Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 42: Ngọa Hổ Tàng Long.




Chương 42: Ngọa Hổ Tàng Long.

Từ khi có bốn người biết chơi, Xuân Mai cảm thấy tự tin hơn hẳn. Với sự hỗ trợ của đồng đội, cậu không còn lo lắng về việc cánh phải sẽ bị xuyên thủng nữa. Cậu quyết định tập trung vào cánh trái, nơi mà theo quan sát của mình, mũi nhọn t·ấn c·ông của Hổ Trắng đang được triển khai. Đội Hổ Trắng tìm cách đột phá hai bên, nhưng các lỗ hổng đã được bịt kín, buộc họ phải chuyển sang t·ấn c·ông trực diện với những cú sút xa.

Đội trưởng Thanh Bình không cho phép đối phương có cơ hội thoải mái căn chỉnh cú sút. Anh dâng lên, tạo áp lực, rồi nhanh chóng lùi về vị trí trung tâm, giữ vững cự ly đội hình với những đồng đội xung quanh. Nhờ sự chủ động này, hiệp một kết thúc với cách biệt một bàn thua, một kết quả tạm chấp nhận được trong tình cảnh hiện tại.

“Hiệp hai, nhất định mấy con Bò Sữa sẽ ào lên t·ấn c·ông. Bọn nó tử thủ giữ sức suốt hiệp một rồi. Chúng ta phải ra tay trước, tạo áp lực sớm khi đội hình bên kia còn chưa ổn định. Dẫn trước hai bàn, thách bọn nó còn dám tử thủ nữa,” Thanh Bình hạ quyết tâm.

“Mấy con bò bên đây nhát thật, không biết lúc thua hai trái có òa lên khóc không nhỉ,” một cầu thủ cười đùa.

“Khóc mà được à, phải đè nó ra vắt cạn sữa mới thôi! Ít ra cũng phải có kiểu ảnh đẹp đẹp để lên báo chứ,” một người khác tiếp lời.

Bầu không khí trên sân trở nên thoải mái. Đội Hổ Trắng cười đùa, không có một chút áp lực nào. Áp lực lúc này đang thuộc về đội Bò Sữa. Họ chỉ còn lại một hiệp đấu, và sức lực đã đủ để chơi đôi công với đối phương.

Chưa bao giờ đội Hổ Trắng phải chịu áp lực nặng nề như hiện tại. Họ đã thắng liền bốn năm giải và giờ bất ngờ phải đối mặt với khả năng thua một giải. Cảm giác như có vết gợn trong lòng không thể nuốt trôi.

“Vào sân, chuyển sang sơ đồ 4-4-2 nhé. Hiệp này đá đôi công quyết ăn thua đủ với tụi nó. Bọn nó đang chủ quan nghĩ đội mình yếu, ta sẽ dùng cái đó để tạo yếu tố bất ngờ,”

Xuân Mai dè dặt nói.

“Em nghĩ vẫn nên phòng thủ, giờ bung sức ra vẫn còn sớm,”

Thiện nhăn mặt phản đối ngay.

“Sớm gì nữa cha nội, còn có 30 phút thôi đó. Một khi để tụi nó ép sân thì tụi mình lên bóng được chắc,”

Xuân Mai phân bua.

“Nhưng nếu ta thua thêm một trái thì áp lực càng lớn. Lúc đấy khó mà gượng lại được,”

Thiện nhấn mạnh.

“Thủ thủ, thủ cái đầu mày ý… sợ thua thì làm được cái quái gì, về nhà mà bú ti mẹ đi. Đội trưởng, quyết định cái đi chứ nhể,”

Thanh Bình hít hà một hơi, thấm thía trước tình hình căng thẳng.



“Phải cược một ván thôi. Gỡ hòa trước, tạo đà tâm lý rồi tính. Thời cơ đến chỉ có một, phải tranh thủ nắm lấy. Mọi người tập trung đi, giao bóng là lao lên luôn.”

