Chương 33: Hiệp Một Bất ổn.
Đại hội thể thao diễn ra một tuần lễ, đây được coi là một sự kiện lớn trong năm bên cạnh Tết Cổ Truyền. sự kiện có ý nghĩa tích cực đối với cộng đồng dân cư sinh sống trong địa bàn tỉnh L.A. Cổ vũ tinh thần thể dục thể thao của toàn dân, tạo cơ hội giao lưu cho các tổ chức, Đoàn thể làm việc trên địa bàn tỉnh. Ngoài ý nghĩa lớn lao với cộng đồng, đây còn là dịp cho các cặp đôi trai gái có cùng đam mê thể thao tiến đến với nhau.
Các khu phố vì sự kiện này mà nhộn nhịp hơn thường lệ. Ngày bế mạc đã tới, các vị khách mời tai to mặt lớn lần lượt xuất hiện. bãi để xe của sở văn hoá thể thao và du lịch chật ních xe ô tô. trước nhà thi đấu, dòng người ùn ùn kéo tới kiếm một chỗ trên khán đài, để có thể quan sát được trận chung kết bóng đá nam. người của đài truyền hình địa phương cũng tới đây để tác nghiệp, viết bài đưa tin về sự kiện lần này.
Xuân Mai chia tay chị Bảo Trâm bước vào trong sân vận động, tìm vị trí tập hợp với đội bóng của mình.
Hôm nay không khí trong đội có chút căng thẳng. không phải do áp lực trận chung kết mà là Ông Hùng có quyết định gây sốc thay đổi một loạt các vị trí xuất phát trong đội hình chính.
"thưa thầy bọn em không ai có vấn đề về thể lực, mọi người đang thi đấu ăn ý với nhau, tại sao lại thay đổi ạ?”
Đứng trước những sự phản đối nội bộ, Ông Hùng bình tĩnh giải thích
"Tôi biết mọi người đã thi đấu rất tốt trong thời gian vừa qua, mật độ thi đấu 1 ngày, một trận thực sự đã bào mòn thể lực các cậu rất nhiều. Tôi muốn nói các cậu đã làm rất tốt, trận này hãy để những người chưa ra trận đá chính. đây chính là yếu tố bất ngờ của chúng ta."
Thành Chung có vẻ khó hiểu.
"Đội của chúng ta hoàn toàn chơi trên cơ, sao phải cần yếu tố bất ngờ chứ.”
Ông Hùng từ tốn giảng giải.
"Chính vì chúng ta chơi trên cơ dùng con người nào trên sân cũng giành được chiến thắng. tôi muốn những cầu thủ nòng cốt của chúng ta được nghỉ ngơi, sắp tới vẫn còn loạt trận giao hữu liên tỉnh, mọi người cần phải hỗ trợ nhau. Với lại ngay từ đầu tôi đã hứa sẽ cho tất cả các thành viên trong đội được thi đấu ở giải lần này. Một trong số họ sẽ chia tay đội bóng của chúng ta, tôi muốn mọi người có được kỷ niệm thật đẹp khi chúng ta thi đấu cùng nhau."
Ông Hùng nói đến thế này rồi Thành Chung cũng không đưa ra ý kiến gì nữa. Dù gì người bị thay ra không phải là anh. Trên hàng công, Bùi Tuấn thay cho Hoàng Long, Xuân Mai, Văn Tân bị thay ra ở Hàng tiền vệ. đội phó Nam Anh cùng dàn phòng ngự quen thuộc phải nhường chỗ cho những người vốn là nằm trong diện ưu tiên loại 2, 3.
Thay đổi 7/11 cầu thủ cùng một lúc, quả thực có hơi quá đáng. Ai chẳng muốn đá trận chung kết, 7 người kia đã nỗ lực như thế nào để được góp mặt trong trận đấu quan trọng này, vậy mà chỉ một quyết định của ông Hùng, khiến cho ba tân binh vô cùng khó hiểu và một chút thất vọng.
Hoàng Long đi tới chỗ Ông Hùng yêu cầu một lời giải thích trên cương vị là người quen với gia đình của cậu.
"cháu cũng vất vả rồi, ghi được 10 bàn chắc chắn nắm được giải thưởng cầu thủ hay nhất giải đấu. Ba cháu nhất định sẽ công nhận tài năng của cháu. vậy nên hãy ngoan ngoãn ngồi nghỉ đi. "
Thấy nội bộ lục đục trên khán đài vang lên tiếng xì xầm bàn tán.
