Chương 43: Thợ Săn Giải Đấu
Anh Thiện với anh Tài nghe vậy chợt có chút động tâm, đá ở mấy giai nhỏ, được ít tiền tiêu vèo một cái là hết. giờ đánh giải lớn, gấp đôi tiền còn được một bữa ăn chơi xả láng.
"kèo này thơm đấy, chốt đi Bình."
Thanh Bình do dự.
"Miếng bánh to như vậy nhiều người nhắm vào lắm. chắc gì đến lượt chúng ta. mất công, mất sức lại chẳng được gì."
Đội trưởng đội hổ trắng nói thêm.
"Người anh em à, chắc anh cũng biết ngày nay càng nhiều người làm việc giống chúng ta. mấy cái giải phong trào bé tẹo này sớm muộn cũng có người nhảy vào. Nói đâu xa, chúng ta chẳng phải đụng chạm nhau rồi sao. Ngày mai anh sẽ đụng độ một nhóm khác chắc gì chiến thắng được mãi. Nếu muốn tiếp tục kiếm cơm bằng nghề này, chúng ta phải đoàn kết lại với nhau. đó mới là thượng sách."
Lời vừa nói ra không phải không có lý, hôm nay không có Xuân Mai chắc gì Thanh Bình và đồng đội ăn được giải nhất, trận sau mà chạm trán với một đội có 8,9 hay 11 người "thợ săn giải thưởng" thì sao?
"Lời của anh nghe rất lọt tai, tôi đồng ý hợp tác, với điều kiện phải thỏa thuận trước, rõ ràng các điều khoản, tránh sau này phát sinh mâu thuẫn."
Đội trưởng đội hổ trắng bước tới, niềm nở bắt tay.
"Không đánh không quen nhau, tôi là Chính. chúng ta tìm chỗ nào đó để bàn chuyện kỹ hơn chứ nhỉ."
Thanh Bình lạnh lùng đáp lại.
"Đồng ý thôi, nhưng chúng ta chưa hợp tác nên gọi gì uống gì, ai trả tiền người đó."
Chính cười khẩy.
"Người anh em keo kiệt thật đấy. Nhưng Không sao, tôi mời anh cũng được."
không khí căng thẳng nhanh chóng được hoá giải, từ thế đối đầu chuyển sang làm anh em. mười mấy người kéo nhau vào một quán bia, gọi đồ nhắm như muốn vét sạch quán người ta, mấy thùng bia tươi bia lon dọn ra ầm ầm, khiến chủ quán vừa mừng vừa lo. Cứ vài ba phút lại ra hỏi có cần thêm bia không để còn đi mua thêm. càng nhiều bia, càng dễ bàn chuyện làm ăn, anh em tâm sự hiểu lòng nhau, thấy hợp thì làm, không hợp thì nói thẳng.
Đều là người kiếm cơm nhờ đấu giải, đặt lợi ích chung lên hàng đầu, chia đều tiền thưởng là mọi thứ dễ nói chuyện. Chất lượng đội hình đi săn càng cao thì khả năng ẵm giải càng lớn. Cả Thanh Bình lẫn Hữu Chính đều không muốn tình trạng chiều nay tái diễn. Hai bên vui vẻ bắt tay hợp tác với nhau. Bên Hữu Chính có 7 người, bên Thanh Bình có 4 người vừa đủ một đội bóng.
Khi không thấy Xuân Mai được nhắc tới, Hữu Chính liền hỏi.
"Còn một đứa chiều nay đá rất hay, không phải là người của ông sao?"
Thanh Bình thật thà đáp.
"Không, tôi đăng tin trên mạng, nó tự mò tới thôi. Giờ đá xong rồi nó đi hay ở không thuộc quyền của tôi."
Hữu Chính chột dạ, lần này chủ động mò tới hợp tác vì tưởng rằng cái tên náo loạn chiều nay cùng phe với Thanh Bình, ai dè nó là dân đánh lẻ. Biết vậy đã trực tiếp bàn chuyện trực tiếp với nó. Bữa nhậu này cũng không thấy nó xuất hiện. tưởng nó mệt nên về nghỉ trước. Ai dè…
"Sao vậy? có chuyện gì với thằng nhóc kia à?"