Đội Bò Sữa không hề biết mình đã bị đối phương bắt bài chiến thuật. Trong khi hiệp một, đội Bò Sữa tính kế bẫy Hổ Trắng, thì giờ đây, Hổ Trắng đã thông minh hơn, chủ động giăng bẫy đối phương. Họ rút bớt người ở khu trung lộ, di chuyển lệch sang hai bên, như thể mời gọi đối thủ tiến vào.

“Ê, chơi nhát thế, lên ghi bàn gỡ hòa đi chứ bọn tôi mà vây hãm như lúc nãy, đội của Bò sữa của mấy ông thua chắc. thế thì chán lắm.”

Thanh Bình thầm rủa một câu,

“bọn này làm sao vậy nhỉ? đang bẫy hay thực sự muốn trận đấu trở nên hấp dẫn hơn.”

Dù sao đã bàn với anh rồi, giờ mà đổi ý thì làm hỏng kế hoạch, đâm lao phải theo lao thôi. Bóng vừa được giao, ngoài trừ Xuân Mai thấy hơi rén vì nhìn thấy tư thế của cầu thủ của đối phương hơi kỳ lạ, giống như một cây cung bị kéo căng dây.

Khi Thanh Bình dẫn bóng chuyền cho Phương thì ngay lập tức, trái phải trước sau đều có người lao vào t·ranh c·hấp, lấy một địch bốn quả thực hơi khó. Phương giật gót chuyền bóng lại cho đội trưởng, một cầu thủ của đội Hổ Trắng lao vào tiếp cận phá bóng trong chân Thanh Bình, anh xoay người lắc hông một cái dẫn bóng tiến về phía trước, phối hợp đập nhả với Văn Tài ở cánh trái, hai người cùng lao vào khu cấm địa đối phương.

Quan sát dòng chảy của Thanh Bình, Xuân Mai lại liên tưởng đến Hoàng Long cậu ta cũng có phong cách chơi bóng giống người này, có tốc độ, có kỹ thuật và lạnh lùng trong khâu dứt điểm. Anh đội trưởng này còn giỏi phòng ngự, thu hồi bóng tốt, nên được những người khác đánh giá rất cao kỹ thuật chơi bóng.

Tưởng chừng sẽ có một bàn thắng gỡ hòa ngay đầu hiệp hai, một trung lệ lập tức lao ra áp sát, hai người có một màn đấu tay đôi, nhưng thật khó tin hậu vệ đối phương lại là người chiến thắng, không những phá bóng trong chân làm lỡ nhịp t·ấn c·ông của bộ đôi Văn Tài và Thanh Bình mà còn thực hiện một đường chuyền dài lên phía trên cho đồng đội.

Đội Bò Sữa thiếu mất hai người ở giữa sân, một cơ hội phản công không thể thuận lợi hơn cho đội Hổ Trắng.

Lúc này chỉ còn lại Xuân Mai ở phần sân của đội mình, mấy anh chơi ở hàng phòng ngự và thủ môn thì không đủ an toàn, giờ mà lùi về không khéo lại bị các anh cản trở như hiệp đầu. Độc lập tác chiến trong hoàn cảnh này khả thi hơn nhiều.

Xuân Mai chạy xiên góc với tiền đạo đối phương, vừa ngăn anh ta chuyền bóng cho đồng đội, vừa sẵn sàng lao vào đấu 1vs1. Duy trì khoảng cách 2m với đối phương, chỉ cần người ta đầu sang trái nhìn đồng đội, nó lập tức nhoài người phá bóng trong chân.

Cả hai cùng rượt theo quả bóng ra tận ngoài đường biên. Cầu thủ đội Bò sữa vừa kịp lùi về triển khai chế độ tử thủ như hiệp 1, vừa thoát khỏi một bàn thua trông thấy, nghĩa lại vẫn thấy lạnh sống lưng.

“Đội Hổ Trắng không phải có 6 “Thợ Săn Giải Đấu” mà là 7 người, gã trung vệ kia ít phải ra mặt nên mọi người chỉ nghĩ tới 6 người ở hàng tiền vệ và tiền đạo mà thôi.”