"Này này, hình như đội Thành Phố thay đội hình thi đấu rồi. Sát thủ v·ùng k·ín trận này phải ngồi dự bị. lạ à nha."
"Hàng thủ và hàng tiền vệ gần như thay mới luôn. chẳng lẽ đây mới là đội hình mạnh nhất ư?"
"Cũng chưa chắc, có khi muốn làm tăng độ khó cho game đó mà. Trận chung kết mà đá một chiều thì cũng chán."
"Nhất bảng A đấu nhất bảng B, một đội chưa thủng lưới bàn nào tới trận Chung kết há phải trò đùa. Đội Thành Phố mạnh thế mà vẫn thủng một quả. trận này ai thắng ai thua còn khó nói lắm"
Tuyết Mai và Bảo Trâm thấy nhân tình bé nhỏ không được ra sân thì thấy lạ lắm. Tuyệt Mai uất ức còn đem ông Hùng ra chửi thề.
"Cái ông này bị điên à, Hoàng Long giỏi như thế mà không cho vào sân. Trận này mà thua đều do lỗi của ông hết đấy. Tội cho Long chưa kìa, chắc em ấy buồn lắm."
"Chắc có chuyện gì roi, trong kia có mấy thằng cha hôm qua đến quán nhà tôi ăn uống no say rồi gây sự. không biết tỉnh táo chưa mà ông Hùng cho tụi nó vào sân.”
Tuyết Mai kinh ngạc.
"Thật á, mấy thằng cầu thủ mất dạy thế mà cũng cho vào sân thi đấu. "
Chuyện mới xảy ra tối qua, nên Bảo Trâm nhớ rất rõ nhóm người Bùi Tuấn.
"Thật mà, có một thằng đẩy ngã Xuân Mai làm bó chảy cả máu phải băng bó nén đau để tới thi đấu nữa."
Tuyết Mai nắm tay Bảo Trâm kéo đi.
"Đi, tôi với bà xuống đấy nói cho ông Hùng, không thể tụi nhỏ chịu thiệt được."
Bảo Trâm giằng tay lại.
"Thôi bà ơi, chắc ông ấy tự có tính toán. chỗ này đông người đi là mất chỗ. chưa chắc xuống đấy gặp được ông Hùng."
Tuyết Mai hậm hực quay về chỗ cũ, phi tranh nhau mới có được chỗ quan sát thuận lợi, vậy mà lại phải chứng kiến mấy tên chán ghét chơi bóng trên sân. còn người yêu b·ị b·ắt ngồi dự bị. trong suốt trận đấu, Tuyết Mai thầm rủa đội Thành Phố sẽ thất bại trận này vì không tin tưởng Hoàng Long.
Trận chung kết năm nay là lần đầu tiên có các vị khách quý đến theo dõi, trong đó có bí thư tỉnh ủy, hiệp hội doanh nhân của tỉnh do bố của Hoàng Long, ông Hòa làm hội trưởng, giám đốc sở văn hóa thể thao và du lịch Quang Thanh, cùng với đó là vài đại gia có máu mặt khác cùng ngồi ở hàng ghế VIP. Trên khán đài chật kín người đến theo dõi, báo đài đến đưa tin.
Ngôi sao của trận này chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng. Vì vậy Bùi Tuấn mới nhẫn nhịn mấy trận vòng bảng và bán kết, đến hôm nay mới đòi bằng được cơ hội ra sân từ chỗ của Hoàng Long. Đội Long Đình vốn không có gì nổi bật ở các năm trước nhưng năm nay lại thể hiện một bộ mặt quá xuất thần, rất nhiều người kỳ vọng họ sẽ đánh bại đội thành phố, phá vỡ thế độc tôn suốt mấy năm vừa qua, có cạnh tranh, có phát triển, như vậy nền thể thao nói chung và bóng đá nói riêng mới có thể đạt được những bước đột phá mạnh mẽ.
