Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Ao Làng Ra Biển Lớn

Chương 41: Trận Đấu Khó Khăn.




Chương 41: Trận Đấu Khó Khăn.

Ngày thi đấu thứ hai, đối thủ của đội Bò Sữa là đội DHA mặc áo màu cam, đây là đội may mắn bước thẳng vào vòng trong, không ai biết họ chơi như thế nào.

Xuân Mai ở tuyến sau, dùng khả năng quan sát dòng chảy để đánh giá trình độ chơi bóng của đối phương, từ cách di chuyển, giữ bóng trong chân, khả năng chạy chỗ cho thấy đây là một đội có thời gian ngắn luyện tập với nhau, các cầu thủ ở hàng tiền vệ di chuyển đồng bộ, có sự phân chia vai trò cụ thể. Giữ đúng vị trí được giao.

Đội trưởng của DHA chơi ở hàng phòng ngự, vì vậy họ chủ chương chơi chắc chắn với sơ đồ 4-4-2.

Sau vụ đêm qua Thanh Bình đã có chút cảnh giác hơn, trận đấu với DHA không dễ dàng như trận đầu, khoảng trống khai thác được đều bị đối phương thu hẹp lại. muốn chiếm được không gian phai tốn sức di chuyển.

Lợi thế dẫn bàn được thiết lập. Bốn người trên hàng công không dám nhả bóng cho đối phương trận này, họ chủ động chặn bóng từ xa vì biết rằng hàng thủ của mình rất mong manh dễ vỡ. Đoạt được bóng liền triển khai t·ấn c·ông ngay, Anh Phương ghi được hai bàn trong hiệp 1 bắt đầu có dấu hiệu xuống sức, cơ thể nặng nề, dẫn bóng không linh hoạt. trận đấu

Càng kéo dài, khả năng ghi bàn sẽ giảm xuống. Đội DHA thua hai bàn, không còn gì để mất chủ động lao lên t·ấn c·ông, lấy 10 đấu 4, Thanh Bình phải chạy toát mồ hôi.

Anh muốn dùng sức của 4 người để thắng giải đấu này giống như bao giải đấu khác, nhưng kèo này hơi khó rồi. Bóng bắt đầu tràn sang phần sân đội Bò Sữa nhiều hơn, hàng phòng ngự "gà mờ" bộc rõ nhiều điểm yếu, để cho đội DHA khai thác.

Ai bảo lúc đầu Thanh Bình nói chỉ vào sân cũng có tiền. hôm qua còn lật kèo dễ dàng nên mọi người vẫn rất chủ quan, cứ thủng lưới đi, chẳng có gì ghê gớm cả, sang hiệp hai hàng công đội mình sẽ lại lật kèo.

Họ đâu biết rằng Phương ở hàng tiền đạo đã phải thở bằng cả hai tai, hôm qua "bắn quá nhiều vào trong người em gái "ở trên giường nên hôm nay hơi đuối. Duy trì đến cuối trận mà đầu váng mắt hoa. khiến cho ba người bạn phải gồng mình làm nốt phần việc ghi bàn.

Lại là một trận lội ngược dòng kịch tính. nhưng lúc này đội trưởng Thanh Bình không vui nổi. chiều nay còn đá một trận chung kết nữa, mà buổi sáng đã bị hao mòn khá nhiều sức lực. Trận này, Xuân Mai không hỗ trợ gì nhiều, chỉ tham gia vài pha cản phá tình huống lên bóng của đội DHA, và một đường chuyền vượt tuyến mở ra cơ hội cho anh Tài ghi bàn ấn định tỉ số 3-2. chỉ từng đó thôi, cũng đủ để Thanh Bình củng cố thêm niềm tin rằng, Xuân Mai là một người biết chơi bóng.

Nghe Xuân Mai dọa rằng đội Hổ Trắng đá rất hay, không chỉ Xuân Mai mà nhiều người theo dõi giải đấu đều cho rằng như vậy. Đến khi ngồi theo dõi trận đấu còn lại, Tài, Thiện và Thanh Bình đều cảm thấy toát mồ hôi hột.

"Thôi xong, gặp đúng người trong nghề rồi, không ngờ họ lại tham gia cái giải bé tẹo này."

"Vậy là thằng ranh con đấy nói không sai, quả này tay trắng ra về rồi."

