Chương 32: Mâu Thuẫn Nội Bộ.
Khán giả lần lượt ra về, nhóm của Hoàng Long vẫn còn nán lại sân thêm một chút.
"Chiến thuật của đội Long Đình không khó để hoá giải, nếu họ vẫn giữ lối chơi thế này vào trận chung kết, tôi thấy khả năng chiến thắng của chúng ta là 100% đấy."
Xuân Mai có vẻ lo lắng.
"bóng chưa lăn chưa thể nói trước được điều gì. thể hình của họ rất tốt, hàng thủ chưa để lọt lưới lần nào, chắc chắn không tầm thường. Cũng có khả năng, họ giấu bài cho trận cuối."
Hoàng Long vỗ vai.
"Bỏ đi, tâm trạng không thoải mái làm sao có phong độ tốt được? Cậu đừng để bị cuốn theo lối chơi của người ta, mà hãy tạo ra lối chơi khiến đối phương phải chơi theo ý của mình. đó mới chính là tâm thế của đội chiến thắng."
Hoàng Long nói rất hay, sự tự tin trong người của cậu ta lúc nào cũng ở ngưỡng cao. trừ những lúc đối diện với Tuyết Mai có hơi ngại xíu. Xuân Mai cũng nhận ra đội Long Đình chơi bóng có nhiều sơ hở, nhưng nó lại có dự cảm không tốt cho trận đấu ngày mai. Cụ thể là thứ gì thì nó chưa biết được.
Buổi chiều hôm ấy, Bùi Tuấn cùng một số cầu thủ trong đội đến gặp ông Hùng tại phòng làm việc. Sự có mặt đột ngột của họ khiến ông Hùng có chút ngạc nhiên.
"Có chuyện gì mà các cậu đến đây vậy?"
Bùi Tuấn cười thân thiện.
"Thưa Thầy, bọn em muốn đá ở trận chung kết, ngày mai."
Ông Hùng rời khỏi bàn làm việc, nhìn lại những gương mặt trong phòng, đây toàn là cầu thủ nằm trong danh sách mà Tuấn đã đưa cho ông Sáng nay. họ là những người sẵn sàng bước chân vào con đường cầu thủ chuyên nghiệp, đặc biệt hơn họ cam kết "sẽ Ngoan và Phục Tùng" tuyệt đối chỉ thị của ông Hùng đưa ra.
"Tuấn này, chẳng phải đã thống nhất để bọn nhỏ thể hiện năm nay rồi sao, khi lên đá giải Quốc gia, các cậu tha hồ mà ra sân. đó mới là vị trí của mọi người. ham hố cái giải bé tẹo này làm gì?"
Tuấn gật gù
"Dạ vâng, em cũng đồng ý như vậy, nhưng những người khác không vừa ý. Nếu sau này được đá giải quốc gia đâu còn được đá ở giải cấp tỉnh nữa, vậy nên mọi người muốn có chút kỷ niệm cuối cùng, mong thầy có thể đáp ứng?"
Những người có mặt ở đây đều quen với ghế dự bị, ít được trọng dụng. Họ nằm ở dạng ưu tiên loại 2, loại 3. hôm nay kiếm được cái cớ làm loạn không thể hợp lý hơn.
"Các cậu làm khó tôi quá, mọi người đang thi đấu vào form, hạng nhất đã coi như nằm trong túi rồi, thay đổi đội hình lúc này hoàn toàn không cần thiết."
Bùi Tuấn nháy mắt, ra ám hiệu cho một cầu thủ sau lưng mình. người kia vội bước ra mà nói.
"Thưa thầy, tụi em rất muốn được thể hiện ở trên sân, Bọn em có đủ tự tin giành được chiến thắng để chứng minh thực lực đá cho đội hình chính ở giải quốc gia. Bọn em đã tin tưởng để Đi theo thầy, nếu thầy không đồng ý tức là không tin tưởng bọn em, vậy bọn em theo thầy còn có ý nghĩa gì chứ?"
Ông Hùng nóng mặt. cái đám này sớm không đòi, muộn không đòi, lại nhằm ngay trận chung kết.
"Để dành sức cho trận giao hữu không được sao? Ngày mai có rất nhiều khách mời đến theo dõi, buổi bế mạc cũng sẽ tổ chức vào ngày mai. tôi không muốn xảy ra bất kỳ sai sót nào."