Hai đội ra sân làm thủ tục bắt đầu trận đấu, đội trưởng Thành Chung thoáng nở nụ cười thân thiện bắt tay đội trưởng đội Long Đình, như nụ cười hôm nay của anh không thoải mái mà đậm phần gượng gạo. Từ lúc có đám tân binh tham gia, tinh thần thi đấu hết mình của chúng khiến Thành chung như được trẻ lại, giờ đây trở lại với “mấy cựu binh” thuộc dạng ngồi dự bị có thâm niên, anh cảm nhận đôi chân của mình không còn thanh thoát nữa.
Trước không có Hoàng Long đóng vai trò nam châm hút người, tạo đột biến. Bên cạnh không có Xuân Mai năng nổ, luôn chạy theo cái bóng. Thiếu luôn đệ tử Văn Tân, đằng sau mất dạng của Nam Anh, cái tên đáng ghét luôn khư khư giữ cái luận điểm chơi phòng thủ, phòng thủ cho đến c·hết.
Tự nhiên Thành Chung thấy mình lạc lõng trong sân. Vẫn còn đó Thanh Duy và Ngọc Cương trên hàng công, nhưng sau lưng của anh không còn là bức tường thành kiên cố nữa.
Trận đấu bắt đầu, đội Thành Phố với sơ đồ quen thuộc 4-3-3 được quyền giao bóng trước, Thành Chung chủ động chơi bóng ngắn, chú trọng thời lượng kiểm soát trái bóng, đồng thời để các cầu thủ lần đầu vào sân có thời gian làm quen với trái bóng và nhịp độ thi đấu.
Đội Long Đình từ lúc bắt đầu giải đấu sử dụng sơ đồ 4-2-3-1, sử dụng đường chuyền dài nhồi bóng cho tiền đạo cắm ở tuyến trên. Hôm nay lọt vào trận chung kết, họ xoay chuyển đội hình sang 4-4-2 chủ động chơi phòng ngự phản công. Rõ ràng họ biết đội Thành Phố mạnh hơn cho nên chọn phương án phòng thủ chờ thời, nhường thế trận hoàn toàn cho đối phương.
Điều cần quan tâm nhất lúc này chính là, đội Thành Phố sẽ t·ấn c·ông ra sao để có thể xuyên thủng hàng phòng ngự bất khả x·âm p·hạm của giải đấu. Câu trả lời của họ quá rõ ràng từ lúc giải đấu bắt đầu, t·ấn c·ông mọi mặt trận, hai cánh đều khỏe, không ngại đánh vào trung lộ nếu cần thiết.
Trận này, Thành Chung chủ động đánh sang cánh Trái của Ngọc Cương, sử dụng tốc độ và khả năng tạo đột biến của anh ta để thăm dò khả năng ứng biến của đội Long Đình ra sao? Bùi Tuấn Xâm nhập vòng cấm, ý định thu hút nhiều cầu thủ đối phương nhất có thể. Để mở ra không gian cho Ngọc Cương dễ xử lý.
Đội Long đình không chú trọng vào thỏi nam châm này, họ biết rằng Hoàng Long mới là tay săn bàn số 1 của giải đấu, còn Bùi Tuấn thì quá mờ nhạt chẳng ai để ý tới, vậy nên chỉ cắt cử một hậu vệ cao to theo kèm, các cầu thủ còn lại sẽ bịt đường chuyền của Ngọc Cương, cây săn bàn nguy hiểm thứ hai của đội Thành Phố.
Nếu dâng cao tỉ lệ mất bóng sẽ lớn,Ngọc Cương không muốn mình là người mắc lỗi cá nhân đầu tiên trong trận chung kết, nên chuyền bóng ngược lại cho Thành Chung, ngầm báo hiệu rằng cánh trái đã kín đường, không xuyên được.
Đội Trưởng Thành Chung lái bóng sang cánh của Thanh Duy, người này tự tin hơn, luôn hướng trái bóng về phía trước và sẵn sàng sút xa nếu rơi vào vị trí thuận lợi. Tuy nhiên trận bán kết với Long Giang, anh khai hỏa quá sớm làm đối phương lo sợ mà cử tận hai người khóa chặt anh, nên lần này anh treo bóng vào cho Bùi Tuấn ở trong vòng cấm.