Duy nhất có anh Phương không quan tâm đến trận đấu, anh còn đang bận đi ra hậu trường xin lỗi em gái tối qua vui chơi với mình.

hôm nay cô nàng mặt lạnh tanh, thấy Phương mò tới thì vung ngay cái tát vào mặt.

"Thằng đểu, ăn quỵt rồi còn mặt mũi mò tới đây à?”

Phương xoa tay ôm mặt.

"Đánh hay lắm, anh đáng b·ị đ·ánh, em đánh nốt bên này nữa đi rồi cho anh nói vài câu."

Cô gái hậm hực thu tay về.

"Nói đi, đánh anh chỉ làm bẩn tay của tôi."



Phương cười hề hề. thực ra anh cũng đâu muốn như vậy, tại vì em đẹp quá khiến anh không thể nào kiểm soát được cơ thể mình. Mệt nhưng mà sướng quá, vốn anh định qua đây bồi thường, nhưng chiều nay còn đá trận chung kết. Anh muốn tối nay mình chung vui một lượt, lần này anh sẽ không ngủ quên, tiền giải đưa hết cho em.

Cô gái lườm một cái.

"Tôi chẳng mong cái tiền giải của anh, anh giữ cái lời hứa hôm qua là tôi mừng lắm rồi. tôi không muốn niềm tin của mình bị phản bội.”

Đối phương đã mủi lòng, Anh Phương lập tức phụ hoạ.

"Anh nào dám phản bội niềm tin của em chưa, thằng khác thì đã bỏ đi từ lâu rồi, nhưng anh không làm vậy, nhất định tối nay anh sẽ bồi thường cho em gấp đôi."

Cô gái cảm thấy vẫn còn hy vọng moi tiền từ chỗ của thằng cha này nên bày ra bộ mặt thỏa hiệp.

"Vậy còn phải xem, anh thắng được trận chung kết không đã."

"Sao lại không, đồng đội của anh rất giỏi. anh thì hơi đuối một chút, mướn nhờ em tiếp thêm năng lượng đây."

Phương tranh thủ lôi cô nàng vào chỗ tối, hôn hít và sờ soạng một chút. có hơi gái ám vào người, bao nhiêu mệt mỏi dường như tan biến. Bây giờ mà ra sân, một mình anh cân tất cả 11 người luôn.

Đồng đội của Phương thì không được lạc quan như thế. đội trưởng Thanh Bình phải lân la tới chỗ của Xuân Mai, thấy nó quan sát rất tập trung vào trận đấu.

"Hôm qua chú mày… à, em nói có thể thắng được đội Hổ Trắng? dựa vào đâu mà dám nói như vậy."

Xuân Mai tự tin đáp.

"Dựa vào chính mình, dựa vào đồng đội."

Thanh Bình cười mỉa mai.

"Đội của mình toàn thành phần nôm ca lôm côm, còn đội bên kia có tận 6 người là "thợ săn giải đấu" .

"Thợ săn giải đấu?"

Thanh Bình tặc lưỡi.

"Đó là những cầu thủ có trình độ đá chuyên nghiệp, vì một vài lý do phải đi tham gia mấy giải bóng đá phong trào, kiếm thêm thu nhập."

Xuân Mai có hơi khó hiểu.

"Trình độ của cầu thủ chuyên nghiệp, tham gia cái này chẳng phải lãng phí tài năng sao?"



Thanh Bình thở dài.

"lý do cá nhân có nhiều thứ như sức khỏe, áp lực luyện tập, thi đấu, vấn đề gia đình… trừ khi được đá ở giải hạng nhất thu nhập tạm coi là đủ, những giải cấp dưới thì không đủ sống."

"Nếu đã không đủ sống, vậy tại sao vẫn tồn tại giải hạng 2, hạng 3, cũng có nhiều người tham gia thi đấu ở những giai đó mà."

Thanh Bình giải thích.

"Vậy là em chưa biết nội tình bên trong giải hạng 2 hạng 3. cầu thủ ở đây chia làm hai loại chính, một là cầu thủ học viện tham gia để trau dồi kỹ năng, khi cần đội bóng chủ quản sẽ gọi họ lên đội hình chính ở giải hạng nhất. Loại thứ 2 là cầu thủ tự do, ngoài thu nhập chính từ lương của đội bóng, họ sẽ phải làm thêm ở ngoài để kiếm thêm tiền. Thường sẽ tham gia vào đường dây cá độ, dàn xếp tỉ số. Một số cầu thủ đẹp mã còn cặp kè với các nữ đại gia dưới danh nghĩa là nhà tài trợ của đội bóng. Thực ra thành phần này cũng giống như trai bao gắn mắc cầu thủ. Một môi trường hỗn tạp, ai không thích nghi được thì bỏ đội bóng làm việc khác."