"Vậy thầy không tin vào năng lực của bọn em, nếu vậy bọn em sẽ rút khỏi đội bóng."
Ông Hùng hừ lạnh.
"Rút, rút hết đi, không muốn tham thì thôi. chưa đâu vào đâu mà đặt muốn làm loạn. sau này định cưỡi lên đầu lên cổ của tôi đấy à. Vô tổ chức, vô kỷ luật. dẹp hết đi, khỏi bóng bánh nữa."
Bùi Tuấn thấy sống lưng lạnh toát, cậu ta nở nụ cười mếu máo
"Thầy thông cảm, mọi người cũng chỉ vì kích động quá mà thôi. Nếu như không được đá cả trận, vậy thì đá một hiệp thôi cũng được. nếu tốt thì thầy giữ lại, không thì thầy có thể thay ra, rồi cho đội hình chính vào đá."
"Vâng một hiệp cũng được, ở giải đấu này có ai làm khó được đội Thành Phố đâu. chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót gì."
Ông Hùng thở dài.
"Thôi được rồi, tôi tự có sắp xếp. mấy cậu về đi, tôi không để ai thiệt đâu."
Đến đây Bùi Tuấn mới kéo cái bọn ra về, chủ trương đòi thi đấu trận chung kết dĩ nhiên do Bùi Tuấn bày ra để xem ông Hùng coi trọng mình như thế nào. Nếu hôm nay từ chối, vậy thì sau này ông ấy gom đủ đội hình chắc chắn sẽ loại bỏ những cầu thủ chất lượng thấp. Hôm nay ông ấy đồng ý cho thi đấu nửa hiệp, có nghĩa ông ấy không thực sự coi trọng, song không thể vứt bỏ. nói đúng hơn, trong vòng hai năm tới, ông Hùng chắc chắn rất cần bọn họ để duy trì số lượng cầu thủ trong đội.
Đội bóng sắp được lên chơi hạng ba, còn Hoàng Long sẽ sớm phải rời đội bóng, hai việc này khiến một người như Bùi Tuấn rất đỗi vui mừng, không ngần ngại bỏ tiền túi, mời mấy chiến hữu đi ăn một bữa, họ chọn ngay quán cơm của nhà Bảo Trâm, vì ngoài cửa có mấy con vịt quay vàng ươm, thơm nức mũi.
Bùi Tuấn chẳng biết Bảo Trâm là cầu thủ bóng chuyền, cũng không biết Xuân Mai đang sinh hoạt và phụ việc ở đây,nên khi nó mang món ăn ra bàn Bùi Tuấn thoáng chút ngạc nhiên.
“Ủa, thằng em làm việc ở đây à? Trùng hợp vậy?”
“À vâng, chào mấy anh, em tạm thời ở đây cho đến hết ngày thi đấu. Các anh cần gì cứ gọi nha.”
“Ừ, okey, thiếu gì bọn anh gọi sau. Chú có rảnh thì ngồi xuống đây ăn cơm với tụi anh. Ăn mừng đội ta vào chung kết.”
Xuân Mai tở vẻ khó xử.
“Dạ, trong kia còn có mấy việc, nên em không ngồi được ạ”
Đúng Lúc đó có tiếng của bác gái nhà chị Trâm gọi vọng ra.
“Xuân Mai, xong rồi thì vào đây rửa bát với Chị Trâm, đứng ở đó mà buôn chuyện hả.”
Nghe vậy Bùi Tuấn cũng không níu kéo gì nữa, đợi Xuân Mai đi khuất, anh mới khui mấy lon bia, tiếng xì xì lần lượt vang lên, 6 người đưa tay lên cao hò nhau làm một pha đồng khởi.
“Quá đã, mấy khi được anh Tuấn mời đi ăn, chắc có chuyện vui lắm hả?”
“Đúng rồi đó, chuyện đi đá ở giải hạng ba cấp quốc gia là thật à? Anh nghe ở đâu tin này vậy.”
Bùi Tuấn miếng thức ăn, nhai nhồm nhoàm.