Bóng chạm đầu vào hậu vệ của đội Long Đình trước, Bùi Tuấn thua về phương diện hình thể, ngậm ngùi nhìn đối phương phá bóng ngay trước mặt của mình mà không làm được gì. Hậu vệ lập tức chuyền quả bóng theo chiều ngang hướng ra biên, trước mắt là đưa nó tránh xa khỏi cầu thủ đội Thành Phố, kế đến là hậu vệ biên lo phần khó nhất là thực hiện một đường chuyền vượt tuyến, lọai bỏ gần như hoàn toàn hàng tiền vệ đối phương.
Hai tiền đạo mũi nhọn đã quá quen với bài đánh này, lập tức chạy chỗ, phán đoán điểm rơi vô cùng tốt. Chỉ bằng hai nhịp bóng đã chuyển từ thủ sang công, khán giả bên ngoài phấn khích mà hô lên. Thành Chung và hai tiền vệ lập tức lùi lại thu hồi bóng, họ xuất phát sau nên nhất thời chưa theo kịp tốc độ lên bóng của hai tiền đạo đội Long Đình.
Hàng hậu vệ cứ người lao ra phá bóng, nhưng do lâu ngày chưa được vào sân nên thất bại trong pha ngăn chặn, bị đối phương vặn sườn, nằm vặn vẹo trên sân chẳng khác nào trò hề.
Lấy hai đánh ba, tiền đạo giữ bóng bẻ lái sang biên tìm góc sút, ba hậu vệ lập tức chạy theo để che góc, chặn đối phương dứt điểm mà quên rằng đội Long Đình Thích chơi bóng bổng, tiền đạo còn lại đang ở vị trí quá thông thoáng, không ai kèm, thoải mái bật cao đón quả treo bóng tầm gần của đồng đội. Trong khi mọi người đang nghĩ tới bàn thắng mười mươi ấy thì thủ môn Đức Thọ chủ động lao ra dùng tay đấm bóng lên trên.
Thành chung đã kịp lùi về đón bóng, tạm thời qua được một pha bóng nguy hiểm. Trên khán đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm, từ pha phản công chớp nhoáng cho tới pha phán đoán chuẩn xác của thủ môn, đầu trận đã ăn miếng trả miếng như vậy, chắc chắn phần sau còn hấp dẫn hơn nữa.
Riêng ông Hùng đứng ngoài sân liên tục hò hét, vỗ tay ra hiệu cho các cầu thủ tập chung, trận này mà thua thì mặt mũi nào mà ngồi cùng mâm với các lãnh đạo cấp cao trong buổi tổng kết trưa nay. Đội bóng của ông phải thắng và tuyệt đối không được thủng lưới. Đội Trưởng Thành Chung sớm biết hàng thủ sau lưng của mình không kiên cố như mọi khi, rất dễ mắc sai lầm.
Cũng may còn một tân binh thủ môn Đức Thọ, có một điểm thú vị của cậu ta chính là đồng đội càng ngu thì bản thân lại chơi càng hay, Nam Anh phòng thủ quá chặt, tập chung đông người trước cầu môn chỉ tổ cản trở nó làm việc. Gặp đúng mấy hậu vệ lóng nga lóng ngóng, Đức Thọ cảm thấy thời của mình đã tới rồi.
Phòng thủ không chắc chắn, vậy chỉ còn cách lấy công bù thủ, Thành Chung ra bứt tốc dẫn bóng ngược lại phần sân của đối phương, anh chuyền cho Thanh Duy và hạ lệnh cho cậu ta cứ nã đại bác nếu cần thiết. Bản Thân Thanh Duy cũng muốn dằn mặt đội Long Đình, vừa dẫn bóng vào khu vực cách cầu môn đối phương gần 30 mét, Thanh Duy vung chân bắn một quả rocket hướng thẳng về phía khung thành đối phương, các hậu vệ không đủ nhanh để chạm đầu vào bóng.
Thủ Môn đội Long Đình bật cao hết cỡ, duỗi mấy ngón tay đẩy được quả bóng vượt qua xà ngang. Cả cầu trường giật mình vì pha bóng quá đỗi nguy hiểm vừa được tạo ra, người ta cho rằng Thành duy kém may mắn sút quá lực một chút xíu, cho đến khi mấy hậu vệ của đội Long Đình chạy lại đập tay ăn mừng với Thủ môn, họ mới ngờ ngợ ra không phải Thanh Duy kém may mà là thủ môn đội Long Đình quá xuất xắc.