"Thằng đấy đá được lắm. có nó tham gia sẽ chắc ăn hơn."
Thanh Bình nhớ đến Xuân Mai thì gật gù công nhận.
"Ừ, tôi có số điện thoại liên lạc, gọi nó đi đá bóng chắc nó mừng còn không kịp ấy chứ. Chính nó là người theo dõi đội của ông thi đấu và cảnh báo cho bọn tôi phải dè chừng, nói chung có nhiều thứ mà tôi cũng chưa biết hết về nó."
Hữu Chính vội hỏi
. "Cái bẫy sáng nay sắp xếp lệch đội hình cũng là nó bày ra ư?"
Thanh Bình phủ nhận.
"Là tôi bày ra, nhưng nó là người đã nhắc nhở tôi, cánh trái của các ông rất mạnh, nên tôi mới dùng cách này để đối phó. sau khi các ông phát giác thì nó chủ động đưa ra ý kiến tử thủ. tình thế ép buộc, muốn ăn giải nên tôi nghe theo. Tôi cũng không ngờ nó nói được, làm được."
Hữu Chính chửi thề
"Đậu phộng, mọc ở đâu ra cái thằng quái vật thế chứ, ông hỏi xem nó có phải từ học viện nào trốn ra ngoài chơi không. Chỉ bọn Học Viện mới ghê gớm đến thế."
"Ừ tôi sẽ để ý. nhà nó ở xa hiện giờ vẫn ở chung với bọn tôi."
Lúc nghe tin đội Hổ Trắng muốn mời Thanh Bình đi đá giải ở Cần Thơ. Xuân Mai cũng muốn đi cùng lắm, nhưng ngẫm lại, hai bên cộng vào vừa đủ 11 người nên nó lại tự tách ra. Nó định sẽ tự lên mạng tìm thêm giải đấu khác, khi về nhà nghỉ nó dọn đồ của mình đi luôn. Dù sao nó Cầm tiền trong người rất nguy hiểm biết đâu lại lấy đông người t·rấn l·ột nó, nhất là Anh Thiện kia dường như là người cộc tính, hơi tí là dọa đánh, lát uống rượu bia về phòng rất có thể xảy ra xung đột không cần thiết.
Hai bên hợp tác xong, ai đi đường nấy. hôm nay là đồng đội, ngày mai có thể là đối thủ của nhau. Xuân Mai tìm một nhà nghỉ khác, một mình một phòng, tắm rửa rồi mang mấy hộp sữa ra nốc cạn, tự thưởng cho chính mình. Vừa ngồi lướt điện thoại trên mấy trang tìm giải đấu phong trào.
Một số giải chỉ dành cho các cá nhân tổ chức sinh sống và làm việc ở địa phương, người ngoài không được tham dự. chỉ những giải mang tính quảng cáo thương hiệu thì không có giới hạn, tuy nhiên loại giải này không phải lúc nào cũng có sẵn. tìm cả buổi tối thì thấy tít ở ngoài Đà Nẵng, Bình Thuận… Sài Gòn và gần nhất là Cần Thơ. Giải thưởng to lắm, nhưng ơi phần bình luận không thấy ai tuyển thành viên tham gia.
Không thi đấu thì đi xem cho vui, Xuân Mai đang cần nhiều cơ hội theo dõi trận bóng trực tiếp để hoàn thiện kỹ năng "Quan sát dòng chảy" .
Ở trên mạng có nhiều trận bóng hay nhưng đã được nhà đài biên tập khi trình chiếu, hơn nữa hình ảnh quá nhỏ không so sánh được đi xem trực tiếp.
Đội Hổ Trắng phải mời thêm anh Bình tham gia giải, chắc chắn ở đó phải có những đối thủ mạnh lắm. Vừa nghĩ tới đám người kia thì điện thoại lại có người gọi tới. Là số của anh Bình. anh hỏi nó đi đâu rồi, sao không đi liên hoan cũng không thấy ở phòng. Sau đó nói đến chuyện đi thi đấu ở Cần Thơ. Xuân Mai khá ngạc nhiên khi thấy anh mời tham gia đội thi đấu.