Bị dọa một vố xanh mặt, Bò Sữa thu mình lại để cho Hổ Trắng có nhiều không gian xử lý sau pha ném biên, hai ba cầu thủ xâm nhập vòng cấm, đồng đội ở tuyến hai treo bóng vào bên trong, kiến tạo cho đồng đội ghi bàn thắng thứ hai của trận đấu.

Cách biệt đã là hai bàn, thời gian không ủng hộ đội bò sữa, tình thế bắt buộc họ phải chơi đôi công, thua bao nhiêu bàn không còn quan trọng nữa. Hàng phòng ngự được giải phóng khỏi khu cấm địa, được phép dâng cao tối đa đến khu vực giữa sân, cứ thấy bóng trong chân ai thì cứ việc lao vào t·ranh c·hấp, t·ranh c·hấp thua cũng không sao miễn là có thể câu thêm chút thời gian.

“Xuân Mai lên đá ngang hàng với đội trưởng Thanh Bình, cố gắng kiểm soát khu trung tuyến và hỗ trợ mặt trận t·ấn c·ông, lấy 5 đánh 6 vẫn thua một người, nhưng Hổ Trắng không tận dụng được ưu thế hơn người để triển khai bóng như ý, chỗ nào có bóng là chỗ đó có t·ranh c·hấp.

Xuân Mai trở lại làm một “máy chạy” trên sân, từ đầu giải đến giờ nó giữ mình quá lâu rồi. Thợ săn Giải đấu thì sao chứ? Cũng chỉ là trình độ cầu thủ chuyên nghiệp đá ở giải hạng 2. Đội bóng của Tỉnh L.A theo chuyên gia trong ngành đánh giá là đủ sức đá ở giải hạng 2 rồi. Tức là Xuân Mai không thua kém cầu thủ ở giải hạng hai.



Hơn nữa ở trong đội bóng của tỉnh, từ sau khi học được kỹ năng “quan sát dòng chảy” Nó tự tin đấu 1 vs 1 với tất cả các thành viên của Ngũ Hổ Tướng, kể cả đội phó Nam Anh. Có thể thấy rằng kỹ năng của nó đã tiến bộ lên một tầm cao mới.

Một cầu có kỹ năng giỏi nhất nhì ở tỉnh L.A đâu phải tầm thường, những cầu thủ trong sân chưa biết rằng mình đang tham gia một trận đấu đáng nhớ nhất trong chuỗi ngày đi đá giải. Tranh chấp diễn ra khắp mặt sân, ngoài đường kéo vào xem mỗi lúc một đông khiến cho sân vận động ở trường THPT Hoa Sen trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Xuất phát từ một pha t·ranh c·hấp ở biên trái mà Xuân Mai là người dành chiến thắng, nó không chuyền cho đồng đội mà tự mình dẫn bóng sang phần sân đối phương.

“Anh Tài… Lên thôi.” Cả đồng đội Văn Tài lẫn trọng tài giật mình đồng loạt chạy theo Xuân Mai, anh trọng tài thì chạy bó vào trong còn Văn Tài cũng đoán được ý đố của Xuân Mai.

Dù gì nhóm bạn của anh cũng là “Thợ SĂn Giải Đấu” khả năng đọc tình huống và di chuyển chạy chỗ, bản thân họ tự hiểu được. Xuân Mai dẫn bóng sát đường biên ngang, ba bốn cầu thủ đội hổ Trắng vây kín xung quanh.

Pha bóng giống hệt với trận chung kết với đội Long Đình ở giải cấp tỉnh, lần này đối thủ có kỹ năng cao hơn, nhưng Xuân Mai đã có được kỹ năng mới của riêng mình. Mỗi cầu thủ đều có một dòng chảy riêng không ăn nhập với nhau, ở giữa nhất định sẽ có khoảng trống chỉ cần tìm được khoảng trống liền có thể thoát vòng vây.