Đội Thành Phố vì vậy mà được hưởng một quả phạt góc. Các thành viên độ Thành Phố dâng cao tham gia pha bóng này, họ đều là những người ít được trao cơ hội ra sân, nay có cơ hội tỏa sáng thì tại sao phải nhường nhịn cơ chứ, hơn nữa sau này họ sẽ là nòng cốt trong đội bóng của tỉnh còn những người ngoài kia chỉ là “cầu thủ thời vụ” mà thôi, căn bản không cần nể nang gì cả.
Mặc cho Thành Chung năm lần bảy lượt cảnh báo mọi người nhưng hàng hậu vệ cũng chỉ lùi lại một chút hoàn toàn ở trong phạm vi phần sân của đội Long Đình, nếu như họ đoạt được bóng và phản công, đó sẽ là một tình huống cực kỳ xấu.
Lo cái gì thì cái đó xảy ra, đội Long Đình có ưu thế về chiều cao, chiến thắng được pha không chiến. Trong khi mấy hậu vệ còn đang lảng vảng chờ cơ hội sút bồi một cái thì một đường chuyền xuyên tuyến lại được vẽ ra kéo dài sang phần sân đội thành phố. tiền đạo cắm của đội Long Đình dùng hết sức của mình lao thật nhanh ở trên sân như một cơn lốc, chạy đua với anh ta lúc này không phải tiền vệ mà là hàng hậu vệ của đối phương, họ dâng quá cao đánh giá thấp khả năng phản công thần tốc của Long Đình.
Tiền Đạo cắm lao đi như một cơn gió, cách ngăn cản duy nhất là với tay kéo tụt quần đối phương, hậu vệ của đội Thành Phố cũng không làm được ngược lại còn bị ngã sấp mặt trên sân, tiếp tục diễn hề tập hai. Đức Thọ cảm thấy tim của mình đập thật nhanh, hai mắt căng ra dán chặt vào quả bóng. Nó quyết định lao ra ngăn chặn đối phương thực hiện cú sút, nhưng tiền đạo của đội Long Đình nhanh chân hơn sút quả bóng về góc xa, khiến Đức Thọ đổ người trong vô vọng.
Nó đập tay xuống nền sân thể hiện rõ sự cay cú. Nó cần ít đồng đội ở trên để thể hiện bản thân không có nghĩa là hậu vệ được phép chạy mất hút để nó một mình chống địch. Bàn thủng lưới ở vòng bản là một pha bóng lộn xộn trước cầu môn có thể nói là may rủi, nhưng bàn thua thứ hai này hoàn toàn được thực hiện bởi năng lực của cầu thủ đội Long Đình.
Họ cho thấy vì sao mình đứng nhất bảng A và có mặt ở trận chung kết. Pha phản công quá đẹp mắt khiến khán đài như rung chuyển, ai cũng mừng cho đội Long Đình kể cả Tuyết Mai, cô cảm thấy hả hê lắm vì ông Hùng phải trả giá cho hành động ngu ngốc của mình.
Dưới khu vực chỉ đạo, Ông Hùng trong lòng giận tím người, uống hết cả chai nước khoáng, mặt mũi lạnh tanh không biểu lộ chút cảm xúc, hai mắt đảo lên hàng ghế VIP xem mặt các lãnh đạo có phản ứng gì. Bực mình thay, họ đang mìm cười vỗ tay tán thưởng pha bóng vừa rồi.
Rốt cuộc là họ tán thưởng cho bàn thắng của Long Đình hay pha thi đấu đậm chất giải trí của hàng thủ đội Thành Phố. Giữ đội hình thi đấu chuệch choạc như thế này mà vào được chung kết, khéo người ta lại nói ông bỏ tiền ra mua giải mất. Định thay cái đám kia ra ngay cho đỡ nhục mặt nhưng làm vậy khác nào cho mọi người thấy quyết định thay đổi đội hình ra sân của mình là sai lầm. Không, dù có bết bát thế nào cũng phải cầm cự cho hết hiệp một, sang hiệp hai cho bọn kia vào là trận đấu lại về quỹ đạo của nó.
Thôi thì Hãy cứ để khán giả thưởng thức một trận đấu kịch tính đi
Đây không phải lần đầu Thành Phố bị dẫn bàn, Thành chung vỗ tay xốc lại tinh thần cho xác đồng đội, nói đó chỉ là một t·ai n·ạn ngoài ý muốn, thực ra anh đã lường trước được kịch bản này, nhưng đồng đội quá ham bóng. Anh cũng thông cảm vì đã lâu họ không được ra sân, trách móc không phải là cách hay khi mà hiệp một mới chỉ trôi qua được 1/3 thời gian.