Xuân Mai cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cái giấc mơ mà nó khao khát bấy lâu hoá ra cũng không tươi đẹp như nó tưởng tượng.

"Vậy thợ săn giải đấu đều từng là cầu thủ chuyên nghiệp sao?"

Thanh Bình trầm ngâm.

"Cũng chưa chắc, cầu thủ chuyên nghiệp một khi đã từ bỏ đam mê thì sẽ rất khó đi thi đấu ở giải đấu có trình độ thấp kém ơn. giống như đang đi ông tô mà lại chuyển sang đi xe đạp vậy đó. Dù sao thợ săn giải đấu cũng có nhiều cái hay, có tiền được thoải mái, tận hưởng được nhiều lần cảm giác đứng đầu giới đấu. điều mà bóng đá chuyên nghiệp ít người đạt được hạng nhất."

Nói một hồi dài chuyện thi đấu chuyên nghiệp, Thanh Bình quay lại chủ đề cũ, mối lo cấp thiết ở trước mặt.

"Nói nhiều như vậy đủ rồi, em định thắng đội hổ trắng như thế nào đây? Đá đôi công thì thua chắc rồi đó, bên kia 6 bên mình có 4 tính thêm em nữa là 5 người biết chơi. vẫn thua 1 người, chưa kể ảnh Phương hôm qua chơi hơi quá hôm nay đuối, không chạy nổi đâu."

Xuân Mai đưa ra ý kiến.

"Theo em nên chủ động phòng thủ, bắt nhịp với lối chơi của họ, chỉ cần không thua quá nhiều, cuối hiệp hai sẽ dồn toàn lực phản công. "

Thanh Bình hỏi.

"Em đá được tiền đạo không? anh Phương có vẻ hơi đuối, sợ cuối trận khó mà phản công được."

Xuân Mai tự tin nói. "Em có thể chơi ở mọi vị trí."

Thanh Bình có chút nghi ngờ về khả năng của Xuân Mai, anh chưa thấy nó chơi bóng bao giờ, nhưng hiện tại anh bắt buộc phải tin tưởng vào nó để níu giữ hi vọng nhỏ nhoi giành hạng nhất.

Đội Hổ Trắng kết thúc trận đấu với tỉ số 3_0, chiều nay sẽ đá trận chung kết đối đầu với đội Bò Sữa. Hổ đấu với bò tót thi còn đáng xem chứ đấu với Bò Sữa thì không cần xem cũng biết kết quả.

Buổi trưa hôm ấy, mấy anh em tranh thủ nằm ngủ một giấc, phục hồi được bao nhiêu thể lực thì tốt bấy nhiêu.

Sau khi làm lành với em gái PG, Dương khí trong người anh Phương như cuồn cuộn trở lại, sẵn sàng cho trận đấu chiều nay. Lần đầu tiên, đội trưởng Thanh Bình triệu tập một cuộc họp bàn chiến thuật nội bộ.



“Đội Hổ Trắng có cánh trái mạnh hơn, họ sẽ triển khai bóng nhiều hơn ở bên đó. Phương, cậu chủ động đá lệch sang phải, cùng với Thiện cố gắng không cho họ luân chuyển bóng giữa hai cánh. Nếu không, đội hình của ta rất dễ bị kéo dãn. Họ mạnh ở cánh trái, cứ để cho họ chơi ở đó,” Thanh Bình phân tích, giọng điệu cương quyết.

“Văn Tài sẽ chơi thấp hơn mọi khi, dụ địch vào hang. Xuân Mai, nhớ hỗ trợ anh Tài phòng thủ… Hiệp 1 chơi phòng thủ, giữ sức. Hiệp 2 chuyển sang 4-4-2, chơi đôi công với đối phương. Rõ chưa?”

Nghe những chỉ thị từ Thanh Bình, Thiện cũng phải bỏ ngang cái điện thoại và tập trung vào công việc. “Rõ rồi, lần đầu thấy họp chiến thuật, hơi căng à nha,” anh ta nhận xét, ánh mắt rạng rỡ trước bầu không khí quyết tâm.