“Từ miệng ông Hùng nói ra, có thể là giả sao. Nếu không thật thì ông ấy việc gì phải kêu tôi lên danh sách các thành viên trong đội, những người sẵn sàng từ bỏ công việc hiện tại để trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.”
Một người chợt reo lên.
“Làm cầu thủ chuyên nghiệp hay đấy, tôi cũng vừa nghỉ làm ở công ty, mẹ nó làm tăng ca mệt đứt hơi đã thế còn bị mấy con nhỏ tổ trưởng lên mặt dạy bảo. Mẹ nó, tôi mà gặp ngoài đường tôi thề dí * vào mồm nó luôn.”
Người khác dè bỉu.
“Đang ăn uống, bới nói tục đi cha nội. Làm cầu thủ giải hạng ba, lương bèo bọt lắm, 2- 5 triệu một tháng, sao mà sống được.”
“Vừa chơi bóng, vừa có tiền đều đều. Tôi thấy cũng được mà, còn tốt hơn đi làm công ty, gặp mấy con nhỏ tổ trưởng khó ưa, nghĩ tới là tôi lại muốn tụt quần dí * vào mồm nó.”
Bùi Tuấn nhăn mặt cầm cái đùi vịt nhét vào mồm thằng vừa nói bậy.
“Đừng có suốt ngày mở mồm là dí, dí … nghe cho rõ đây, trở thành cầu thủ ở giải hạng ba không tiêu tốn hết thời gian của mọi người đâu, áp lực cũng không cao, lại có nhiều thời gian rảnh. Quan trọng hơn cả, mọi người sẽ được gia nhập một cộng đồng yêu bóng đá đông đảo, có rất nhiều hoạt động vui chơi giải trí ngoài sân cỏ đó nha.”
Gã ngồi cạnh cố ăn xong miếng thịt rồi hỏi.
“Hoạt động giải trí là cái mẹ gì? Có gái không? có thì tôi đi.”
Bùi Tuấn gật đầu.
“Tất nhiên đó chỉ là một phần nhỏ thôi, cứ nghe tôi đi chắc chắn có lợi chứ không có hại cho mọi người. Điều tiên quyết, ngày mai mọi người phải tận dụng cơ hội thể hiện thật tốt trong trận chung kết, có như vậy mới tạo được niềm tin cho ông Hùng.”
“Chuyện nhỏ, dăm ba cái đội nhà quê tuổi gì mà sánh với anh em mình. Uống đi!!!
Năm sáu người uống hết một két bia, nói đủ chuyện trên trời dưới biển, trước là liên quan đến bóng đá, sau đó thì gái gù rồi chia sẻ cách kiếm nhiều tiền. Cuối cùng là luận bàn nhân phẩm, đạo đức của một người. Khi có rượu bia vào ai cũng trở thành đại văn hào, diễn giả tài ba, thao thao bất tuyệt về nhân sinh.
Họ ngồi với nhau đến tám giờ mặt mũi ai nấy trông hồng hào. Khi Bảo Trâm ra tính tiền, một tên hám gái tia cặp mông to tròn của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy rạo rực. nhân lúc người ta không để ý mà vung tay sờ mông một cái.
“Này anh làm cái quái gì thế?”
Tên hám gái lè nhè.
“tôi có làm gì đâu?”
“Cái tay của anh…”
“À… anh chỉ lỡ tay thôi mà, xin lỗi em gái nha. Trông em ngon thật đấy, có chồng chưa?”
Bảo Trâm khẽ lườm một cái rồi nhích sang chỗ Bùi Tuấn, những người kia ngồi cùng bàn cũng vỗ vỗ cho người bạn của mình tỉnh táo lại mà kiềm chế bản thân. Bùi Tuấn gửi tiền cố ý kèm thêm hai trăm ngàn thay lời xin lỗi cho người bạn của mình.
“Xin lỗi em, bạn của anh uống hơi nhiều.”
Bảo Trâm tính đủ số tiền đồ ăn thức uống của khách gọi, còn số tiền kia trả lại cho Bùi Tuấn.
“Coi chừng bạn của anh cho tốt.”
tên hám gái đứng ra chặn đường Bảo Trâm, nở nụ cười dâm đãng.
“Em có vẻ quan tâm anh quá nhỉ, kết anh rồi phải không? cho anh xin số, hôm nào mình đi café tâm sự.”