Muốn lấy lại thế trận phải cùng nhau đoàn kết lại. Bị thủng lưới sớm, sợ nhất là hấp tấp nóng vội ghi bàn, Thành chung yêu cầu đồng đội chơi chậm lại, kiểm soát bóng nhiều hơn. Mọi người đều nhận ra yếu tố cá nhân vừa làm hại đến tập thể, hàng phòng ngự đã về đúng vị trí, hai tiền vệ chơi sát với Thành Chung chờ đợi tín hiệu t·ấn c·ông. Đội Thành Phố chơi chậm, đội Long Đình lại càng thích, họ đang dẫn trước không việc gì phải vội, người nóng ruột hơn là đối thủ bên kia sân chứ không phải mình.
Hôm qua đã theo dõi trận đấu của đội Thành Phố và Long Giang, so với đội hình đang ở trên sân dễ thấy họ chưa tung ra đội hình mạnh nhất mà giấu nó chờ hiệp hai mới tung vào. Thắng một hiệp không phải thắng cả trận đấu, nếu bây giờ Long Đình bung hết sức ghi một hai bàn thắng nữa. Vậy thì hiệp hai lấy đâu ra sức chống lại hàng công mạnh như vũ bão kia.
Người quản lý của đội Long Đinh là một người trung niên ngoài ba mươi, đeo mắt kính trông rất tri thức, nhìn diễn biến trên sân, phân tích sơ qua một chút liền biết được ý đồ của đội thành Phố.
Không phải thắng vì thực lực mà thắng vì lắm mưu nhiều mẹo thì đúng hơn. Quản Lý đưa ngón giữa nâng cặp kính lên một chút, nở một nụ cười khẩy
. “Không phải đội bóng nào xuất phát từ huyện đều yếu, các người sẽ phải hối hận vì ý đồ chiến thuật ngu xuẩn của mình.”
Đội Long Đình nhận hiệu lệnh của người quản lý chủ động chơi phòng thủ, giành được bóng cũng phá lên để đội Thành Phố muốn đá thế nào thì đá, cứ vào khu vực nguy hiểm thì phải phá bóng ra ngoài ngay. Đụng ngay chiến thuật chơi tử thủ vô cùng ức chế, Ngọc Cương, Bùi Tuấn bị kẹt giữa hai ba cầu thủ Long Đình coi như bị phế hoàn toàn, mũi nhọn t·ấn c·ông duy nhất là Thanh Duy, chờ anh ta nã đại bác, đội Trưởng Thành Chung cũng đóng góp vài pha dứt điểm tầm xa, nhưng hàng thủ của đối phương cao to, ai ai cũng mét tám, tay thủ môn có sải tay dài giúp cho khung thành vẫn luôn đứng vững.
Những đợt t·ấn c·ông ào ạt như vũ bão, nhưng không qua được bức tường phòng ngự hai lớp của đội Long Đình. Muốn nhả bóng cho đối phương để đối phương dâng lên t·ấn c·ông tạo ra khoảng trống khai thác phía sau lưng họ, nhưng đội Long Đình “ chê “ miếng bánh mà Thành Chung và đồng đội giăng ra, họ cầm bóng cũng không thèm dâng lên t·ấn c·ông, thời gian càng kéo dài, sẽ gây nên sự ức chế tâm lý cho đội đối phương, nhất là những người như Bùi Tuấn và vài kẻ đang muốn thể hiện bản thân.
Ông Hùng cho họ cơ hội thi đấu trận chung kết để ghi điểm trong mắt công chúng, vậy mà màn trình diễn của họ quá đỗi thất vọng. Bùi Tuấn không can tâm, vội hội ý nhanh với hai tiền vệ chơi sau mình, nhất định phải liều một phen nếu không muốn bị thay ra trong hiệp hai. Hai tiền vệ kia đồng loạt gật đầu đồng ý.
Khi thời gian chỉ còn vài phút nữa là bước vào giờ nghỉ giữa hiệp, Bùi Tuấn lùi về giữa sân nhận bóng, tự mình xông pha vào trung lộ, hai tiền vệ cũng tự ý rời bỏ vị trí mà dâng lên hỗ trợ t·ấn c·ông.