"Thật ạ, nhưng các anh đủ người rồi mà?"
"Giải này lớn, thêm người dự bị cũng tốt mà. yên tâm lần này chia đều tiền thưởng. gấp đôi giải hôm nay. Mày bỏ đi sớm qua anh chưa kịp nói. Thống nhất thế nhá."
giọng anh Bình lè nhè, chắc hôm nay uống nhiều, cúp điện thoại xong lúc sau gọi lại.
"À, lúc nãy uống hơi nhiều, anh quên không hỏi chú đang ở đâu? qua bên này nói chuyện đi."
"Em ở gần chỗ các anh thôi ạ, nhưng em thuê phòng rồi."
"Thế cũng được? Mai, 8,9 giờ qua chỗ tụi anh, sau đó đi Cần Thơ luôn."
"Dạ được ạ."
Xuân Mai mừng thầm, nghĩ lại cũng thấy mình bỏ đi vội vàng quá, Tự dưng lại đi thuê chỗ ngủ khác để mai lại quay về bên đó, tự nhiên mất 200 tiền thuê phòng nghỉ qua đêm. Điện thoại lại reo lên, nghĩ là anh Bình quên nhắc nhở điều gì nên nó đưa máy áp vào tai
"Anh Bình ạ? em nghe nè."
"Xuân Mai đấy phải không?"
Nghe thấy giọng nữ, Xuân Mai giật mình nhìn lại số, hóa ra là chị Trâm. mấy bữa nay chị gọi nó không nghe, giờ lúng túng không biết nói sao.
"Chị… chị Trâm đấy ạ?"
Đầu bên kia, Bảo Trâm vừa mừng vừa giận.
"Đúng là em rồi, em làm gì mà chị gọi mãi không thưa, nhắn tin cũng không thấy trả lời. từ hôm đó bỏ đi không nói câu nào.”
Xuân Mai cười gượng.
"Em… xin lỗi." Bảo Trâm nghe thế thì hụt hẫng lắm, nói như sắp khóc.
"Xin lỗi thôi à… hức… em biết chị lo lắng cho em lắm không? gọi cho Út Thảo, em đó nói mấy ngày không thấy anh hai về nhà. Chị còn tưởng em xảy ra chuyện gì… ngày nào cũng gọi, cũng nhắn tin."
Xuân Mai nghe giọng nghẹn ngào bên đó, tự nhiên thấy mình tội nghiệt nặng nề. ngày trước nói coi chị như người nhà, không làm cho chị bị tổn thương, giờ đây người ta sắp vì nó mà khóc rồi.
"Em xin lỗi vì đã làm chị lo lắng. Em quả thực đang đi công chuyện."
"Chuyện gì quan trọng mà mấy ngày qua không thèm nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn. chị biết em đọc được, nhưng không nhắn lại. Tôi sao em lại làm thế, tại sao lại trốn tránh chị?"
Xuân Mai cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vốn đợi sau loạt trận giao hữu, nghĩ thông rồi mới nói.
"Em … cần yên tĩnh một thời gian, Mọi thứ diễn ra quá nhanh, em muốn chúng ta bình tâm lại một chút. Có thể cảm xúc của chị với em chỉ là nhất thời, chị có thực sự thích người như em, ít tuổi hơn, nhà nghèo hơn, văn hoá cũng thấp hơn nữa. trong khi bạn thân của chị hẹn hò với một quý tử nhà giàu. chị không cảm thấy… Em không muốn chị dối lòng, tiếp tục thương hại em và ngộ nhận quan hệ này là tình yêu. "
Bảo Trâm tắt máy, chẳng biết chị ấy đang nghĩ gì nữa. Xuân Mai im lặng, Nằm trên giường suy nghĩ những lời vừa nói đúng hay sai, người ta quan tâm mình nhiều như vậy, còn mình đã hỏi người ta được câu nào chưa? Tâm trí của nó thời gian gần đây chi có bóng đá, phải trở thành cầu thủ chuyên nghiệp mới chứng minh giá trị của bản thân. vậy nên không thể nói nó hoàn toàn làm lơ, bỏ quên chị ấy. mà ngược lại, vì chị ấy mà nó mới ra ngoài tỉnh trau dồi kỹ năng để trở thành một cầu thủ giỏi hơn.