Càng nhiều áp lực, Xuân Mai càng tập trung đưa bản thân vào trạng thái “Khoảnh khắc thăng hoa “ của cầu thủ. Một mình dẫn bóng, tả xung hữu đột qua ba cầu thủ đối phương. Hậu vệ của Hổ Trắng là một người biết chơi, lập tức lao vào tiếp ứng, người này có thể nhìn hông và vai để đọc vị người khác. Vậy có cách nào để qua mặt được họ hay không? Xuân Mai đã suy nghĩ về vấn đề này khi học kỹ năng quan sát và cách đánh lừa khi gặp phải cầu thủ có kỹ năng này.

Nó học được thì người khác cũng học được. Nam Anh là người đầu tiên, còn trung vệ đội hổ Trắng là người thứ hai. Thủ thuật qua mắt thì Xuân Mai đã nghĩ qua nhưng chưa đem ra thử lần nào, hôm nay vừa đúng cho nó kiểm nghiệm phương pháp của mình. Xuân Mai vẫn di chuyển bình thường, đến lúc xử lý bóng thì phải lắc cổ cân điều bóng sang hướng khác.

Cách này làm không khéo có thể khiến bản thân người thực hiện bị trẹo cổ chân, bong gân…Cần có thời gian luyện tập để nhuần nhuyễn. Lần đầu thử nghiệm không lái bóng đi đúng hướng nhưng đã thành không đánh lừa được hậu vệ đối phương.

Văn Tài chờ ở bên ngoài lao vào chớp cơ hội sút bóng vào lưới. Ghi bàn rút ngắn tỉ số xuống 1-2.

Đám đông bên ngoài ồ lên vì pha xử lý kỹ năng thượng thừa của Xuân Mai, một mình vượt qua được 4 cầu thủ của đội Hổ trắng lại còn kiến tạo cho đồng đội ghi bàn nữa chứ,mặc dù là quả kiến tạo ngoài ý muốn của nó.

Lúc bấy giờ nhìn lại cả đồng đội lẫn đối thủ đều cảm thấy bản thân rơi vào một giới hoàn toàn xa lạ. Cùng là người chơi bóng đá, sao có thể tồn tại một nhân vật có kỹ năng cao đến vậy.

“Đúng là Ngọa Hổ Tàng Long” ai mà ngờ đội Bò Sữa lại có một con quái vật trong đội hình vậy chứ.”

Mọi sự chú ý đều hướng tới Xuân Mai, từng pha chạm bóng, t·ranh c·hấp tay đôi, đều có thể dẫn tới một pha bóng nguy hiểm, càng được chú ý, sự hưng phấn trong người Xuân Mai lại tăng lên, càng đá lại càng hay tạo được nhiều khoảnh khắc thăng hoa trên sân cỏ, “xâu kim, vặn sườn đối thủ, tâng bóng qua đầu,” Gã thợ chụp ảnh phải bấm máy liên tục để không sót một bất kỳ hình ảnh đẹp nào.

Người hưởng lợi nhiều nhất là Thanh Bình và những đồng đội trong đội Bò Sữa, một mình Xuân Mai câu kéo ba bốn cầu thủ “ thợ Săn Giải Thưởng” của Hổ Trắng, những người còn lại không bỏ qua cơ hội ghi bàn vào lưới đối thủ. Nếu không phải hậu vệ đối phương chơi hay thì tỷ số chưa chắc đã chỉ dừng lại ở 3-2. Lại một cú ngược dòng với cùng tỉ số sau 3 vòng thi đấu.

Một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay đội Bò Sữa hoàn toàn trên cơ các đối thủ nên có thể định đoạt cùng một tỉ số. Người trong cuộc thì tin đó chỉ là một sự trùng hợp, họ phải chật vật lắm mới ăn được giải nhất khi phải đối đầu với đội Hổ Trắng.



Những người bên ngoài lại nghĩ khác, khi nhìn số áo của Xuân mai đang mặc có đánh số 32, Cùng với màn thể hiện quá đỗi kinh ngạc trong 15 phút cuối, khiến trận đấu trở nên hấp dẫn và mãn nhãn hơn hẳn. Cùng với tiếng hò hét điên cuồng của MC kiêm bình luận viên, hãng sữa Vinamilk đã có một buổi quảng cáo sản phẩm thành công ngoài mong đợi.