“Ê Trường béo, mày say rồi, đừng quấy nữa.”
“Say cái gì mà say, gọi thêm hai két bia, hôm nay anh đây bao hết quán của nhà em.”
Bùi Tuấn đứng lên đưa tay kéo thằng bạn lại.
“Thôi đi về, ai rảnh mà ở lại uống với mày, mày không về thì bọn tao về á?”
Tên Trường cười cợt nhả.
“Về đi, về hết đi càng tốt, để tao tâm sự với người đẹp.”
Nói Xong gã dang hai tay định ôm lấy người Bảo Trâm, sớm đã đề phòng, cô nàng lui lại vớ tay lấy một ca nước hắt vào mặt người kia.
“Đừng có được nước mà lấn tới, trong lúc tôi còn tôn trọng mấy người, mau đi ra đi.”
Trường bịt hất nước lên mặt, cảm thấy vô cùng nhục nhã, vì nhục mà hóa giận. Gã vênh mặt chửi bới.
“Đ- má, mày bán hàng mà hắt nước vào mặt khách như vậy đó hả, còn muốn làm ăn ở đây không?”
Bảo Trâm cũng không vừa.
“Quán nhà tôi, tôi muốn bán cho ai thì bán, muốn đuổi ai thì đuổi. Hạng người vô văn hóa như mày mau cút khỏi đây.”
“Á, con này láo, mày chửi ai là đồ vô văn hóa hả? Có tin tao đ- c·hết mày không?”
Nghe tiếng ồn ào, Xuân Mai từ sau nhà chạy ra vừa nhìn qua tình trạng lộn xộn trong quán nó lập tức hiểu ra, vội lao tới giữa hai người.
“Chị Trâm có chuyện gì vậy?”
“Cái thằng này làm loạn, còn giở trò s·àm s·ỡ, chị nhân nhượng bỏ qua mà nó dám càn.”
Xuân Mai tiến về phía người kia, cùng là thành viên trong đội nên dễ nói chuyện.
“Anh Trường, anh say rồi, đừng quấy nữa. Các anh mau đưa anh ấy về đi, đứng xé chuyện bé xé ra to.”
Tên Trường hung hăng đẩy ngã Xuân Mai, chỉ thẳng mặt thằng bé mà lên giọng.
“Ê nhóc, chuyện của anh không đến lượt mày xen vào, khôn hồn thì đứng nép qua một bên. Còn mấy ông nữa, đây là chuyện tôi với con nhỏ này, đừng có ngăn cản tôi dạy dỗ nó.”
Bảo Trâm vội đỡ Xuân Mai đứng dậy, cú ngã vừa rồi làm đổ mấy cái bát, mảnh vỡ cứa vào khiến bàn tay của nó bị rỉ máu.
“Trời, chảy nhiều máu quá, có đau lắm không em?”
“Không sao, v·ết t·hương ngoài da thôi.”
Bùi Tuấn thấy v·ết t·hương không nghiêm trọng, nhưng khiến người ta đổ máu như vậy thực sự là tên Trường sai,quá sai. Không thể để nó vướng vào rắc rối sâu hơn nữa, anh cùng hai người khác, mỗi người một bên xách Trường ra khỏi quán.
“Ông quá lắm rồi đấy.”
“Đáng đời, ai bảo nó dám cảm tao. Mấy ông thả tôi ra đi, tôi phải xử con nhỏ đó.”
Chưa kịp ra khỏi quán cánh cửa cuốn từ từ đóng lại, Bùi Tuấn cùng mấy người bạn ngơ ngác. Vội quay người lại nhìn về phía Bảo Trâm, lúc này có hai người trung niên từ sau nhà bước ra, người phụ nữ cầm hộp y tế đi tới chỗ Xuân Mai, còn người đàn ông,mặc áo ba lỗ, quần đùi hoa, miệng phì phèo điếu thuốc đi tới chỗ làm bếp, xác ra con dao nhọn to bản đi tới chỗ cửa ra vào.
“Đứa nào nói định xử con gái tao, đứa nào đòi đ- má nó tức là đ- vợ tao. Bước ra đây?”