Để không mang tiếng làm một chàng rể ăn bám. Không có chị Trâm, nó vẫn sẽ phấn đấu trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, có Chị Trâm, quyết tâm của nó được nhân đôi. Nằm đến Khoảng 2, 3 giờ sáng, điện thoại của Xuân Mai rung lên vì tin nhắn."
"Chị đợi em! nghiêm túc đó."
Lúc đấy nó vừa thiu thiu ngủ thì bị tin nhắn đánh thức. Đọc xong, Trong lòng Xuân Mai bình minh như đang nở rộ. nhắn lại một câu
"Cảm ơn chị."
Cảm thấy nhắn tin chưa đủ, nó bấm số gọi điện lúc nửa đêm.
"chị ngủ muộn thế?"
Bảo Trâm sụt sùi.
"Tại em làm chị không ngủ được ý. Câu trả lời của chị, em nhận được chưa?"
Xuân Mai nói như cười
"Rồi ạ, cảm ơn chị nhiều lắm." Bảo Trâm cũng cảm nhận được cảm xúc tích cực trong câu nói của Xuân Mai "Giờ có thể nói cho chị, Em làm gì thời gian qua chưa?"
Xuân Mai chụp ảnh kỷ niệm chương và mấy hộp sữa vinamilk gửi cho Bảo Trâm.
"Em đang luyện tập thêm ở ngoài, khoảng vài tuần nữa mới về cho kịp đợt tập trung."
Bảo Trâm thở dài nhẹ nhõm, như trút bỏ được những lo âu mấy ngày gần đây
"Oh vậy hả, lâu quá đấy? Khi nào về nhớ mua quà cho chị với nha.”
"Dạ được ạ."
"Muộn rồi, em ngủ đi, giữ gìn sức khỏe… Yêu em!”
Xuân Mai nghe tiếng chị hun một cái rồi tắt máy. Tâm trạng hiện giờ đã thoải mái hơn nhiều.
Ngày Hôm sau, Xuân Mai quay trở lại nhà nghỉ cũ gặp Thanh Bình cùng mấy người bạn của anh. Sau đó sẽ cùng hội họp với thành viên đội Hổ Trắng ở bến Xe. Việc nó gia nhập đội khiến cho Thiện không vui, những người còn lại tỏ ra niềm nở, nhất là anh Phương, khoác vai tỏ vẻ thân mật lắm, nguyên nhân sâu xa cũng là vì giao kèo mấy hôm trước.
"Yo! Em trai, không phải định bỏ đi để hủy bỏ chuyện giữa chúng ta đấy chứ?"
Xuân Mai ngơ ngác.
"Chuyện gì cơ?"
Anh Phương cười gian manh.
"Thì chẳng phải lúc trước nói, sau khi chia tiền thưởng sẽ cho anh vay hai triệu sao? đàn ông nói phải giữ lời đấy."
Anh Tài vội xen vào giải vây.
"Thôi đi, nói mà không biết xấu hổ à? ông vay tôi 10 triệu hứa trả từ đầu năm, mà có thấy đâu, giờ còn định lừa em nó hả. Xuân Mai đừng tin lời cậu ta, cho tiền hắn lại mất luôn đấy."
Anh Phương đá vào mông anh Tài.
"Vô duyên chuyện của ông đấy à, Tôi đang tâm sự với em trai."
rồi Phương kéo Xuân Mai đi tách nhóm ra. thì thầm.