“Biết sao được, đối thủ lần này là Thợ Săn Giải Đấu, miếng bánh này sắp phải chia ra cho họ rồi,” Thanh Bình khẳng định, khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Buổi chiều diễn ra trận chung kết, sự quan tâm của người dân đã giảm đi rõ rệt. Những cô gái chân dài nhìn nhiều thì quen mắt, giờ không còn sức hút nữa. Bảy đội tham gia, nhưng 5 đội bị loại đã nhận phần thưởng khuyến khích và ra về cả rồi. Ban tổ chức phải sắp xếp một buổi biểu diễn của ca sĩ hội chợ để thu hút người dân trở lại, do đó trận chung kết đông hơn thường lệ.

MC chương trình bước ra sân, giọng nói đầy lôi cuốn, giới thiệu hai đội ra sân. Những cô hoạt náo viên nhận tín hiệu và đồng thanh reo hò cổ vũ. Dù họ được trả tiền để làm việc này, nhưng thực tế thì vài người vừa cổ vũ vừa ngáp. Một anh thợ chụp ảnh nhanh chóng chạy lướt qua, ghi lại khoảnh khắc hai đội trước giờ bóng lăn. Những bức ảnh này sẽ được đăng lên báo, một anh đồng nghiệp ở phía sau đã sẵn sàng ghi hình để làm phóng sự bài viết.

Khi khâu chuẩn bị đã xong, khách mời từ phía nhà tài trợ và cả người đại diện chính quyền địa phương đều có mặt đông đủ. Trận đấu giữa Hổ Trắng và Bò Sữa chính thức bắt đầu, MC kêu gọi sự cổ vũ từ bên ngoài sân để làm tăng sức nóng cho trận chung kết.

Đội Hổ Trắng được quyền giao bóng trước. Họ chủ động dẫn bóng sang phần sân đối phương, triển khai ý đồ chiến thuật giống như những trận đấu trước, chủ yếu t·ấn c·ông qua cánh trái.

Đội Bò Sữa đã chuẩn bị sẵn chiến thuật, Tài lùi sâu để mở ra không gian cho đối phương thoải mái lên bóng. Khi đối phương đã vượt qua hai phần ba quãng đường từ giữa sân tới khung thành, Xuân Mai mới chủ động lao lên phối hợp với Tài chặn bóng. Đội Hổ Trắng lập tức chuyền bóng vào giữa sân, và đội trưởng Thanh Bình đã lùi về để đón đầu.

Phía sau anh, hai cầu thủ đội Hổ Trắng lao vào áp sát. Thành Bình thực hiện một cú lắc hông, xoay người phá bóng lên tuyến trên. Đường chuyền không có điểm đến cụ thể, đồng đội không chạy chỗ, di chuyển để phản công. Điều này làm lộ rõ ý đồ phòng thủ từ đầu trận của đội Bò Sữa.

Đây là phản ứng bình thường khi một kẻ yếu gặp phải kẻ mạnh hơn. Đội Hổ Trắng nhận ra thế trận trên sân, họ thoải mái dâng cao đội hình, lấy 6 “Thợ Săn Giải Đấu” làm ưu thế về số lượng, chiếm hữu toàn bộ khu vực giữa sân và ép đội Bò Sữa phải lùi về sâu phần sân của mình

Từ khi vô tình lĩnh ngộ khả năng “Quan Sát dòng chảy” Xuân Mai như mở ra một cánh cửa mới trong trận đấu. Mỗi lần đứng đối mặt với đối phương trong tình huống một chọi một, cậu có thể phán đoán chính xác động thái của họ, từ việc cắt bóng cho đến việc họ có khả năng chuyền ngược lại. Xuân Mai đã thử nghiệm khả năng này ba, bốn lần, và mỗi lần đều thành công. Khi hiệp một trôi qua, cậu cảm nhận được sự thay đổi trong không khí trên sân.

Đội Hổ Trắng dần nhận ra mình đã đánh giá sai đối thủ. Họ không hề ngờ rằng đội Bò Sữa lại có chiến thuật tinh vi như vậy. Hóa ra việc sắp xếp đội hình lệch sang một bên không phải là ngẫu nhiên, mà là một chiêu bài để dụ đội Hổ Trắng vào bẫy. Đội trưởng bên Hổ Trắng, nhận ra sự lúng túng của đối phương, nhanh chóng phất bóng ra sau hai tiền vệ cánh phải. Khoảng trống phía sau Thiện và Phương lập tức bị khai thác, khiến cho thế trận của đội Bò Sữa rơi vào hỗn loạn. Một mình Thanh Bình không thể bao quát được khoảng không gian rộng lớn mà đồng đội để lại; hàng hậu vệ, toàn những tay mơ, lại không biết dâng lên hỗ trợ, cứ co cụm trước khu vực cấm địa.