Bùi Tuần cùng hai người bạn đồng loạt bỏ Trường béo ra, gã ngã úp lung xuống sàn, kêu ui da mộ tiếng, mặt nhăn nhăn nhó nhó đứng dậy. Chợt nhận ra mấy người anh em đã tách mình ra rồi. Thoáng thấy người đàn ông cầm dao nhọn đi tới, Trường Béo có hơi giật mình
“Là con gái ông vô chửi bới nhục mạ khách hàng, tôi chỉ muốn nói lý lẽ thôi.”
Bác Trai mặt không cảm xúc chỉ tay lên chiếc camera gắn ở góc nhà.
“Mày là cái thá gì mà đòi dạy con gái tao? Hả? Mày tưởng tao mù không thấy chuyện mày làm càn ở trong quán của tao hả?”
Trường béo bắt đầu run rẩy, sống lưng lạnh toát, khi người đàn ông xách dao lại gần, bất thình lình ông ta vung tay tát cho Trường Béo hai cái nổ đom đóm mắt. Chưa dừng lại ở đó, ông ta tùm tóc ghì c·hặt đ·ầu của trường béo xuống mặt bàn, không ngần ngại dẫm chân lên lưng cậu ta. Con dao trên tay lia một vòng qua mấy gã thanh niên.
“Không liên quan thì dừng có tự chuốc lấy rắc rối.”
Bùi Tuấn không nhịn được.
“Này ông kia, như vậy là phạm pháp đấy.”
Bác trai cười mỉa.
“Tao ăn cơm tù còn nhiều hơn bọn mày ăn học đấy. đừng lo lắng tao không g·iết thằng nhãi này đâu, tay trái của mày hư lắm tao sẽ chỉnh đốn lại ngay.”
Bùi Tuấn nhắm mắt lại, nghe tên trường béo kêu thảm mộ tiếng. ngón tay út bị cắt đứt gân không co lại được nữa. máu chảy đầm đìa xuống bàn.
“Haiss mấy cái tên này, mau đưa cái thằng mắc dịch này đi viện đi, Không muốn giống nó thì nhớ phải khai báo trung thực đấy.”
Cánh cửa cuốn được mở ra, bùi Tuấn cùng nhóm bạn hớt hải đưa Trường béo đi bệnh viện. Cái này tự làm tự chịu ai bảo nó “mượn rượu tỏ tình” lại “ sai người, sai thời điểm.” kết quả phải “ Chạm đáy nỗi đau” như thế này. Sớm biết quan ăn kia có ông chủ côn đồ như vậy, ngay từ đầu đã né sang quán khác rồi, từ nay nào dám vác mặt tới đây nữa.
Bác Trai vệ sinh con dao, v·ết m·áu trong nhà. Bác Gái cũng xếp lại bàn ghế dọn đống chén bát vỡ trong quán. Xong việc mới bước tới chỗ Xuân Mai, nhìn v·ết t·hương trên tay được băng bó cẩn thận, ông không nhịn được mà chửi.
“Vô Dụng yếu đuối! người ta đẩy nhẹ một cái đã ngã ngửa ra rồi, lại còn chảy máu tùm lum, chẳng được cái tích sự gì. Tao ức quá không ngủ được phải ra ngoài tự tay xử lý.”
Bảo Trâm nhăn mặt.
“Kìa ba, em nó đang b·ị đ·au, sao ba lại nói thế.”
Bác trai lớn tiếng.
“Sao lại không? nếu không phải ba con còn khỏe mạnh thì hôm nay con bị đám người kia ăn h·iếp rồi. sớm lấy chồng đi cho ba má được an giấc ngủ ngon.”
“Ba hung dữ như thế, ai mà dám lấy con chứ? Không lấy được chồng thì tại ba chứ không phải tại con.”
Bác trai nhìn con gái có vẻ quan tâm thằng nhãi con, băng bó cẩn thận, ánh mắt đắm đuối tỏ rõ sự lo lắng. Ông thở dài một hơi túm lấy cổ áo Xuân Mai nhìn thẳng vào mắt nó.
“Thôi được coi như tao chịu thiệt vậy?”
Ông đẩy Xuân Mai ngồi xuống ghế, quay mặt sang hướng khác.