"Haiss, đừng có tin lời thằng cha ấy, có vay có trả, nhìn mặt em hiền lành như vậy làm sao mà anh quỵt được. nói cho em biết, ở trong nhóm này chỉ một mình anh là em có thể tin tưởng cho vay được thôi. “
Anh Phương bắt đầu kể lể. Thanh Bình có vợ có con, ăn ở tằn tiện lắm, 4 anh em mà thuê có 1 phòng ngủ. hạng người ấy một khi vay mới không đòi được ấy. Thằng Thiện mê đánh bài, hôm qua nạp tài khoản, trên người không có xu nào đâu, cẩn thận một chút, coi chừng nó trộm của em đấy. Còn thằng Tài nữa, nhìn mặt mũi vậy thôi chứ đừng lại gần và tỏ ra thân thiết quá. Nó bị G·ay đấy, không bắt em trả tiền nhưng bắt em trả bằng cái khác, đau mông lắm.
. "Anh thì không có tiền nhưng lúc nào cũng hào phóng, tự tin là người tốt nhất trong cái đám này."
Xuân Mai nghe một tràng dài tự nhiên thấy ba người trong đội trở nên nguy hiểm, khó gần qua lời anh Phương.
"Hôm qua vừa nhận tiền thưởng, anh có tiền rồi sao lại vay em nữa."
Anh Phương thật thà kể lại
"Hôm qua có hứa với em gái nọ thưởng gấp đôi, anh đem tiền giải cho người ta hết rồi. trên người không còn một xu nên mới phải hạ mình đi vay em."
Phương nói không sai, tối qua uống tí rượu xong về giã vài hiệp với em gái. trong lúc máu sĩ gái tăng cao, gã đã đem tiền thi đấu giải kiếm được đem cho cô gái làm PG ở giải Vinamilk. Gần như ở giải đấu nào anh ta đều làm vậy, trên người không có xu nào thật nhưng người yêu rải rác ở khắp nơi. một thành tựu khiến anh cảm thấy tự hào.
"cho anh vay đi, sau này đi vui vẻ, anh sẽ rủ em đi cùng… hà hà."
Xuân Mai nôn tiền ra thật, để tránh bị anh ta làm phiền dọc đường đồng thời tạo quan hệ tốt, đi nơi đất khách có xảy ra chuyện gì còn có người nói đỡ cho mình. Phương vỗ vai Xuân Mai không ngừng khen, anh em tốt. và hứa sẽ giới thiệu cho nó vài con hàng ngọt nước.
Mọi người tụ họp ở bến xe, Hữu Chính thấy Thanh Bình mang được Xuân Mai đi cùng, gương mặt không giấu nổi sự sung sướng.
"A thằng em đây rồi, anh rất vui khi có chú em tham gia trận đánh lớn này. Hữu Chính lần lượt giới thiệu Xuân Mai, bắt tay với đồng đội của mình. Anh trung vệ thì giữ tay nó hơi lâu, ánh mắt dò xét từ đầu đến cuối. Bác tài không nhắc, không biết còn định nắm tay tới khi nào.
Xuân Mai được ưu tiên lên hàng ghế đầu, ngồi giữa hai đội trưởng, trong không khác nào tù nhân bị áp giải.
"Nghe anh Bình đây nói, chú em là người phát hiện ra điểm yếu của đội bọn anh phải không?"
Áp lực ngồi giữa hai người, Xuân Mai đành khiêm tốn trả lời.
"Dạ chỉ là may mắn thôi ạ."
Thanh Bình huých vai.
"Thú thật đi, chú mày là người ở học viện nào trốn ra ngoài hả."
Xuân Mai cười khổ.
"Nếu em là người trong học viện thì chẳng phải ra ngoài này lang thang rồi. lúc đó thấy đội anh Chính khá mạnh, em muốn đối đầu nên mới nói mấy lời khích tướng vậy thôi. anh đừng để bụng."
Thanh Bình thở hắt ra.
"Người ta muôn né còn không kịp, chú mày Gặp đội mạnh lại muốn ra sân, rốt cuộc chú mày có mục đích gì đây?"
Xuân Mai thật thà đáp
"Em chỉ muốn đá bóng. đối thủ càng mạnh, em càng phấn khích."
Hữu Chính cười sang sảng.
"Vậy thì lần này, chú em đây sẽ được toại nguyện. giải lần này không thiếu quái vật đâu. hy vọng chú vẫn giữ được sự phấn khích khi được ra sân."