Sau khi ca sĩ hội trợ đi ra hát vài bài, màn trao giải thưởng diễn ra một cách nhanh gọn. Đội giải nhất được 30 triệu tiền mặt và một phần quà của nhà tài trợ cùng với kỷ niệm chương. thợ chụp ảnh và người ghi hình lượn qua lượn lại trước mặt chọn góc máy và yêu cầu xếp đội hình lên ảnh đẹp.

Cả đội chiến thắng lẫn người trong ban tổ chức, khép lại sự kiện quảng cáo thương hiệu. giải thưởng cá nhân xuất xắc thuộc về anh Phương của đội bò sữa, dựa vào số bàn thắng ghi được nhiều nhất trong giải đấu.

Mặc dù nhiều người cho rằng Xuân Mai đá hay hơn. Đúng là nó đá hay nhất trận chung kết, nhưng xuyên sướt giải đấu chỉ thể hiện phong độ tốt có 15 phút, không thể so sánh với những người thể hiện tốt trong cả giải đấu. Anh Phương ăn cái giải cá nhân thì gáy to lắm, Em gái tối qua lập tức thay đổi thái độ, tỏ ra thân mật như chưa hề có vụ quỵt Tiền, hai người khoác tay nhau, chụp ảnh cùng giải thưởng có vẻ tình tứ lắm.

Tối nay cô nàng phải đòi cả vốn lẫn lời, không những thế còn đi theo đội bò sữa đi ăn liên hoan. Thanh Bình chia tiền cho đồng đội như những gì đã hẹn trước, mỗi người 300 ngàn/ trận, tổng cộng 900 ngàn cho mỗi người. Trừ đi khoản kia, còn lại hơn 24 triệu. Thanh Bình và nhóm bạn của mình mỗi người đút túi 5 triệu. Xuân Mai chỉ đá mỗi trận cuối cho nó 4 triệu thôi.

"Đây là phần của chú, anh chia như vậy có thắc mắc gì không?"

"Dạ em không, cảm ơn anh Bình."

Đột nhiên có một nhóm người kéo tới chỗ của Thanh Bình, lúc này đã chia tiền xong, thành viên trong đội đã về gần hết. mà đối phương lại có tới 7 người.

"Nó không có ý kiến nhưng bọn này thì có đấy."

Thanh Bình đi lên phía trước, không tỏ chút sợ hãi.

"Đều là người trong nghề, thực lực của ai hơn thì người đó ăn giải. Chẳng lẽ lại vì mấy đồng bạc này mà gây hấn sao?"

Những người kéo tới chính là 7 "thợ săn giải đấu" của đội Hồ trắng. đội trưởng bên kia cười ha hả.

"tiền chẳng đáng bao nhiêu, nhưng anh làm bọn tôi mất một buổi liên hoan rồi đấy. hay là mấy anh bỏ tiền mời bọn tôi một bữa đi. Chúng ta giao lưu một chút.”

Thanh Bình lạnh nhạt đáp.

"Đá bóng cả ngày mệt rồi, muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, úp úp mở mở mệt hết cả đầu."

Đội trưởng đội hổ trắng, giãn cơ mặt cười đáp.

"Đội của ông anh cũng được đấy, có muốn hợp tác, đánh một trận lớn hay không?" Ở dưới Cần Thơ có một giải bóng đá mở rộng, do nhà mạng MoBi tài trợ. Giải nhất lên tới cả trăm triệu, không mất phí tham dự.”

Thanh Bình thở dài.

"Cảm ơn đã mời, nhưng miếng bánh này tôi ăn không nổi. bọn tôi đâu phải người ở Cần Thơ, muốn tham giải của địa phương đâu có được."

Đội trưởng đội hổ trắng điềm tĩnh đáp.

"Việc đây không cần lo, tôi dám mở lời hợp tác thì đã chuẩn bị sẵn cả rồi. ăn chia cái giải ấy, mỗi người mười triệu, số dư còn lại tha hồ quậy banh nóc một trận."