“Tuy mày ít tuổi hơn con gái của tao, nhưng ít ra cũng dám đứng ra bảo vệ nó. Tao sẽ chấp nhận mày làm con rể của tao…”
Xuân Mai nghe câu này không biết nên mở lời như thế nào, giống như một khi đã lọt vào hố này thì không có cách nào thoát ra được. Bác trai sẵn sàng cầm con dao xử nó ngay tại chỗ nếu dám từ chối.
Chị Trâm nghe ba nói vậy thì có chút mắc cỡ, người đàn ông có tiếng nói nhất trong gia đình đã đồng thuận cho mối quan hệ này, thì chắc chắn thằng em này không thoát khỏi tay chị rồi.
“Nhưng mà với một điều kiện?”
Bảo Trâm vội tắt nụ cười.
“Ba còn có điều kiện gì nữa sao?”
Bác trai quay lại chỉ tay vào trán con gái, tuy chị cao lớn nhưng lúc này trong rất nhỏ bé trước uy nghiêm của người cha.
“Xem con kìa, thấy nói điều kiện là giãy nảy lên. Con rể của ba ít nhất phải mạnh mẽ, nam tính… bảo vệ được con gái của ba chứ. Ba sợ khi ba c·hết rồi, mấy tay xã hội đen kéo đến tìm con trả thù lắm, phải tìm thằng nào đánh đấm khá một tý, như vậy ba mới có thể nhắm mắt xuôi tay.”
Bảo Trâm thở hắt ra.
“Kìa, ba khỏe như trâu ý, con thấy ba còn sống với con lâu lắm. sống đến trăm tuổi luôn”
Bác Trai thở dài, nói vu vơ
“Hais con gái không biết đâu, ba già rồi, dạo này bị lãng tai thi thoảng còn nghe thấy tiếng trẻ con khóc giữa đêm, giật mình tỉnh giấc mới nhớ ra con gái mình chưa lấy chồng thì lấy đâu ra cháu ngoại. Nghĩ nhiều quá nên tóc bạc cả mái đầu.”
“Nhưng ba làm gì có tóc đâu?”
Bác trai chép miệng tỏ vẻ sầu não.
“chậc vì bạc đầu nên ba mới cạo trọc đó con, tóm lại là ba muốn có cháu rồi, con hiểu không?”
Bảo Trâm mặt đỏ bừng bừng, kiếm cớ. đi phụ mẹ dọn dẹp nên chuồn ra sau nhà. Còn lại Xuân Mai đang ngơ ngơ ngác ngác. Nó mới bằng tuổi học sinh lớp 12, ba của Trâm cũng biết con gái mình nhiều tuổi hơn, biết đâu là nó là được thằng nhóc nhà quê này. Nghĩ mà tội nghiệp cho thằng bé, chưa kịp vỗ cánh bay đi thì đã bị nhốt vào chuồng rồi.
“Ê Xuân Mai… mày phải hiểu là mày có phúc lắm mới được làm con rể của tao đấy nghe chưa. Bao nhiều thằng muốn lấy con Trâm mà tao không đồng ý đấy. Nhưng mà muốn làm con rể danh chính ngôn thuận thì không dễ đâu, sau khi tay mày khỏi tao sẽ nắn gân cho mày, để mày có thể bảo vệ con gái của tao.
Từ bé đến lớn, chưa bao giờ Xuân Mai bị áp lực lớn như thế này. Cứ như thể nếu mình làm sai điều gì đó, ông sẽ cầm con dao để h·ành h·ung mình, giống như đã làm với những đàn anh ở trong đội bóng khi nãy. Nhất là hai chữ "Nắn gân" của bác trai khiến nó phải rùng mình.
Dặn dò xong xuôi, Bác trai bác gái trở về phòng ngủ. chị Bảo Trâm len lén đi qua phòng nó hỏi han. lúc nãy cô ở sau nhà đã căng hai tai ra nghe ngóng không sót một chữ.
"ba chị tính hay giỡn vậy đó, em đừng có để ý, mau ngủ đi, Mai còn phải thi đấu nữa."
Nhìn thấy v·ết t·hương băng bó ở bàn tay, cô nàg đổi giọng.
"À quên mất, tay của thế này chắc không thi đấu được rồi. Cái thằng vô lại đó, lẽ ra chị đã đạp cho nó một phát, chứ không nhún nhường để nó lộng hành, khiến em b·ị t·hương."