Cả ba phối hợp khá nhịp nhàng, kéo bóng vào tận trong khu cấm địa, một pha bóng lộn xộn diễn ra trước cầu môn, thủ môn của đội Long Đình không bắt dính bóng, Bùi Tuấn rướn người, cơ hội ghi bàn gỡ hòa đã tới. Đột nhiên có ai đó túm lấy áo của anh kéo ngược về sau. Bóng lăn ra khỏi đường biên ngang, Bùi Tuấn ngã ngửa trong vòng cấm. anh đứng lên tỏ thái độ rằng mình đã bị cầu thủ đội Long Đình chơi xấu, anh yêu cầu một quả phạt đền cho nỗ lực của mình.
Trọng tài không đồng ý quả phạt đền mà chỉ cho đội Thành Phố hưởng quả phạt góc, vì có quá nhiều cầu thủ tụ tập với nhau nên không thể xác định được ai kéo ai, hoặc Bùi Tuấn tự ngã để kiếm phạt đền. Bùi Tuấn khăng khăng nói mình đã bị phạm lỗi. Trọng tài lạnh lùng nói.
“Quả phạt góc hoặc tôi sẽ đuổi cậu khỏi sân vì có thái độ cư xử không phù hợp khi thi đấu.”
Bùi Tuấn hậm hực lắc đầu bỏ đi, anh muốn gây ấn tượng bằng một bàn thắng chứ không phải một tình huống gây tranh cãi như vừa rồi. Hưởng quả phạt góc còn hơn bị đuổi khỏi sân, đội đang thua mà chỉ chơi với 10 người thì ông Hùng có thể cầm dao đến g·iết mình mất.
Thanh Duy thực hiện quả phạt góc, các đồng đội của anh dâng cao để tham gia pha bóng này, rút kinh nghiệm lần trước, hàng phòng ngự không dám dâng quá cao, sẵn sàng cho trường hợp bị đối phương phản công. Đó là một quyết định đúng đắn cho thấy cả đội đã biết rút kinh nghiệm sau bàn thua đầu tiên. Đội Long Đinh lại giành chiến thắng trong pha không chiến trong quả phạt góc, sau đó một đường chuyền vượt tuyến phát động đợt t·ấn c·ông của đội Long Đình.
Tiền đạo bứt tốc đi đón bóng, Thành Chung phản xạ nhanh hơn lập tức bám theo, hàng hậu vệ cử một người dâng cao t·ranh c·hấp với tiền đạo đối phương, không bắt buộc phải giành lại được bóng mà chỉ cần làm giảm tốc độ lên bóng của đội Long Đình. Tiền đạo kia giữ bóng trong chân chạy ra đường biên để hút người hậu vệ theo mình, các đồng đội của anh lao lên thật đông, không chỉ một hai người mà gần như toàn bộ đội hình đồng loạt dâng cao chỉ chừa lại hai trung vệ. Đến những phút cuối cùng của hiệp 1, đội Long Đinh mới sử dụng bài tủ của mình.
Tiền đạo đang giữ bóng chạy qua biên bất ngờ thực hiện đường chuyền dài sang biên đối diện, các cầu thủ đội Thành Phố bị dắt mũi chạy từ bên này sang bên kia. Đầu bên kia giữ bóng chờ đồng đội xâm nhập vòng cấm đối phương, rất nhiều cầu thủ của đội Long Đình dâng cao, họ chuyên tập chuyện bài tạt cánh đánh đầu, với nhiều cái đầu như vậy hoàn toàn áp đảo đội Thành Phố.
Một bàn thắng bằng đầu là thành quả xứng đáng giành cho cả đội. Phản công sắc bén, phòng ngự chắc chắn, đội Long Đình tạm thời dẫn trước đội Thành Phố với 2-0 . Quản Lý của đội Long Đinh lắc đầu ưỡn ngực nhìn trời cao nở nụ cười tự mãn.
Pha bóng vừa rồi chính là đòn kết liễu đối thủ, bao nhiêu sức ép của đối phương đem trả lại đối phương. Sang hiệp hai cứ việc chơi tử thủ đến hết trận thì hạng nhất năm nay không thể nào tuột khỏi túi của đội Long Đình.