Xuân Mai cảm nhận được sự r·ối l·oạn trong đội hình của mình. Cậu nhanh chóng di chuyển vào trong vòng cấm của đội nhà. Trong khi đó, đội Hổ Trắng dâng cao đội hình, tạo thành hai vòng vây bên ngoài. Mọi thứ trở nên chật chội và áp lực gia tăng. Hàng phòng ngự đội Bò Sữa bắt đầu tự động r·ối l·oạn, các cầu thủ di chuyển chồng chéo lên nhau, làm khó đối thủ thì ít mà cản trở đồng đội thì nhiều.

Trước áp lực hỗn loạn đó, một cầu thủ đội Hổ Trắng quyết định trả bóng ngược lại cho tuyến hai, nhường chỗ cho đồng đội thực hiện cú sút xa đẹp mắt. Cú sút này mang đến bàn mở tỷ số cho Hổ Trắng. Nghe tiếng hò reo từ khán giả, Thanh Bình lập tức hô hoán, kêu gọi đồng đội ngừng chạy loạn trong khu vực cấm. “Đối đầu với đối phương đã khó, lại thêm gánh nặng ở hàng phòng ngự,” anh nhấn mạnh. “Nạn thù trong giặc ngoài luôn tiềm ẩn nhiều nguy cơ dẫn tới thất bại.”

Mỗi cầu thủ phải đứng ở vị trí của mình, và Thanh Bình trực tiếp chỉ đạo: “Không phải vị trí của mình thì đừng có ham hố xông ra. Trận này mà thua thì không có xu nào hết, đá cho nghiêm túc vào.” Anh nhanh chóng dàn xếp lại hàng phòng ngự, rồi tiến lại chỗ của những đồng đội thân thiết.

“Không ổn rồi, bên kia đã bắt bài được chúng ta. Phải thay đổi chiến thuật thôi,” Xuân Mai đề nghị, sắc mặt cậu đầy lo lắng.

“Thời gian còn nhiều, chưa phải lúc phải công. Vậy thì tử thủ đi?” Thanh Bình phản ứng.

“Điên à, đội đang thua mà còn thủ là sao? Cuối trận mà mình không bật lại được thì coi như thua đó,” Xuân Mai không ngần ngại trả lời.

“Nhưng nếu chúng ta t·ấn c·ông, rất có thể sẽ thua bàn thứ hai, thứ ba. Nếu thua một bàn thì chưa đến nỗi vỡ trận. Họ rất thích thể hiện kỹ thuật cá nhân, chắc chắn sẽ còn t·ấn c·ông chứ không dừng lại đâu,” Thanh Bình kiên định.

Qua cuộc tranh luận, Thanh Bình cũng đánh giá cao con mắt quan sát của Xuân Mai. Cuối cùng, anh chấp nhận phương án tử thủ, ý thức được rằng trận này trước sau đều dở. Công không được, thủ không xong khiến cho đội trưởng phải chịu thêm nhiều áp lực. Áp lực không chỉ đến từ việc phải dẫn dắt đội bóng, mà còn từ sự mong đợi của các đồng đội. Xuân Mai tự nhủ phải tập trung và giữ bình tĩnh, bởi trận đấu vẫn chưa kết thúc, và mọi thứ vẫn có thể thay đổi.

Thời gian càng trôi đi, áp lực lại càng lớn. Cả đội chuyển sang sơ đồ 5 -5 khiến cho đội hổ Trắng rất ngạc nhiên. Bởi cái bẫy lúc đầu đội Bò Sữa tạo ra rất tinh vi, hoàn toàn giống như một đội bóng đá giải phong trào bình thường bị người ta chơi trên cơ, giờ thấy đối phương chơi 5-5 tử thủ, ý đồ câu kéo đến cuối trận sẽ ào lên t·ấn c·ông toàn lực.

Đội trưởng đội Hổ Trắng đoán được ý đồ của đối phương, nhưng đội của anh rõ ràng mạnh hơn, sao phải giảm bớt áp lực giữ sức đến cuối trận chứ. Dồn ép t·ấn c·ông hủy diệt ý đồ chiến thuật của đối phương để cho họ biết rằng Bò sữa sinh ra chỉ để người ta vắt sữa mà thôi.