Xuân Mai lắc lắc cánh tay cười đáp.
"Không sao đâu, v·ết t·hương ngoài da thôi ý mà. với lại đá bóng dùng chân, nên em vẫn thi đấu được."
Bảo Trâm cầm bàn tay băng bó lên, suýt xoa.
"Lần sau đừng có lao lên để bị ăn đòn oan như vậy. chị thấy có lỗi lắm đó. Nhìn vậy chứ chị không dễ b·ị b·ắt nạt đâu."
Xuân Mai cười gượng.
"Cũng tại mấy anh kia uống hơi quá nên mới gây sự thôi. Em cũng ở trong đội bóng, dễ nói chuyện hoà giải hơn.”
Bảo Trâm chỉ vào bàn tay của Xuân Mai trì triết.
"Hoà giải mà thế này à? Lúc em bị ngã, mảnh vỡ làm đứt tay có ai hỏi thăm câu nào chưa? Em á, đừng có hiền quá người ta khi dễ, lợi dụng lúc nào không hay."
"Dạ em biết rồi, từ nay sẽ chú ý hơn. Cũng muộn rồi đó, chị về phòng nghỉ ngơi đi. Bảo Trâm gật đầu đi ra khỏi phòng, chưa đi được bao xa thì lại lọ mọ quay trở lại, cô kéo tay nắm cửa đóng sập.
"Nay chị ngủ bên này với em nhé."
Xuân Mai sửng sốt.
"A… chuyện này không được hay lắm. Phòng hơi chật với lại… bừa bộn nữa."
"Chị thấy có bừa lắm đâu, dọn tí là được ấy mà."
"Nhưng, Em cũng chưa tắm rửa nữa, chị ngủ phòng của chị đi."
từ tối đến giờ, dọn dẹp xong đống bát đĩa thì xảy ra chuyện, nên Xuân Mai chưa tắm rửa thật, trên người toàn mùi cơm thừa canh cặn hoà lẫn mùi mồ hôi. một lý do để thoái thác không thể hợp lý hơn.
"Ừ ha, tay em băng bó thế này thì tắm rửa kiểu gì được. Để chị lau người cho em nha."
"Cái này em tự làm được rồi."
Bảo Trâm nhìn bộ dạng lúng túng của Xuân Mai, cô cảm thấy vô cùng thích thú, giống như cô bạn thân nói, yêu người ít tuổi hơn thì bản thân người con gái được quyền chủ động hơn. nếu lấy người lớn hoặc bằng tuổi thì phải nhìn mặt người ta mà hành sự. Gặp người tốt thì còn được chiều chuộng chứ dẫm phải bãi cứt trâu thì bị nó h·ành h·ạ cả đời. Cùng là một công việc nhưng "được làm" và "bị làm" ảnh hưởng trực tiếp đến cảm xúc của con người.
Bảo Trâm đi theo, bước hẳn vào trong nhà tắm. Cô đứng chắn ở cửa nhốt thằng em ở bên trong.
"Nhìn mặt em ngại ngùng đáng yêu ghê cơ. Lớn rồi mà, sớm muộn cũng gặp phải tình huống này thôi. ngoan ngoãn ngồi xuống đi."
Xuân Mai cầm lấy gáo nước thủ săn trước mặt.
"Em tự làm thì tốt hơn, chị mau đi ra ngoài đi." Bảo Trâm cởi áo phông ra cả nửa thân trên chỉ còn chiếc áo lót thể thao màu nâu bao bọc lấy bộ ngực căng tròn.
"Em thấy của chị rồi, chị cũng có ngại đâu. Hôm nay chỉ tắm thôi, chị thề không làm gì khác đâu."
Đúng là chị không làm gì khác chị chỉ nhìn thôi, chị vẫn mặc quần trên thân vẫn có áo che đi phần n·hạy c·ảm, chỉ lộ hông và hai bờ vai, chứ không phải n·ude hoàn toàn trước Xuân Mai. Còn nó vẫn khăng khăng giữ cái quần đùi, ngoan ngoãn ngồi xuống cho chị Trâm lau người. Bà chị láu cá này cũng không bỏ lỡ cơ hội kiểm tra hàng họ, súng ống của thằng em.
