nụ cười cùng một chút rung động không che dấu được. Nàng cũng không nghĩ tới, việc ngày hôm nay đã làm cho vị sư tổ đang bế quan kinh động phải đi ra.
“ Rất thú vị, không ngờ Vân Lam Tông còn ẩn giấu một cường giả Đấu Tông” Trần Lâm cảm nhận được cỗ khí thế này, nhoẻn miệng cười. Hắn chỉ có chút bất ngờ chứ không chút e sợ, cho dù Đấu Tông có đến đây thì hắn cũng đánh cho tan tác.
Cùng với cỗ khí thế mênh mông, một thân ảnh màu trắng chân đạp hư không, bay thẳng đến quảng trường Vân Lam Tông, trong nháy mắt đã xuất hiện tại bia đá ngay chính giữa quảng trường. Thân ảnh thản nhiên đảo mắt quan sát xung quanh, đôi lông mày hơi nhăn lại, uy áp trên quảng trường càng mạnh hơn.
Thân ảnh màu trắng là một lão giả thân mặc bộ nho sĩ trường bào. Cả người xuất ra một loại hơi thở phiêu dật, khuôn mặt lão không có đến môt nếp nhăn mà ngược lại làn da như một khối ngọc trơn nhẵn, mái tóc dài màu bạc trắng. Đây chính là tiền nhiệm Tông chủ của Vân Lam Tông, Vân Sơn.
“ Sư phụ, ngài đã trẻ lại” Vân Vận vui mừng nói.
“ Vân Lăng, hãy giải thích cho ta đi, ngươi biết rằng ta đã từng nói nếu không phải chuyện gì quan trọng thì đừng quấy rầy ta tĩnh tu” Vân Sơn hướng về phía Vân Lăng nói.
“ Lão tông chủ, nếu ngài không xuất hiện, Vân Lam Tông từ nay sẽ không còn nữa. Trần Lâm Môn chủ Thần Phong Môn là một Đấu Tông cường giả, y đến đây khiêu chiến, không người có thể đánh lại, kể cả Vân Vận tông chủ” Vân Lăng quỳ xuống nói, nét mặt già nua, trên miệng còn dính máu tươi, bộ dạng hết sức thê thảm.
Vân Sơn nghe Vân Lăng nói thì gương mặt thêm âm trầm, nhìn thấy Vân Vận khóe miệng còn dính máu thì vội nói: “Vận nhi, là hắn đánh trọng thương con ?”
“ Dạ, thưa sư phụ, đồ nhi bất tài phải bận lòng ngài” Vân Vận cúi đầu nói.
“ Vân Sơn phải không ? đừng làm ra vẻ nữa, cho dù có là Đấu Tông thì đối với ta cũng chẳng có nghĩa lý gì, ta nhắc lại, nếu hôm nay Vân Lam Tông không chịu sáp nhập vào Thần Phong Môn của ta thì chỉ có nước bị tiêu diệt” Trần Lâm nhàn nhạt nhìn Vân Sơn nói.
“ Không ngờ ta bế quan một khoảng thời gian Gia Mã Đế Quốc lại nhảy ra một Thần Phong Môn cường đại như vậy. Nếu ngươi đã nói thế thì Vân Mỗ cũng xin phụng bồi, ta sẽ cho ngươi biết Vân Lam Tông ta không dễ b·ị b·ắt nạt” Vân Sơn âm trầm nói.
“ Đừng nói lời thừa thải, tiếp ta một chưởng ... Phật Quang Sơ Hiện” Trần Lâm vươn tay ra, đánh ra một chưởng ấn trong Như Lai Thần Chưởng.
Chưởng ấn hình đấu khí màu vàng sáng chói, to lớn như một đỉnh núi đánh thẳng đến trước mặt Vân Sơn, Vân Sơn vội đưa lên hai tay, miệng khẽ hô: “ Phong Bích”
Một đạo phong tường màu xanh liền xuất hiện trước mặt hắn, “ Oành” tuy nhiên diện tích Phong Bích khá nhỏ so với chưởng ấn, trong nháy mắt liền bị cự chưởng ấn đánh tan.
Thấy cự chưởng áp đánh thẳng xuống, Vân Sơn cả kinh vội lách mình né tránh.
“ Ầm” cự chưởng đanh xuống mặt đất phát ra t·iếng n·ổ cực lớn, xung lực của v·ụ n·ổ làm cho các đệ tử Vân Lam Tông b·ị đ·ánh văn ra xa, té lăn trên đất.