Xem xong hai bên má của chị ta trở nên hồng hào đến lạ. Con gì cũng vậy nuôi cho béo tốt rồi cũng phải đến ngày mang ra thịt. Tuy có hơi quá khi dụ một thằng nhóc chưa biết gì về mùi đời vào cái hố này, nhưng chị tự hứa với lòng suy chăm cho nó thật tốt.
Ra đến giường, Bảo Trâm vội tắt điện hai tay, hai chân quắp lấy Xuân Mai từ sau lưng như con trăn bắt được con mồi.
"từ trước đến giờ toàn ngủ một mình, không nghĩ tới ngủ cùng em trai lại phấn khích vậy đó."
"Chị ôm chặt như vậy sao em ngủ được?"
"Sao lại không ngủ được, chỗ nào của em không thoải mái à?"
"Không phải như thế,"
"Không phải thì được rồi, mau ngủ đi."
Đố ai mà ngủ được trong hoàn cảnh ấy, vừa tắm xong mà người của xuân Mai đã toát mồ hôi, da thịt trở nên nóng bừng bừng. Bảo Trâm cũng thấy nóng trong người sợ giữ thêm một chút nữa thằng bé sẽ không chịu nổi kích thích mất. Tuy rằng rất háo hức được thịt thằng em, nhưng cô không muốn làm nó sao nhãng, mất tập trung cho trận chung kết, nên hai tay, hai chân từ từ buông ra. đặt một nụ hôn lên cổ thằng bé, chúc ngủ ngon.
Nhiệt độ trong phòng từ từ hạ xuống ngưỡng bình thường, đèn tắt, không ai nói với nhau câu nào, dù chưa vào giấc ngủ, Xuân Mai hết lật sang trái rồi lại lật sang phải. đến nửa đêm gần sáng mới ngủ được.
Vì lạ giường, Bảo Trâm dậy trước, nhìn căn phòng có phần lạ mắt mới nhớ ra, mình không ngủ trong phòng của mình. ngó đầu xuống thì thấy Xuân Mai chỉ cách bầu ngực của mình chưa đến mổ gang tay, nó vẫn đang ngủ ngon lành. bà chị rón rén đi ra ngoài, qua phòng vệ sinh, nhìn mình trong gương, trừ cái răng thỏ thì nhìn góc nào cũng rất thuận mắt.
Hôm nay Xuân Mai đá chung kết, cũng là ngày bế mạc đại hội thể thao cấp tỉnh. Sau hôm nay có thể Xuân Mai sẽ không ở lại đây nữa. nghĩ vậy cô lại thấy có chút hụt hẫng trong lòng.
"Mình thích em ấy thật rồi sao?"
…
Xuân Mai tỉnh dậy, không thấy ai trong phòng, cái tay b·ị đ·au nên những thứ xảy ra tối qua không phải là mơ. Nó đã ngủ cùng chị Bảo Trâm. Xuân Mai vén tấm chăn lên, kiểm tra đũng quần, không có chỗ nào bị ướt mới thờ phào nhẹ nhõm. Tối qua nó chỉ ngủ thôi.
Bước ra ngoài, nó bắt gặp chị Trâm từ phòng của chị đi ra, nó tự hỏi, vậy hôm qua chị ngủ phòng của chị hay sang phòng nó ngủ cùng? Bảo Trâm đã chải chuốt gọn gàng, mặc bộ quần áo thể thao, Đồng phục của đội bóng chuyền, khoe được đôi chân dài săn chắc, vóc dáng cao, hôm nay chị thả tóc chứ không vén lên cao, buộc gọn như mọi khi, tóc chị dài đến tận eo, thẳng và mượt.
"Wey, ngủ ngon không em, tay đỡ đau chút nào chưa? ra ăn sáng đi, cũng trễ rồi đó."
"Dạ… cũng đỡ rồi chị ạ."
Nhìn bộ dạng vui tươi của chị Trâm vẫn như thường ngày, chứng tỏ tối qua không có phát sinh chuyện gì. Xuân Mai vội vàng làm vệ sinh cá nhân, rồi xuống nhà ăn sáng được chị ấy chuẩn bị sẵn, ngũ cốc, bánh mì, trứng, sữa đủ cả. đảm bảo nó có đủ năng lượng cho trận Chung kết hôm nay.